ℕô ᒪệ Khoái Lạc (The Pleasure Slave)

6.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Tác giả: Nam Môn Đông Qua Tiêu Ái Nguyệt vẫn luôn chờ đợi một người, chờ đến thật lâu. Từ Phóng Tình giơ tay chém xuống, vì cô vung đao trảm tơ tình. Hết thảy đều phảng phất một lần nữa bắt đầu . . .  …
Xem Thêm

Anh ta không trả lời một lúc lâu, nét mặt anh ta thay đổi trạng thái như một tiếng tách của máy chụp hình. Hi vọng. Thất vọng. Tức giận. Cuối cùng mọi cảm xúc bị xóa sạch và anh ta dơn giản nói, “Không, cô không thể. Cái được yêu cầu là không thể. Tôi phải tìm thấy một tình yêu thật sự.”

“Tại sao điều đó bất khả thi?” Chắc rồi người đàn ông này đã yêu, và được yêu, bởi hàng ngàn người. Cho những người thích anh ấy, đẹp rực rỡ và tự tin, cử chỉ âu yếm như một lực hút nam châm. Anh ta sẽ không có vấn đề gì để tìm kiếm người bạn đời. Nếu anh ta dễ dàng thích cô, tuy nhiên, cô sẽ hiểu khó khăn của anh ta.

Cái cơ đó đang co giật ngay quai hàm anh ta lần nữa, và cô có thể nói anh ta không muốn trả lời. Sau đó, cứ như bị đẩy tới bởi một lực lớn hơn bản thân, anh nói. “Tình yêu là một loại cảm xúc. Tôi không chưa từng trải nghiệm.”

Cô nhướng mắt lên nhìn anh ta. “Anh đang đùa, đúng không?”

“Không, tôi không.”

Anh ta nghiêm túc_ thật sự rất nghiêm túc_ và khi anh ta có thanh kiếm, cô sẽ không cố gắng thay đổi suy nghĩ của anh ta. Julia xoa hai bên thái dương. Cô sẽ làm gì với nô ɭệ khoái lạc cao lớn, đen tối và ngọt ngào một cách tội lỗi này?

Cô hoang mang.

Không. Điều đó sẽ không. Lớn lên với với cha mẹ cực kì hay thay đổi, (cái từ extremely volatile parents cũng có nghĩa là nhẹ dạ, mà mình thấy nói cha mẹ là nhẹ dạ thấy hơi kì.) cô thích bình tĩnh vượt qua những vấn đề của cô.

Cô có thể trả chiếc hộp lại cho chợ đồ cũ.

Không lần nữa. Người chủ khu chợ duy chỉ đến một lần trong tháng, và những người bán dạo thường xuyên thay đổi chỗ. Người chủ cũ có thể sẽ không ở đó, hơn thế nữa, ông ta sẽ không trả lại cô tiền. Bên cạnh đó, cô cảm thấy tiếc cho Tristan. Không nói đến những cái người phụ nữ khác có thể ép anh làm. Hôn, liếʍ, sờ mó cô ta…

Lưng Julia thẳng hơn và cô điều chỉnh quai hàm. Không hỏi về nó, cô đang giữ anh ta.

“Nhìn này” cô nói. “Tôi sẽ thành thật. Tôi không hứng thú trong việc có một nô ɭệ, nhưng tôi thích dạng anh trai lớn hơn.” Lờ đi biểu hiện hồ nghi của anh, cô tiếp tục. “Thế nào đi nữa, chúng ta cần nói chuyện, giải quyết vài chi tiết.”

“Như là?” anh hỏi, mặc dù biểu hiện của anh ta về nó khá rõ ràng nhưng anh ta đang thực sự suy nghĩ

“Chúng ta cần thảo luận chính xác cái chúng ta mong đợi lẫn nhau. Anh sẽ ở đâu, anh sẽ làm gì. Đó là một phần của vấn đề.” Cô ra hiệu với cái vẫy tay của cô, ra dấu cái ghế đối diện ngay cô. “Xin mời ngồi.”

Mặc dù cái quắc mắt anh trao cho cô nói rằng anh thà lột da sống cô với thanh kiếm của anh còn hơn, nhưng anh gập đôi chân dài, tuyệt đẹp dưới cái bàn. Cái ghế kêu cọt kẹt phản đối.

Trao cho anh nụ cười cảm kích, cô cũng ngồi xuống, “Bắt đầu từ chỗ nào?” cô thì thầm. Cô chưa bao giờ ở trong tình huống này trước đây, với người đàn ông bán khỏa thân đối diện cô. Cô nên bắt đầu với việc sắp xếp chổ ngủ, hoặc việc ngẫu nhiên theo cách của cô xung quanh chủ đề?

Một lát sau, anh chộp lấy quyền kiểm soát cuộc nói chuyện cho chính anh. “Tôi ở đâu?” anh hỏi.

“America. Chính xác là Sante Fe, New Mexico.”

“Santa Fa? Am-erica.” Một bên chân mày đen nhíu lại, và bối rối bay lượn trong những cái hồ pha lê của đôi mắt anh ta. “Tôi không biết những nơi này.”

Không biết U.S of A.( viết tắt củaUnited State of America) to lớn? “Anh bị kẹt trong cái hộp đó bao lâu rồi?”

“Lần cuối cùng tôi hiện ra vào lúc 89 mùa trước.”

“Và trước đó?”

“Tôi được ban phúc với 12 mùa ở một mình, sau đó hiện ra tại Arcadia. Trước đó? Tôi khó có thể hồi tưởng lại được.”

Mùa có thể là năm, Julia nghĩ. Cô thăm dò làn da trơn mịn trên mặt anh ta. “Anh bao nhiêu tuổi, Tristan?”

“Gần như một ngàn và năm trăm mùa, tôi nghĩ vậy.” anh nhún vai. “Tôi ngừng việc đếm vài thế kỉ trước đó.” Quai hàm cô gần như rớt xuống sàn. Cô đã không mong đợi như thế. Anh đang sống, đang thở, và anh cũng quá đẹp trai, quá rắn rỏi. “Anh có ăn nhiều cám hoặc những thứ khác không?”

Cằm anh ta nghiêng qua một bên. “Tôi không hiểu.”

“Nó chỉ là anh xuất hiện quá trẻ. Quá trẻ để không thể già như vậy.”

Sự cay đắng đanh lại trên nét mặt anh ấy, như là đất sét bị sấy khô trong xưởng gốm. “Từ khi câu thần chú ràng buộc được quăng ra, tôi ngừng già đi. Một sự ưu đãi của mụ phù thủy tóc đen, Zirra.”

Mụ phù thủy? Câu thần chú ràng buộc? “Bà ta nguyền rủa anh? Nhưng…tại sao?”

“Tại sao người phụ nữ lại nguyền rủa một người đàn ông?

Bởi vì cô ta bị vứt bỏ mắc vào sự viễn vông không nói được.

“Arcadia mà anh đề cập đến,” Julia nói. “Đó có phải là nơi anh đã đến?”

“Không. Tôi tới từ Imperia.”

Arcadia. Imperia. Cả hai tên cô đều không nhận ra. Dạ dày Julia thắt lại khi những suy nghĩ bị cuốn theo chiều hướng cô không thích. “Có một trong hai những nơi đó, ừm, trên trái đất?” Đôi môi anh mỏng đi trong một đường siết chặt. “Không.”

Okay. Ý nghĩ về sự sống trên hành tinh khác hoặc một chiều không gian khác hoặc bất cứ thứ gì được mở rộng tới ranh giới trong tưởng tượng của cô. Nhớ đi, Julia, nô ɭệ khóai lạc của riêng mày đang ngồi cách chỉ mấy inch từ tầm với của mày. Vậy…du hành giữa các hành tinh? Thực sự, không quá khó để không tin.

“Nếu chúng ta từ_” cô phải nuốt xuống sự băn khoăn của cô trước khi cô có thể tiếp tục “_từ những hành tinh khác, làm thế nào anh biết được ngôn ngữ của tôi?”

“Một lời nguyền khác, cái này được gieo bởi một thành viên bị lưu đày của cộng đồng người Gillradian. Bất kì vùng đất nào tôi đến, ngôn ngữ đó được tôi nói.”

“Phép thuật ngôn ngữ. Tất nhiên. Tôi bị ngạc nhiên đấy, tôi đã không đoán ra.”

Nụ cười khúc khích ấm áp của anh ấy trút xuống cô như cái vuốt ve mịn màng. “Tôi nghĩ cô nói một điều không thật khác, rồng nhỏ.” Vẫn cười toe toét, ánh nhìn của anh ấy xoáy vào gian bếp. “Phong cách ngôi nhà là thế này?”

“Ý của anh là gì?”

“Nó…quá nhỏ.”

“Nhỏ?” tiếng cười khùng khục qua cổ họng cô. “Anh phải đang giỡn. Nơi này là ba ngàn feet vuông” (nếu tính không nhằm là khoảng 279 m2)

“Có lẽ là bước chân của cô”

Ngẵm nghĩ khi cô đã lớn lên trong túp lều gạch hai gian, thì nơi này thích hợp với cô tới hoàn hảo. “Tôi sẽ cho anh biết, nhà tôi không nhỏ. Thực tế, nó là ngôi nhà lớn nhất trong vùng lân cận.”

“Tôi chắc nó tốt cho một người quá nhỏ bé như cô.”

“Tôi không nhỏ bé, Conan.”

Anh ta lắc đầu. “Tôi là Tristan, không phải Conan.”

“Không quan tâm.” Cô phẩy tay vào không khí. “Anh có biết, đối với một nô ɭệ khoái lạc, anh thiếu vài kỉ năng làm hài lòng.”

“Tôi à?” Với vẻ duyên dáng dâʍ đãиɠ dư thứa với kích thước tuyệt đối của anh, anh thả lỏng cơ thể tới đôi chân. “Vậy, sau đó, tôi sẽ phải có phương thức ấn tượng ngay tức khắc.”

Julia gần như nhảy ra khỏi bộ da của cô. “Tôi không biết anh định làm cái gì, nhưng tôi biết tôi sẽ không thích nó.”

“Cô sẽ thích nó,” anh ta thề. “Tôi đã thỏa mãn phụ nữ hàng thế kỉ nay, và biết một cách chính xác đυ.ng chỗ nào làm cô la lên.”

Ôi, đấng thánh thần chúa tể tối cao của tôi. “Tôi chắc anh làm được, nhưng tôi thề với Chúa tôi không cần sự chứng minh.”

“Ồ, tôi nghĩ cô cần.” Và với điều đó, anh đến gần, sải bước xung quanh cái bàn và hướng thẳng về cô.

Chương 3

Lúc nào cũng phải nhận được sự cho phép trước khi chạm vào chủ nhân.

Với tốc độ của siêu nhân đáng được ganh tị, tội lỗi của Julia biến mất, thế chỗ bởi bối rối, hoang mang và chỉ một chút ít hăm hở. “Anh đang làm gì vậy? cô hỏi khi Tristan tiếp tục tiến đến suy nghĩ tinh quái của anh.

Anh dừng lại, duy chỉ có tiếng xì xào thóat ra, và đặt hai tay vào hai bên ghế cô. Cơ thể rắn chắc của anh kí©h thí©ɧ sức nóng bừng cháy bên trong cô, sức nóng đó, đã được khơi dậy một lần, có thể không bao giờ được dập tắt.

Thêm Bình Luận