“Cái đầu tiên là kiểu mẫu của thế kỉ mười bảy làm từ_”
“Không cần giải thích,” anh ta xen vào. “Tôi đã được bán chúng. Cô chỉ cứu tôi khỏi một bài diễn thuyết về trách nhiệm của một đứa con trai với gia đình anh ấy.”
Tiếng cười thầm thích thú trong cổ họng của cô. “Rất vui vì tôi có thể giúp đỡ được.”
Anh ta nghiêng cằm và trao cho cô một cái quan sát nấn ná. Anh ta hắng giọng. “Cô biết, cô có một đôi mắt rất đẹp.”
Lời nói của anh ta, mặc dù trong sáng, nhưng đã làm lưỡi cô bị cứng lại, cảm giác quen thuộc bất cứ khi nào cô nói chuyện với giống đực, well, bất cứ thứ tán tỉnh mơ hồ nào. Cô nhanh chóng mất đi sự hài hước. “Ừ, tôi-ừ-c ám ơ n. Anh cũng vậy.” Sau đó, cuộc nói chuyện trở nên bất khả thi.
Cô cố gắng dù thế nào đi nữa, điều khiển thốt ra từ một “ừ” khác và hai tiếng “ừm, ờ”
“Cô ổn chứ?” anh ta hỏi, lo lắng.
Hai má cô nóng lên. Cô gật đầu, mặc dù cái cô thực sự muốn làm là lẻn đi khỏi và trốn. Cái ngắm nhìn thích thú phai tàn dần trên biểu hiện của anh ta. Anh ta trao cho cô cái nhìn xăm xoi kì quặc, trả tiền cho những con lừa và rời khỏi không nói một lời.
“Cô thật sự nên phát huy những kỉ năng của mình, cô gái thân mến,” bà Danberry nói, tản bộ tới quầy tính tiền. “Anh ta có thể đã đề nghị một cuộc hẹn với cô.”
Julia nhắm chặt hai mắt lại và để cái đầu chìm trong hai cánh tay giơ cao. Nó có quá nhiều để cầu xin Thượng Đế giáng xuống cô một tia sét?
Đêm đó, Julia nằm bên dưới đống chăn bông, lăn qua rồi xoay lại. Khi cô thật sự ngủ, cô đã mơ tới ngài Bán-khỏa-Thân lần nữa, đang chạm vào cô. Hôn cô. Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đẫm mồ hôi của họ quấn vào nhau trong đam mê. Cô đã không còn đếm được bao nhiêu lần cô thốt ra “Lạy chúa”
Tại sao người tình trong mơ của cô từ chối rời khỏi tâm trí cô? Và tại sao cô vẫn nằm trên giường, đồng ý để anh ta lướt đôi tay không có thực trên những núʍ ѵú của cô, xuống bụng và trượt vào trong qυầи ɭóŧ của cô? Xoay tròn, mân mê và chìm sâu vào trong cô. Sau hai lần “lạy chúa” nữa, Julia nhăn nhó và lê đôi chân kiệt sức, vén tấm màn mềm mại, màu kem bao phủ giường cô sang một bên. Cô cần vài thứ để làm, vài thứ hoàn toàn và hoàn toàn không mang lại thích thú.
Những khoản thuế của cô! Vâng, đó là nó. Cô tiến vào trong văn phòng, tóm lấy vài cuốn sổ và đem chúng tới bếp, nơi có nhiều chỗ để làm việc. Cô rơi tõm vào trong cái ghế gần nhất, cái ghế dài thêu kim tuyến của thế kỉ 18 mà cô đã kiếm được nó tại một điền trang rao bán vài năm về trước.
Năm phút sau, cô đẩy những cuốn sổ sang một bên với tiếng càu nhàu. Cô bị mệt và gàn dở_ okay, cô vẫn bị đánh thức_ và những con số đang mờ ảo đan vào nhau. Cô cần vài thứ khác để làm.
Từ khi những vật mới kiếm được gần đây nhất của cô vẫn còn rải rác trên bàn, cô nhặt cái hộp nữ trang lên. Cô đã chưa bao giờ khám phá ra cái gì nằm bên trong, phải vậy không? Cô cố gắng ấn cái chốt then của cái nắp xuống, nhưng những ngón tay cô run lên và từ chối sờ vào. Đôi mày nhăn lại, cô cố thử lần nữa. Một lần nữa, cơn run chặn cô lại. Vấn đề gì vậy? Nó không giống như quý ngài bán-khỏa-thân và thanh kiếm của anh ta sẽ xuất hiện lần nữa.
Mày đang nghĩ về anh ấy lần nữa? tâm trí cô tự hỏi.
“Vì Chúa,” cô thì thầm, chọc mạnh vào cái nút. “Cái này thật nực cười”
Những luồng sáng tí tách tràn ra khắp căn nhà cô. Làn sương mù tím trôi giạt lên trên. Một mùi đàn ông đê mê bao phủ xung quanh cô. Lúc này, Julia không nhảy dựng lên, không thả rơi cái đỉnh hộp xuống mặt bàn chạm khắc tinh tế. Cô chỉ đơn giản cắn vào môi dưới, nhìn chăm chú với đôi mắt hoang dại khi quý ngài bán-khỏa-thân thực sự xuất hiện.Anh ta vẫn được mặc phân nửa_ và anh ta vẫn đeo một thanh kiếm.
“Lạy Chúa tôi.” Và không phải là một điều tốt lành, cái này quá phi thường lạy chúa tôi, cái thứ tràn ngập những giấc mơ của cô. Nhưng là một điều xấu, cái quái quỷ gì đang xuất hiện lạy chúa tôi. Julia nuốt xuống. “Tôi đang có một cơn ác mộng. Nó là tất cả.”
Cô chà xát bàn tay xuống mặt, chớp chớp mắt và lắc đầu, nghĩ cứ như là một tạo vật rực rỡ sẽ tan biến theo thời gian khi cô tập trung lại.
Hình ảnh phi thường của anh ấy không bao giờ ngay cả vẫy tay.
Anh ta không có thực, cô lầm rầm trong đầu, di chuyển chân một cách nhẹ nhàng. Anh ta không có thực, anh ta không có thực, anh ta không có thực. Bước từng bước khổ sở, cô đến gần bóng ma hung tợn một cách hoang dã. Cái quần đùi đó. Thanh kiếm đó. Chậm chạp, run rẫy, cô vươn tới và ấn vào ngực anh ta một lần, hai lần. Nhiệt độ trên da anh ấy réo lên cả hai lần, và cô cuối cùng cũng giật mạnh tay ra, quai hàm mềm xuống.
Cái này không phải là tưởng tượng của cô. Cái này không phải là một giấc mơ.
Loại đàn ông nào có thể xuất hiện và biến mất trong khoản thời gian ngắn hơn một hơi thở? Đàn ông…liệu anh ta có phải là con người? Anh ta có thể là một vị thần? Hôm qua anh ta đã thề thỏa mãn mọi điều ước và ham muốn của cô.
Không, cô nghĩ. Điều đó không thể được. Những vị thần chỉ có trong thần thoại.
Nhưng nếu những vị thần, thực tế, tồn tại? Những ý nghĩ đó tiếp tục quấy rầy trí óc cô, đập vỡ chống lại những niềm tin của cô. Không phải chị của cô, một nhà khảo cổ đáng kính, thường nói có một chút sự thật đằng sau mỗi câu chuyện?
Chỉ có một cách để khám phá.
“Rời khỏi,” cô thì thầm với anh ta. “Rời khỏi ngay lập tức.”
Sắc mặt cau có biến mất trong làn khói.
Ba phút trôi qua, rồi bốn. Chỉ có duy nhất tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ, và mỗi một tiếng gõ đập vào tai cô như tiếng trống trận. Khi cô cảm thấy đủ thời gian đã trôi qua, cô hít một hơi thở sâu, vươn tới và thọt vào cái nút lần nữa. Giống như trước đó, luồng ánh sáng tràn ra. Làn sương tím phun ra. Mùi hương rõ ràng, độc nhất vô nhị của quý ngài bán-khỏa-thân tràn vào lỗ mũi cô.
Sau đó, đột nhiên, anh ta cau mày nhìn xuống cô, đôi mắt tím xoắn lại bừng lên với việc bị chọc tức. “Bây giờ cô ước cái gì, rồng nhỏ? Cái việc đến và đi vớ vẩn này nên dừng lại đi.”
Vị thần, cô nghĩ, sợ hãi. Cô không thể phủ nhận sự tồn tại của anh và cũng không chắc tại sao cô muốn thế. Anh là một tạo vật đàn ông cực kì đẹp. Quá mạnh mẽ, thực tế, cô sẽ không bị bất ngờ nếu anh có điểm A 100% thịt bò thuần khiết được đóng dấu trên mông anh.
Thu gom lòng can đảm, cô nói. “Chào mừng đến nhà tôi, thần.”
Đôi lông mày của anh nhíu lại với nhau trong sự bối rối, và cho một khoảnh khắc, anh không hiện lên quá nhiều hăm dọa. “Tôi là một người đàn ông. Một chiến binh.”
Cô dừng lại. “Nhưng anh có những năng lực phép thuật.”
“Duy nhất trong nghệ thuật quyến rũ.”
“Nên anh không ban những điều ước?”
“Không, tôi không.”
“Ồ.” Đôi vai cô chùn xuống trong thất vọng. “Chính xác thì anh làm được cái gì?”
“Cái này tôi đã nói với cô một lần trước đó. Tôi giải trí, trò chuyện và bảo vệ. Nhưng quan trọng nhất, tôi cung cấp cho cơ thể phụ nữ_ cơ thể cô_ với niềm hạnh phúc không kể xiết
Anh ta có thể đang được giũa những móng tay cho tất cả sự kí©h thí©ɧ trong giọng nói. Vẫn thế, người đàn ông thẳng thắn thừa nhận anh ta muốn…muốn…cái lưỡi của cô bắt đầu cảm thấy cứng lại, ngăn chặn lời nói. Người đàn ông này, người không phải thần này, không chạm tới cô, cô nhắc nhở bản thân. Anh ta không đề nghị cô ra ngoài cho một cuộc hẹn. Nhiều hơn là thứ gần giống như vậy, như là một người đàn ông đẹp trai một cách nguy hiểm tìm thấy vẻ không lôi cuốn của cô. Thậm chí là đáng ghê tởm. Ý nghĩ đó làm dịu sự không thoải mái của cô, làm lưỡi cô cảm thấy bình thường trở lại, nhưng cơn đau trống rỗng bừng tỉnh trong ngực cô.
Cô thăm dò anh. Anh nhìn có vẻ thạo bất cứ thứ gì, bất kể tất cả thứ gì, và cô tìm thấy bản thân đang ngạc nhiên xem những giới hạn của anh ấy là gì. “Vậy anh đang nói rằng nếu tôi muốn anh cọ rửa những cái toilet của tôi, anh sẽ làm?