Cô phải có Tristan trở lại. Anh ta là của cô. Cô nhấc một chiếc cốc nạm đá quý và ném mạnh nó vào tường, nó bị đập mạnh và rơi xuống không hề hấn gì. Cô đã sở hữu người nô ɭệ của mình chỉ có vài mùa. Thực sự là một khoảng thời gian ngắn, niềm khao khát của cô với anh ta phát triển tới mức độ không thể hiểu được.
“Anh ở đâu?” cô khóc thét lên. Ả đàn bà nào đang sở hữu anh? Sờ mó anh? Ăn anh? Hoan nghênh cơ thể anh? Ả ta cảm thấy gì về khả năng kí©h thí©ɧ của anh? Những ý nghĩ đó làm cơn ghen tối tăm hoàn toàn bị đánh thức từ giấc ngủ và mời gọi cơn thịnh nộ trỗi dậy. Cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày và một cơn giận dữ khác, ném mình xuống giường- quan hệ ân ái cuối cùng mà cô đã hưởng thụ với Tristan. Tấm vải lụa trắng bao bọc cô như sự mơn trớn, vuốt ve của người tình, chế giễu cô. Nắm tay đánh vào tấm đệm.
“Anh ta thuộc về tôi. Tôi!”
Một người hầu bước vào căn phòng, ánh nhìn bao quát và không chắc chắn, như thể không chắc số phận đang chờ đợi những gì ở cô. “Ngài cho gọi?”
“Không, ta không, đồ ngu ngốc_” Zirra đột ngột dừng lại. Hơi thở chậm lại, cơn giận dữ đã giảm bớt. Giải pháp thật đơn giản, và cô tự hỏi tại sao trước đây không nghĩ tới. Có một người đàn ông Druinn sẽ mạo hiểm với cơn thịnh nộ của Percen để giúp cô. Oh, vâng. Sau tất cả, tên đó khao khát cô, và với sự thúc đẩy thích hợp, hắn ta sẽ làm bất cứ thứ gì cô yêu cầu.
Cô gần như cười phá lên.
“Hoàng tử ở đâu?” cô hỏi.
Những ngón tay của người hầu xoắn chặt tấm áo choàng bằng vải thô màu nâu của cô ta. “Đang luyện phép thuật trên dãi cát trắng.”
“Đi tìm ngài ấy. Nói với ngài, ta thỉnh cầu sự có mặt của ngài trong phòng ngủ của ta.” Cô gái trẻ gật đầu nhẹ nhõm và vội vã tuân lệnh.
“Tôi sẽ lại có anh, Tristan.” Lúc này, Zirra cho phép bản thân cất tiếng cười lớn. Cô đã choáng váng lần đầu tiên từ khi Percen ếm những câu thần chú phản bội.
Romulis sải bước vào phòng cô trong khoảng thời gian ngắn sau đó, đôi môi mím chặt, cau có. Bộ ngực trần ánh lên những giọt mồ hôi và những hạt tinh thể màu trắng nhỏ xíu. Cơ bắp của hắn cuồn cuộn những sợi gân và vết sẹo.
Mỗi inch trên cơ thể hắn đều toát lên vẻ nguy hiểm như một chiến binh hoang dã, sức mạnh phép thuật bao trùm quanh hắn, bén nhọn và nguy hiểm như móng vuốt của con sư tử. Đôi giày ống nghiền nát những mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn nhà, hắn đột nhiên dừng lại cạnh giường cô, bóng dáng hắn như một tòa tháp tăm tối sừng sững tương phản với màu trắng trên những bức tường và đồ đạc, đang nhìn xuống cô. Dáng dấp như được như tô đậm và khắc sâu. Mái tóc đen mượt xõa xuống hai vai, ánh lên đôi mắt vàng và xương gò má sắc như lưỡi dao.
Không biết bao nhiêu lần, hắn đã cố gắng dụ dỗ cô lên giường. Cô luôn hắt hủi, cự tuyệt khá mạnh mẽ, ném trả lại hắn sự lãnh đạm và tuyệt vọng vì cô không bao giờ dính vào những người đàn ông Druinn. Họ hay thay đổi và không thể kiểm soát được, và có thể nguyền rủa hoặc ban phước lành với một cái phất tay. Khi cô tận hưởng sức mạnh đó bên trong mình, cô không chào đón nó trong một ai khác. Cái cách mà Percen tướt đi khả năng thần bí của cô quá dễ dàng chỉ thêm chứng minh việc không sẵn lòng có một người tình Druinn thế chỗ.
Mặc dù hắn biết cô cảm thấy thế nào, nhưng Romulis vẫn khao khát cô. Sẽ luôn khao khát cô. Điều đó bừng cháy trong đôi mắt hắn. Oh, hắn có thể coi thường sự nhu nhược của bản thân, nhưng hắn bất lực chống lại nó. Lí do nào khác để hắn có mặt tại đây?
“Lúc này cô muốn cái gì, Zirra?”
Đôi lông mày khẽ nhíu lại. “Cha anh đã cướp đi khả năng thần bí của tôi và đem nô ɭệ của tôi tới thế giới khác.”
“Tôi biết.” Hắn dừng lại trong giây lát, gác tay chống lên cột thạch cao bên cạnh. “Mọi người trong cung điện đều biết, trên thực tế, không ai trong chúng tôi quan tâm.”
Cô kiềm nén cảm xúc của mình. “Anh sẽ mang Tristan trở lại cho tôi?” Quan sát hắn, cô nằm xoãi ra một cách khiêu gợi trên bộ lông thú và lướt những đầu ngón tay qua đường cong trên cặp hông. “Tôi sẽ rất cảm kích.”
“Đó là lý do duy nhất cô gọi tôi? Nếu thế tôi sẽ phải rời đi ngay bây giờ. Hắn quay mặt hướng ra cửa. “Đợi đã!” cô gọi. “Làm ơn.”
Hắn từ từ quay mặt lại. Môi xếch lên nụ cười khinh bỉ. “Cô muốn thêm thứ gì nữa à?”
“Cho tôi thấy anh ta. Chỉ cần một cái thoáng qua. Đó là tất cả tôi yêu cầu. Làm ơn, Romulis. Tôi sẽ mắc nợ anh, đừng nghi ngờ tôi.”
Một thứ gì đó không thể nói lên được, sắc bén như dao cạo, lóe lên trong mắt hắn, sau đó nhanh chóng biến mất. “Rất tốt,” hắn nói, ngắt quãng từng từ một. “Tôi sẽ cho cô nhìn thoáng qua.”
Hắn nhấc một mảnh vỡ lớn của chiếc bình pha lê dưới sàn và dùng nó để xúc một đống tro tàn trong lò sưởi. Khói tỏa ra khắp mọi hướng, bốc lên mái vòm. Hắn lẩm nhẩm một câu thần chú và mùi hương ngọt ngào của phép thuật lan tỏa trong không khí. Anh di chuyển những ngón tay, vẽ lên một hình cung rộng. Đám mây đen phía trên, không khí bắt đầu cuộn lại và hóa lỏng.
Ở trung tâm màn sương, phản phất hình ảnh Tristan.
Zirra dồn nén cơn đói khát đang tuông trào, chăm chú nhìn vào hình ảnh người đàn ông mà hàng đêm cô vẫn thường mơ tưởng. Anh đang ngồi trên một chiếc ghế bằng màu đen. Cánh tay gác sau đầu khi anh nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đắm chìm trong suy nghĩ, đuôi mắt khẽ nhíu lại. Miệng cô thèm khát được ném hương vị của anh.
Anh đang trăn trở điều gì? Anh có nghĩ đến cô?
Cô vươn tay ra, muốn chạm vào anh, nhưng chỉ túm lấy không khí. Nỗi thất vọng là thứ duy nhất tồn tại, cô thét lên, “Anh phải đem anh ta trở lại cho tôi, Romulis. Anh phải.”
Hai tay hắn buông thỏng xuống, hình ảnh Tristan trôi đi. Romulis cất tiếng cười trào phúng. “Cô biết tôi sẽ không mạo hiểm bị trừng phạt. Không ai trong chúng tôi nguyện ý.”
“Percen là cha của anh. Ông ta sẽ không bao giờ trừng phạt anh.”
“Câu trả lời của tôi vẫn là không.”
“Anh chắc chắn có thể làm điều gì đó cho tôi,” cô gào lên.
“Ừm, tôi có thể. Nhưng tôi sẽ không làm,” Anh nói chắc chắn. “Tristan đã có nhiều chủ nhân kể từ cô và không cần sự can thiệp của cô vào cuộc sống mới của hắn. Người phụ nữ hiện tại sẽ giải thoát cho hắn.”
Trừng mắt nhìn hắn, cô giật nảy lên. Một trong những năng khiếu của người Druinn là khả năng nhìn thấy tương lai. Cô không nghi ngờ điều anh nói. “Anh ta hiện đang ở đâu? Ở đâu? Ai dám chạm vào vật sở hữu của tôi?” Hắn ta vẫn ngoan cố im lặng. Mặc dù vậy, hắn vẫn lướt mắt khắp cơ thể cô một cách thèm khát, tuyệt vọng.
“Xin hãy giúp tôi, Romulis. Cầu xin anh.”
“Zirra__” anh bắt đầu.
“Romulis,” cô quay mặt lại, giọng dịu dàng. Quan sát anh qua hàng mi, quay sang phía bên kia, buông thả một cách khêu gợi, mái tóc xõa xuống bên vai. Cô biết biểu hiện của mình tràn đầy nɧu͙© ɖu͙©, hình ảnh gợϊ ȶìиᏂ, quyến rũ động lòng người. “Tôi sẽ cho anh bất cứ điều gì anh mong muốn, chỉ cần đem anh ta trở lại.”
“Không,” hắn nói, mặc dù lần này hơi do dự.
“Bất cứ thứ gì anh khao khát ở tôi đều là của anh, Romulis. Bất cứ thứ gì. Tất cả anh phải làm là giúp tôi.” Từng phút trôi qua, kéo dài như vô tận. Ý nghĩ gì giằng xé trong tâm trí hắn? Cô không biết.
“Cô sẽ làm bất cứ thứ gì tôi yêu cầu?” cuối cùng, hắn ta nói.
“Ừm,” cô trả lời mà không đắn đo đến hậu quả. Hy vọng bừng lên trong cô, và cô biết cô sẽ trả bất cứ giá nào tên Druinn này yêu cầu.
“Cái giá đó, tôi sẽ nói vào bữa khác. Có thể chấp nhận?”
Một lần nữa, cô trả lời một cách dứt khoát. “Vâng”
Romulis nhắm mắt lại. Cô biết một cuộc xung đột giằng xé trong tâm trí anh. Trách nhiệm và ham muốn. Cha và cô. Cái nào sẽ thắng? Cô chờ đợi, tựa vào mép giường. Toàn bộ sự tồn tại của cô đều dựa vào câu trả lời của anh.
“Rất tốt,” anh nói nhẹ nhàng, đối diện với cô lần nữa. Sự khẳng định ánh lên trong mắt anh, che giấu một chút hối tiếc. “Tôi sẽ giúp cô.”