Ngạc nhiên lóe lên nét mặt của anh ta trong một phần chia cắt của giây trước khi anh nhìn chằm chằm vào cô với thái độ thù địch mà cô run sợ. Cô từ chối cho phép một con người làm cô run sợ. Cô nhắm mắt lại, siết những ngón tay lại một cách tàn bạo và bắt đầu rầm rì. “Từ giờ phút này cho tới khi anh tìm thấy tình yêu thật sự, tôi sẽ biến anh thành nô ɭệ cho phụ nữ.”
Gió rít lên xoáy tít trong quá trình đó, đập vào và cào cấu xuyên qua căn phòng rộng rãi, quất vào tấm màn trắng mỏng trên những khung cửa sổ và tiếng nổ lốp bốp hình thành trên sàn nhà. Năng lượng bùng nổ và rực cháy khắp xung quanh, đập vào như những ánh chớp và những ngọn giáo chiến tranh thù địch. Tiếng nổ ầm vang dội trong tai cô. Cô giơ tay lên cao hơn.
“Anh sẽ yên nghỉ bên trong chiếc hộp nữ trang rẻ tiền, đáp trả cho mỗi lần triệu đến và thỏa mãn tốt nhất những lời thỉnh cầu . Đó là cái tôi trói buộc, tôi nói, ý định của anh không là gì cả. Nên nói, để nó được biết. Nên nói, để nó hoàn thành.”
Một phút trước Tristan đứng trước cô như một người đàn ông mạnh mẽ, rắn rỏi, phút sau anh đã biến mất. Chỉ có duy nhất chiếc hộp nữ trang mà cô đã ném nằm lăn lóc trên sàn. Nhếch miệng khẽ cười, cô bước xuống giường, cúi xuống và nắm lấy cái hộp trong tay. Một cơn chóang váng quét xuyên qua cô. Bây giờ Tristran thuộc về cô- chỉ mỗi cô. Và một ngàn năm tới hoặc sau nữa, cô sẽ thích thú để anh sửa chữa lại cách cư xử hôm nay. Anh sẽ hiểu rõ những sai lầm của anh trong việc từ chối một thầy cúng của Druinn.
Chương 1
Tiếng kêu om sòm của cái kèn. Lần nữa.
Julia Anderson phanh bánh xe và nhìn xuống đồng hồ chỉ tốc độ. Sáu dặm một giờ là vượt quá vận tốc cho phép. Nhưng tên lái xe đằng sau cô hòan toàn không chấp nhận điều này và bấm kèn lần nửa, yêu cầu cô tránh ra khỏi đường hoặc tăng tốc.
Mặt trời buổi sáng cũng đã xuất hiện, nhưng mặt trăng mờ nhạt vươn cao trên những cột đèn đường để lộ ra hai đường nhỏ khác có thể sử dụng. Không lí do gì để cái đuôi của cô lái theo như thế.
Vẫn khăng khăng bấm kèn cho một dặm khác.
Cùng lúc ấy, những dây thần kinh của Julia đã mệt rã rời và đôi chân nhấp xuống bàn đạp gas. Cô cuộn vai lại và hít một hơi dài, nhưng không một hành động nào có thể thư giãn cô. Cô xoay nút mở bài La Bohème.
Nó cũng không ích gì.
Tôi là một người phụ nữ bình tĩnh, lý trí, cô nhắc nhở bản thân. Tôi sẽ không trở nên bực bội bởi tiếng kèn nhỏ xíu kia.
Bin. Bin. Binnnn.
Những cái răng của cô nghiến vào nhau. Cô không có tức giận, cô thực sự không. Không thường xuyên như vậy. Nhưng bây giờ cô chỉ muốn thắng gấp cái phanh lại và cho tên lái xe đó một vết trầy thử nghiệm-sự thể hiện ngu ngốc. Trái lai, cô để cho chiếc xe dần dần chậm lại.
“Ông nghĩ thế nào, quý ngài tốc độ? cô hỏi mỉa mai
Hình như, hắn không thích nó. Chiếc Mustang bé nhỏ của hắn sau cùng cũng rẽ vào làn đường khác. Tăng tốc một cách nhanh chóng. Khi những chiếc xe của họ thẳng hàng, hắn kéo cửa sổ xuống và bắt đầu chửi và vung vẫy nắm đấm. Khoảng khắc cô nhận ra hắn, Julia quên mất phải suy nghĩ trước khi hành động. Cô quên rằng cô thích hành động một cách lý trí trong mọi trường hợp. Trong một tiếng rít giận dữ, chiếc xe thể thao đỏ rú ga chạy đi.
Cô đưa hắn một con chim.
Đúng thế. Cô giơ một bàn tay và duỗi thẳng ngón giữa.
Sốc vẫn còn chảy trong cô khi cô lao đến vận mệnh của mình. Cô, người phụ nữ tự hào bản thân về sự bình tĩnh, cư xử lý trí, vừa mới búng bay đi đối thủ lớn nhất.
Và cảm giác đó thật tốt. Quá tuyệt diệu.
Khúc khích, cô đậu xe. Trò tiêu khiển của cô phai nhạt dần, tuy nhiên, khi cô nhìn thấy ở đó có một chiếc xe trong hàng trăm chiếc khác- một chiếc Mustang đỏ.
Tiếng rên thoát ra khỏi cổ họng khi cô nhặt cái ví và bước vào trong cơn giá lạnh buổi sáng ở Sante Fe. Một cơn gió mạnh ngay lập tức ào qua, làm cô run lên. Cô liền kéo ve áo khoác chặt hơn và chạy nhanh về hướng tòa nhà duy nhất trong tầm nhìn.
Người chủ chiếc Mustang đang đợi gần ngay những cánh cửa kim loại. Khi hắn nhận ra cô, hắn nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đen, nhỏ. Sự thù địch tỏa ra từ hắn. Cô bất ngờ dừng lại và quan sát hắn một cách cảnh giác. Khoảng năm foot sáu hoặc bảy (khoảng 1.7m), hắn không cao hơn cô nhiều. Cái mũ lưỡi trai mỏng che phủ mái tóc chĩa ra với lớp keo mousse dày, và cái bụng phệ của hắn lồi ra khỏi chiếc thắt lưng nhựa của cái quần nhăn nheo.
Cùng một sự thôi thúc hoang dã đã đấm vào cô trong xe và đấm vào cô trong lúc này. Hắn đi xuống, cô quyết định, thẳng vai. Và tôi sẽ là người cho hắn cú đẩy cuối cùng. Hắn nên cảm thấy rằng sự quyết tâm của cô vượt trội hắn, bởi vì hắn đặt một chân trước chân kia và cúi xuống lấy đà một cách yếu ớt. Tư thế chiến đấu cổ điển.
Đó có nghĩa là chiến tranh.
Cô củng cố sự quyết tâm, từ chối chạy trở lại nơi an toàn trong chiếc xe. Cô nhìn chằm chằm vào hắn bằng đôi mắt khẽ nheo lại, không nguyện nhìn đi chỗ khác hoặc ngay cả chớp mắt. Vì như thế thể hiện tính mềm yếu, và ham muốn chiến thắng trận đấu này đột nhiên tăng lên những tỷ lệ không thể tưởng được. Trong khi hắn đứng gần cánh cửa hơn, cô là người khỏe mạnh, trẻ hơn hai chục tuổi và nhẹ hơn một trăm pounds (nhẹ hơn khỏang 45 kí)
Hắn không có lấy một cơ hội để chống lại.
Đột nhiên một tiếng lách cách vang lên trong không gian yên tĩnh bao trùng.
Siêu thị Kreager Flea chỉ vừa mới mở cửa cho những người bán hàng.
Tron hành động nhảy lên, Julia đẩy và thúc chỏ vào người đàn ông trên đường cô đi qua. Cô lướt qua hai canh cửa một phần giây trước khi hắn ta phản ứng. Vâng! Chiến thắng. Mỉm cười tự hào, cô chộp lấy cái giỏ và bắt đầu săn lùng kho báu.
Những đồ cổ. **, đó là từ có năng lượng gửi những dãi ruy băng vui sướиɠ xuống xương sống cô. Trong nhiều năm cô được gọi bằng nhiều thứ. Vựa bán đồ tạp nham. Người hâm mộ cửa hàng tằn tiện. Người nghiện nhà đấu giá. Cô tích lũy khá nhiều đồ linh tinh đến nỗi cô có hai lựa chọn: mua một cửa hàng đồ cổ để bán những thứ đồ của cô hoặc bị chôn sống trong bộ sưu tập của cô.
Cô chọn lựa việc mở một cửa hàng của riêng mình.
Kho báu của Julia mở cửa vào ngày sinh nhật 23 tuổi của cô và phát đạt trong hai năm sau đó. Nó là niềm tự hào và niềm vui thích của cô, nơi cô tìm thấy thành công và hạnh phúc. Không giống như những thứ khác trong cuộc sống, bị đưa đến những góc tối trong tâm trí cô.
“Hey,” cô nói, sau đó mím đôi môi lại. Tôi hạnh phúc với những thứ khác trong cuộc sống. Cô thừa nhận điều đó khi cô có một mái tóc nâu thẳng, đôi mắt xanh khó tả, và thân hình lùn, tròn trĩnh thất bại để làm tăng sự ngưỡng mộ. Cô thừa nhận rằng cô không có khiếu thời trang và không biế cách làm thế nào quyến rũ đàn ông. “Tôi hạnh phúc,” cô lặp lại một cách vững chắc.
Khi cô đi thơ thẫn trong siêu thị, thu hút sự chú ý của vài người bán hàng có ý định lôi kéo cô. Biết chính xách cái cô muốn mua_ và cái cô không muốn_ cô làm lơ họ. Cô đi vòng qua cái bàn những con búp bê sứ và không nhìn tới lần thứ hai chỗ vị trí nặng trĩu những món thủy tinh Depression Era ( nó ghi là Depression Era glass có thể hiểu là món đồ thủy tinh cổ giảm giá => nhưng không chắc???)
Khi trở lại, kế bên vật mỏng manh phủ một lớp vẹc ni màu sơ ri, cô nhận ra một tẩu thuốc lá bằng lõi ngô. Cô thăm dò độ tuổi của gỗ từ các góc độ, sau đó nhấc nó lên mũi và ngửi. Mùi hương mờ nhạt của thuốc lá trôi giạt tới lỗ mũi. Cô cười toe toét, một khách hàng hoàn hảo trong trí óc.
Phấn chấn, cô cẩn thận đặt tẩu thuốc vào giỏ. Kế đó, cô nghiên cứu những màu sắc thổi vào vòng xoay ngựa gỗ bằng thủy tinh, nhưng từ bỏ mua một thứ đắt đỏ như vậy khi cô không có một người mua hàng chờ sẵn. Những thứ đồ còn lại trên bàn nhận được sự xem xét nhanh trước khi một vật đặc biệt lôi kéo và giữ lấy ánh nhìn của cô. Cô để những bông hoa nhựa cắt dán nghệ thuật sang một bên và nhìn xuống cái trông giống như một hộp nữ trang hình vuông cũ kỉ.