Hòa bình…à, sẽ bao giờ anh biết vị ngọt của nó lần nữa? Trong suốt những thế kỉ nô ɭệ của mình, anh đã chịu đựng nỗi đau đớn như vậy, bị làm nhục như vậy, những hồi ức vẫn làm cho anh rùng mình. Anh bị buộc phải tự hỏi, luôn luôn tự hỏi, anh sẽ phục thêm bao nhiêu phụ nữ trong cuộc đời vô hạn của mình? Một ngàn? Hai? Anh cau có. Sau quá nhiều guan rens, anh nên phải cam chịu sống trong cảnh nô ɭệ, nên phải nhún nhường trước suy nghĩ của hơn một phụ nữ. Nhưng anh không thể.
Anh chỉ có thể cầu nguyện cho sự tự do của mình.
Nhưng anh biết nó sẽ không bao giờ đến.
Ban đầu, anh đã tìm kiếm người phụ nữ để yêu thương, người phụ nữ để trao trọn trái tim. Sau đó, anh đã nhận ra rằng nếu anh yêu một người phụ nữ và thốt ra lời tuyên bố thật lòng, sẽ không có phép thuật nào nắm giữ anh vào bất cứ thứ gì khi anh tìm thấy cho chính mình một hành tinh. Anh sẽ quay trở lại Imperia. Một mình. Buộc phải sống cuộc sống không có tình yêu đích thực của anh.
“Tình yêu,” anh nhổ vào. Từ đó là lời nguyền hôi thối hơn cái anh đang phải chịu đựng. Yêu một người phụ nữ là sống không có cô ta.
Không, tình yêu không giá trị hơn là những khó khăn nó mang lại.
Tristan quan sát căn phòng, những chi tiết đã bị lưu mờ bởi sự hiện diện của Julia. Không gian nhỏ và trần nhà thấp không cản trở những trang trí nghệ thuật của cô. Những đóa hoa tươi ngập tràn trong những chiếc lọ nhiều màu sắc. Những chiếc ghế tao nhã nổi bật trong bóng tối, trang trí chạm khắc trên mặt bàn. Tấm thảm dệt tinh vi xếp dọc sàn gỗ bóng loáng. Tất cả đều thanh nhã. Tấm thân to lớn của anh đơn giản không phù hợp trong khung cảnh ngôi nhà này.
America là loại nơi nào vậy? Có phải tất cả cư dân đều nhỏ bé và quyến rũ như Julia? Suy nghĩ về cô đẩy tới anh một làn sóng đề phòng, và anh tự hỏi rồng nhỏ đã có kế hoạch gì cho anh đêm nay.
Anh đang tìm hiểu.
Cô quay trở lại, màu hồng nở trên má; cô từ chối nhìn vào mắt anh. Thất vọng đập vào anh khi anh nhận ra quần áo mới của cô. Quần đen dài. Từ cổ tới eo được bao phủ bởi lớp vải len đen dày. Ngoại trừ khuôn mặt, không còn nhìn thấy rõ nét mỗi inch trên da cô được nữa. Đáng tiếc thật.
“Chúng ta cần phải lo chỗ ngủ cho anh.” Cô giữ một khoảng cách rộng giữa họ, vẫn đứng ngay lối vào, như thể cô không dám đến quá gần.
Anh có thể cảm thấy được thoải mái với người phụ nữ khác từ cái cách ngượng ngịu của cô ta. Nhưng không phải ửng đỏ như một cây kem màu hồng, Julia xuất hiện tươi tắn như được khuấy động từ cuộc làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt_ và sẵn sàng cho nhiều hơn nữa. Tristan từ chối làm bất cứ điều gì có thể làm xáo động hình ảnh đó. Vì thế, anh không nói gì hết.
“Sao nào?” cô nói, gợi một chút bực tức bên dưới giọng nói của cô. “Anh không định nói gì sao?”
“Tôi sẽ ngủ với cô.”
“Không!” với khuôn miệng nén chặt, cô nhắm đôi mắt lại, khóa chặt tất cả những dấu vết cảm xúc của cô. Một khoảnh khắc trôi qua trong im lặng. Khi cô nhìn anh lần nữa, quyết tâm được khắc sâu, biểu hiện trống rỗng. “Ngủ trên cùng một chiếc giường là không cần thiết. Tôi có một phòng ngủ dành cho khách. Anh có thể sử dụng nó.”
“Tôi là nô ɭệ khoái lạc của cô. Ngủ với cô là nghĩa vụ của tôi.”
Chương 3 (tt)
“Nghĩa vụ của anh? Cô nhìn như bị xúc phạm. “Tôi không nghĩ vậy.”
Tristan khoanh tay trước ngực và tựa một hông vào cái quầy lốm đốm bên cạnh anh. Quyến rũ phụ nữ là bản năng thứ hai của anh, dựa vào bản năng nên thường nhàm chán. Bất cứ kɧoáı ©ảʍ nào anh nhận được từ cuộc chơi đã rời bỏ anh từ rất lâu và bây giờ nó dường như là một việc vặt. Anh thà dành hầu hết thời gian ngồi đếm những hạt cát hơn. Ngoại trừ...anh không cảm thấy nhàm chán ngay lúc này. Phấn khích dội qua anh. Anh đã quên mất cảm giác để có một người phụ nữ, đơn giản vì anh ham muôn cô ta là như thế nào.
“Tại sao phải ngủ một mình khi cô có thể cùng chia sẽ hơi ấm với tôi?” giọng anh hạ thấp và quyến rũ, vài thứ làm cho hầu hết đôi mắt phụ nữ nhắm lại, rũ xuống như lá cờ, đầu gối của họ trở nên bủn rủn và sức kháng cự tan chảy. Tôi ở đây cho các nhu cầu của cô, rồng nhỏ.”
Julia rít lên, tất cả quá sức chịu đựng, tiếng rít tôi-đã-có-quá-đủ-với-anh vang lên trong tâm trí cô. Cô thậm chí dậm mạnh chân xuống. “Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần đây? Tôi không muốn bất kì kɧoáı ©ảʍ nào.”
“À…vậy cô thích tận hưởng đau đớn xá© ŧᏂịŧ?” anh hỏi, cố tình không hiểu. Không bao giờ có một cô gái thú vị như vậy để trêu chọc.
Miệng cô há hốc, kiềm nén tiếng thở hổn hển.
Anh trao cho cô nụ cười cực kì phóng đãng. “Cô thích tôi đét vào đít cô bằng tay hay bằng mái chèo hơn?
“Chúng ta không cần cuộc trò chuyện này,” cô nói
“Tôi cần phải làm rõ.” Anh tiến hai bước về phía trước. “Đối với vài người, tay không là đủ cung cấp kí©h thí©ɧ. Nhưng với một số khác, duy chỉ có mái chèo mới có thể.
Julia vỗ tay lên đôi mắt cô. “Điều này không phải xảy ra với tôi. Tôi không phải đang đứng trong bếp với người đàn ông, người mà đã nhìn vào mông tôi và nghĩ mọi thứ tôi nói đều khuyến khích tìиɧ ɖu͙©. Tôi đang mơ lần nữa. Vậy đó. Đây là loại tra tấn quá độc ác để không thể là sự thực.”
“Ồ, không, rồng nhỏ. Ngay bây giờ, tôi không tra tấn cô. Nhưng những lời cô nói, tôi sẽ cho cô sự tra tấn ngọt ngào nhất mà cơ thể cô chưa từng biết đến.”
“Đủ rồi!” quắc mắt, cô chĩa ngón tay vào ngực anh ta. “Anh sẽ chấm dứt ngay bây giờ, quý ngài “tôi quá gợϊ ȶìиᏂ.”
“Không, tôi là Tristan.”
“Và anh đang hoàn toàn mất điểm. Không được nói về tìиɧ ɖu͙© hơn nữa. Thực sự, nếu anh thốt ra một lời nữa về những thứ dơ bẩn đó, tình yêu mục nát, đích thân tôi sẽ cắt phăng lưỡi anh. Không, không nói nó.” Cô giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài khi anh mở miệng đáp trả. “Đừng nói gì ít nhất sáu mươi giây.”
Anh ta đợi đến thời gian quy định, sau đó nói, “cái thứ tình yêu dơ bẩn, mục nát này nghe thú vị đấy. Có lẽ cô nên giải thích.”
Argh! “Tại sao anh không thể hiểu? Tôi không hứng thú với anh theo cách đó.”
Điều đó làm anh khựng lại. “Cô không thích tôi?”
Vì lời nói của anh, cô quay đầu đi chỗ khác, nhìn vào bất kì đâu nhưng không phải anh ta. “Anh chỉ không phải là loại đàn ông làm tôi bị thu hút, đó là tất cả.”
Hmm… Tristan cau mày. Có những thứ đã thay đổi quá nhiều trong 89 mùa qua? Anh để cho mình ngẫm nghĩ một lúc, nhưng thấy bản thân hoàn toàn không thiếu thứ gì. Cơ thể anh vẫn khỏe mạnh như thường, và anh vẫn còn có tất cả tóc và răng.
Phụ nữ ở thế giới cô thích đàn ông béo, hói, và không có răng à?
Anh muốn Julia, và anh không thích sự thật rằng cô thấy anh không hấp dẫn. Nhưng uhm, thách thức trong việc thay đổi suy nghĩ của cô cám dỗ anh ở mọi mức độ.
Roake, bạn anh sẽ phải cười lăn cười bò ngay bây giờ nếu anh ta có mặt ở đây. Các vết sẹo, những chiến binh thiện chiến đã thường xuyên nhận xét rằng Tristan cần một hoặc hai sự từ chối cho những vết sẹo. Để xây dựng hình tượng, anh hỏi. “Cô thấy tôi xấu xí à?”
“Xấu xí?” Julia nhìn lên anh. Làm sao anh có thể nghĩ rằng cô thấy anh xấu xí? Anh giống như chiếc dĩa tráng miệng bằng sứ, được vẽ tay, vào thế kỉ 19, phục vụ món chocolate éclair ở phía trên. “Anh không xấu.”
Vẻ mặt bối rối và hơi tổn thương của anh đã không dao động.
Cô biết chính xác cảm giác bị coi là không hấp dẫn và khiếm khuyết là như thế nào, và cái ý nghĩ cô làm một người cảm thấy đau khổ theo cách cô đã từng bị. “Ý của tôi là như vậy, Tristan. Anh không xấu, và tôi rất tiếc tôi đã cho anh cái cảm giác đó. Thật lòng mà nói, anh là một trong những người đàn ông đẹp nhất mà tôi từng gặp.”
“Tôi hiểu.”
Cô nâng hàng mi và nhìn anh một cách van nài. “Tôi thật sự xin lỗi khi khó chịu với anh và làm anh cảm thấy không hấp dẫn. Tôi không có ý đó. Thật lòng đấy”