Chương 10
Nói muốn về nhà, nhưng cô vừa vào học chính đã ngày ngày đáp ứng chồng hết giờ học sẽ về cùng nhau —— dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất là do cô cố ý sắp xếp giờ học giống chồng, chồng buổi sáng tám giờ có tiết, cô cũng tám giờ có buổi học, mười giờ có tiết, cô cũng mười giờ mới lên lớp, chỉ là Tần Bích Vũ biết cô đang suy nghĩ gì, luôn cười cô vì sắp xếp giờ học theo lịch của anh, coi như anh không có lớp cũng sẽ đưa cô đi học.
Cho nên cô quyết định về tòa nhà Marshall trước, không ngờ còn chưa vào cửa, đã bị Khương Tự Nghiên chặn lại.
"Cô không phải cảm thấy bây giờ không phải là lúc quang minh chính đại tới tìm anh ấy sao?" Khương Tự Nghiên kéo Kim Bảo Bối đến một góc, "Mặc dù tôi không biết tại sao cô lại ở chung một chỗ với Bích Vũ, nhưng tôi xin cô không nên tạo thêm nhiều phiền toái cho anh ấy, hai người không thích hợp!"
"Tại sao?" Kim Bảo Bối biết rõ còn hỏi.
"Cô thấy tập san hôm nay của trường rồi chứ?" Khương Tự Nghiên không hiểu, mọi người đang bàn tán ở khắp mọi nơi, tại sao Tần Bích Vũ lại lựa chọn cô bé này? Bởi vì trẻ tuổi? Nếu như vậy, cô chỉ sẽ cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng.
Chỉ là cô cũng chú ý tới việc Kim Bảo Bối không có đeo nhẫn, chuyện này chứng minh chiếc nhẫn trên tay Tần Bích Vũ coi như thật sự là nhẫn cưới cũng không liên quan đến Kim Bảo Bối, vì vậy cô càng thêm căm phẫn.
"Bích Vũ chỉ là trong lúc nhất thời bị mê hoặc, tôi tin tưởng cách làm người của anh ấy, cô còn nhỏ tuổi, tại sao nhất định phải tới trêu chọc anh ấy? Cô có biết lúc đại học tôi đã quen anh ấy rồi hay không? Giống như cô, khi đó những cô gái đi cùng với anh tất cả đều là thiên kim tiểu thư, Bích Vũ không thể lựa chọn cho nên ở chung một chỗ cùng các cô ấy, mà họ lại liên tục làm cho trái tim của Bích Vũ bị tổn thương. Tại sao những cô gái giống như cô đều muốn tới trêu chọc anh ấy? Ngươi sẽ hại anh ấy có biết hay không?" Khi cô cho là nhiều năm cố gắng của mình đã có một chút thành quả, cô gái này xuất hiện lại làm cho cô phát hiện cái gọi là thành quả không đáng kể chút nào.
"Tôi đã thấy tập san của trường." Kim Bảo Bối không tin Khương Tự Nghiên không phát hiện Tần Bích Vũ đeo nhẫn cưới, "Tôi vốn là muốn về nhà, nhưng tôi chưa bao giờ tự mình lái xe trở về, cho nên không thể làm gì khác hơn là tìm anh Bích Vũ. Ngược lại cô, tôi muốn khuyên cô, đừng làm đà điểu nữa." Cô ghét Khương Tự Nghiên làm dáng vẻ người bị hại, hoàn toàn không có người nào có lỗi với cô ta không phải sao? "Tình cảm và duyên phận vốn không thể miễn cưỡng, có lẽ cô cảm thấy cô đã bỏ ra rất nhiều, nhưng mà nếu đối phương không có cảm nhận được, hoặc là hoàn toàn không cần cô bỏ ra như vậy, tất cả những gì cô làm nhiều nhất chỉ có thể nói là tự mình đa tình thôi."
"Cô nói cái gì?" Tại sao cô ta lại nói như vậy? Khương Tự Nghiên xấu hổ, nữ học sinh này đột nhiên xuất hiện ở giữa cô và Tần Bích Vũ, tại sao có thể nói ra những lời tự cho mình là đúng như vậy? "Cô không cảm thấy như vậy rất không công bằng sao? Hoặc là bởi vì cô gặp may mắn, cho nên liền mặt dày cướp đi mục tiêu nỗ lực nhiều năm của người khác, vẫn còn ở nơi này nói ẩu nói tả?"
Cô gặp may không sai! Cho nên mỗi ngày cô đều sẽ hát "Cám ơn" rất vui vẻ, không được sao? Kim Bảo Bối mới không muốn làm người tốt, thẳng thắn trả lời: "Tôi cũng không có cướp đi bất kỳ vật gì của cô, anh Bích Vũ trước khi biết tôi cũng không qua lại với ai. Yêu người không thương mình, đây không phải là lỗi của cô, nhưng mà cũng không phải là lỗi của anh Bích Vũ, càng không phải là lỗi của mọi người trên thế giới; tôi với cô cũng như vậy, nhưng ít ra tôi còn có tư cách đứng ở lập trường của anh Bích Vũ mà khuyên cô: nên từ bỏ sớm một chút, đối với hai người đều là một loại giải thoát. Cô là bạn tốt của anh Bích Vũ, tôi tuyệt không muốn nhìn thấy anh Bích Vũ bị làm khó, cho nên tôi mới trả lại những lời nói vừa rồi cho cô, xin cô không nên tạo thêm nhiều phiền phức cho anh ấy nữa."
"Tại sao cô lại nói như vậy? Đúng, anh ấy không phải của tôi, cho nên cô mới khoe khoang như vậy với tôi sao?" Cả người Khương Tự Nghiên run rẩy, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra.
Kim Bảo Bối liếc thấy trong góc thình lình xuất hiện ánh sáng chớp nháy, biết đại khái tin bát quái sẽ nói cô chính là một "Người phụ nữ xấu" đi cướp tình yêu của người khác, có thể sẽ trở thành trang đầu tập san ngày mai của trường.
Cô hừ lạnh, đột nhiên cảm thấy rất tức giận. d,ien. đ,an. l.ê, q.uý, đ.ôn
"Không cần giả vờ đáng thương với tôi" Cô kiêu ngạo hất cằm lên, "Cô nghĩ muốn lấy được sự đồng tình của ai? Nếu như cô muốn anh Bích Vũ đồng tình với cô, vậy cô nên sớm làm như vậy vào tám trăm năm trước, mà không phải chạy tới đây khóc cho tôi xem. Tôi cảm thấy rất buồn cười, trong lúc tôi phải hao tổn tâm cơ để được ở chung một chỗ với anh Bích Vũ thì cô đang ở đâu? Tự bản thân mình cho rằng đã rất cố gắng sao? Thật đáng tiếc tôi không có cách nào quyết định cố gắng của cô có hữu dụng hay không, mà là do anh Bích Vũ quyết định, anh ấy
Khương Tự Nghiên giận đến cả người run rẩy, "Loại người ngậm thìa vàng ra đời đã là thiên kim tiểu thư như cô, muốn cái gì đều có người nâng tới trước mặt cho cô, tại sao lại dám dạy dỗ tôi? Còn tới diễu võ dương oai với tôi?”
“Nếu không phải tự cô tìm tới tôi, tôi đối với cô đã nhắm một mắt mở một mắt rồi, cô cảm thấy trên đời này có bao nhiêu người vợ có thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ khác lộ vẻ háo sắc với chồng của mình?” Ánh mắt của Kim Bảo Bối càng lạnh hơn, “Cô cảm thấy không công bằng đúng không? Mình vốn xứng đáng hơn đúng không? Rất xin lỗi, cái thế giới này chính là như vậy. Giống như anh Bích Vũ rõ ràng nghiêm túc như vậy, nhưng vẫn có người không ủng hộ anh ấy; giống như cô rõ ràng thầm mến anh Bích Vũ, nhưng anh Bích Vũ chính là không thương cô. Cô đại khái có thể được mọi người yêu thích, khiến cho mình sống tốt hơn một chút, nhưng thế giưới sẽ không vì vậy mà trở nên công bằng, bạt tay này của tôi, coi như là tặng cho cô.”
Khương Tự Nghiên thật sự tức đến không chịu nổi, trở tay lại tát cô một cái, “Được tiện nghi còn ra vẻ! Cô cho rằng tôi cần cô bố thí sao? Đây là cái gì? Lấy được kim cương của người khác thì ném một viên đá bất hạnh cho người đó, cười nhạo người đó bất hạnh sao?”
Kim Bảo Bối cảm thấy đầu rất đau hơn nữa rất muốn ngất đi, nước mắt cũng chảy ra.
“Cô rất ngu ngốc.” Thiên kim tiếp tục mắng, “Cô cho rằng đánh người khác thì không cần chịu trách nhiệm sao? Cô tiếp tục đánh đi, có tin cô sẽ phải bỏ việc hay không? Đúng, tôi chính là may mắn, nhưng thì thế nào? Tôi chưa từng hại người khác, tôi quý trọng hạnh phúc của tôi hơn nữa cố gắng nhường hạnh phúc vui vẻ của tôi cho người khác, mà cô lại có thể bày ra dáng vẻ người bị hại đi oán hận những người may mắn hơn cô, ngu xuẩn khiến cho mình càng thêm bất hạnh, sẽ mang tất cả bất hạnh của cô chuyển sang cho người khác… Đúng, cái thế giới này khiến cho cô bất hạnh?”
Các cô tranh chấp cuối cùng dẫn tới một đám người vây xem. Khương Tự Nghiên chỉ có cảm giác mình đã thua, dù nói thế nào đánh người chính là không đúng, hiện tại cô trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích!
Cô không nên bị chọc giận.
Đang đâm lao thì phải theo lao, giờ phút này người Khương Tự Nghiên không muốn gặp nhất lại xuất hiện.
“Hai người đang làm gì?” Tần Bích Vũ gạt đám người ra đi tới, mục tiêu của anh hiển nhiên là người nhỏ nhắm nhất trong đám người, giống như trong mắt đã nhìn lấy cô.
Khương Tự Nghiên sửng sốt, liếc mắt nhìn hai vết bàn tay rõ ràng trên mặt Kim Bảo Bối, sắc mặt trắng bệch.
“Anh Bích Vũ.” Kim Bảo Bối vùi khuôn mặt nóng hổi vào người chồng, nước mắt rơi như mưa, giống như chim nhỏ nép vào người, điềm đạm đáng yêu khiến Khương Tự Nghiên thấy liền giận dữ.
Tại sao lại có một cô gái có tâm địa đáng sợ như vậy?
“Sao vậy?” Tần Bích Vũ nhíu lông mày, tách Kim Bảo Bối ra, trên mặt vốn là vẻ dịu dàng trong nháy mắt đã đóng băng, đôi mắt lạnh lùng lướt nhìn đám người, chất vấn Khương Tự Nghiên: “Phụ tá giáo sư Khương, đã xảy ra chuyện gì? Bối Bối đã làm sai điều gì, khiến cho cô phải dùng cách xử phạt về thể xác như vậy?”
“Em không có….” Khương Tự Nghiên luống cuống, cô nhớ Tần Bích Vũ đang có tiết dạy, không thể nào lại xuất hiện ở tòa nhà Marshall!
“Anh Bích Vũ, thôi, chúng ta rời đi trước được không?” Mặt cô thật là đau, thật là muốn cầm túi nước lạnh thoa một chút! Ô ô ô…. Mặt của cô nhất định đã sưng thành cái bánh màn thầu rồi!
“Phụ tá giáo sư Khương, hi vọng Bối Bối không có việc gì, nếu không tôi sẽ truy cứu tới cùng.”
Tần Bích Vũ rất ít khi tức giận như vậy, Khương Tự Nghiên rất rõ ràng, Tần Bích Vũ tức giận vì học sinh, thế nhưng người vốn sống bằng lý trí, hiện tại lại không phải như vậy, quả đấm cũng nắm thật chặt, giống như hận không được thay cô gái kia dạy dỗ cô một trận.
Cô cảm thấy vô cùng đau lòng, cũng cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng hôm nay dù có trăm miệng cũng không thể nào bào chữa, cô nỗ lực lâu như vậy, vào giờ phút này cả thế giới lại bỏ qua cô, thật châm chọc.
Không để ý người khác đang chỉ chỉ trỏ trỏ, Tần Bích Vũ dùng dáng vẻ bảo vệ một tay ôm lấy bả vai Kim Bảo Bối đi về phía phòng y tế.
“Anh Bích Vũ, anh có thể chờ em một chút hay không?” Kim Bảo Bối đột nhiên dừng bước, “Ở chỗ này chờ em, em không sao.”
Cô chạy đến trước mặt Khương Tự Nghiên, Tần Bích Vũ theo sát ở sau lưng cô.
“Cô muốn làm gì?” Vẻ mặt Khương Tự Nghiên rất đề phòng, hi vọng có thể đảo ngược thời gian, để cho cô thay đổi tất cả.
“Cô thật thông minh sao?” Kim Bảo Bối mỉm cười, “Muốn có được hạnh phúc mà nói, tâm cơ phải dùng ở nơi tốt nhất, ngàn vạn lần không được làm hại người khác.”
“Có ý tứ gì?”
“Người của tập san trường đã nói với tôi…….”
Sắc mặt Khương Tự Nghiên còn trắng hơn lúc nãy, “Cô nói bậy! Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy tôi!” Cô thốt lên, lát sau mới che miệng lại.
Kim Bảo Bối nghiêng đầu, cười ngọt ngào, dùng âm lượng chỉ cho hai người nghe được nói nhỏ: “Tôi đoán đúng rồi sao? Thật là khéo, góc chụp của hai tấm hình kia gần như chính là phòng làm việc và vị trí đậu xe của cô, hơn nữa đều là nơi học sinh không thể tùy tiện ra vào.” Mỗi ngày cô đều quan sát tình địch, tự nhiên biết rất rõ!
“Cô đừng đắc ý.”
“Có tin hay không là tùy cô, tôi không có hứng thú đánh rắn giập đầu. Cô biết không? So với người ngu ngốc bị đánh, tôi luôn luôn thưởng thức những nữ sinh tương đối có tâm cơ, nhưng tâm cơ cũng phải dùng đúng chỗ, giống như thẳng thắn cũng phải biết phát huy đúng chỗ, cái này gọi là “Kỹ xảo yêu”, kỹ xảo không tốt, thua cũng đừng đau lòng.” Kim Bảo Bối trừng mắt nhìn, “ Nếu vẫn còn quý trọng thành tựu vài năm gần đây của cô, tốt nhất an phận thủ thường một chút! bye-bye!”.
"Ưmh. . . . . ." Mặt của cô, thật là đau!
"Không đau không đau, ngoan. . . . . ." Tần Bích Vũ giống như dỗ tiểu hài tử vậy, ôm cô gọi vợ, một lát lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, một lát lại vỗ vỗ lưng của cô, giống như người chịu hai bạt tay là anh, thấy Giáo Y ở bên cạnh liên tục chậc chậc, không nhịn được cười cười.
"Tiểu Nghiên hẳn không phải là cố ý." Thân là bạn học cũ lúc học đại học, Giáo Y không nhịn được thay người bạn cũ cầu xin, "Cái đó. . . . . ."
"A Kiệt, tôi muốn nói đôi lời với vợ, cậu có thể đi ra ngoài trước không?" Tần Bích Vũ cắt đứt lời của anh.
"À, được rồi, hai người từ từ tán gẫu. . . . . . Chỗ này thiết bị cách âm cũng không tệ." Anh tự cho là hài hước, chỉ là nam nữ chủ giống như không đếm xỉa tới anh, không người nào để ý đến tên kỳ đà cản mũi này nên chỉ đành sờ mũi một cái rồi đi ra ngoài.
"Làm sao anh biết em và phụ tá giáo sư Khương đang cãi nhau?"
Kim Bảo Bối suy nghĩ một chút, đầu đuôi gốc ngọn mang toàn bộ sự tình ra —— từ lúc cô nhìn thấy tập san của trường, đến tòa nhà Marshall tìm anh để nói chuyện, cho đến anh thấy được "Hiện trường vụ án", chính cô cố ý khıêυ khí©h Khương Tự Nghiên một cách lỗ liễu.
Đúng, cô chính là cố ý khıêυ khí©h Khương Tự Nghiên. Ai bảo Khương Tự Nghiên giả bộ giống như mình chịu rất nhiều uất ức, mà người vợ như cô mới là người thứ ba, cô nhìn thấy đương nhiên là tức giận!
Tần Bích Vũ lại không ngờ tới, tất cả đều là bởi vì Khương Tự Nghiên có cảm tình với anh mà gây họa.
"Anh không biết. . . . . ." Anh có chút kinh ngạc, nhưng bây giờ nhớ tới, mới phát hiện quá khứ mình đối với người khác quá không chút để ý, thì ra là Khương Tự Nghiên thích anh, cho nên những nghi vấn trong quá khứ anh luôn cảm thấy không quan trọng vì vậy không hề để tâm đến đều đã có giải đáp.
"Xin lỗi, anh nên chú ý một chút" Anh vuốt vuốt người vợ, nhưng lại không thể không nói: "Nhưng em thật sự không nên cãi nhau với cô ấy." Người thắng diễu võ dương oai là đại kỵ trên thương trường, mặc dù không phải gả cho anh coi như là thắng lợi, chỉ là anh có thể lý giải Khương Tự Nghiên thất bại sẽ rất nhục nhã."Lần sau gặp phải tình huống tương tự, em cũng không nên ngu ngốc chọc giận đối phương, chuyện này đối với em không có chỗ tốt, có lẽ lần sau sẽ không chỉ có hai bạt tay, biết không?"
Kim Bảo Bối mếu máo, "Tại sao chồng lại nói chuyện giúp người khác?" Cô thật đáng thương. . . . . .
"Không phải anh giúp người khác nói chuyện, mà là không thể để cho em dẫm lên vết xe đổ." Anh tức giận, bắt túi nước cô đang cầm làm hiện lên hai dấu bàn tay đỏ hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bình thường mỗi khi anh triền miên đều không dám quá thô bạo, lúc nào ôm cũng nhắc nhở mình phải biết nặng nhẹ, kết quả bây giờ tên nhóc này lại bị người khác đánh đến mức mặt cũng sưng lên, làm sao có thể không đau lòng, không nổi giận đây?
Cách cư xử của Khương Tự Nghiên, anh phải thảo luận với lãnh đạo trường rồi mới quyết định. Bạn học trước đây, anh không muốn khiến cô quá khó coi, nhưng tuyệt không thể để cho cô đến gần Bảo Bối.
"Còn đau không?" Ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua gò má ửng hồng của Kim Bảo Bối, không thể chườm lạnh thời gian dài, cho nên không có túi nước lạnh, bàn tay của anh nhẹ nhàng đắp lên trên má cô.
"Thật là đau! Chồng giúp em phù phù(thổi)!" Kim Bảo Bối lại bắt đầu giả bộ đáng thương, dùng sức làm nũng.
Tần Bích Vũ mặc cho Bảo Bối lăn đến trên đùi anh ăn vạ, lại lấy hai túi nước khác đang được đặt ở một bên làm lạnh dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Chồng, anh thấy tập san hôm nay của trường rồi sao?"
"Ừ."
"Anh định làm như thế nào?"
"Bối Bối, nếu như mà anh không có ở trong học viện, em cũng phải ngoan, biết không?"
Kim Bảo Bối chợt ngồi dậy, "Chồng anh phải đi đâu?"
"Anh muốn xin điều đi Quản Lý học viện, sau đó sẽ nhờ nhà trường giải thích giúp chúng ta."
"Anh muốn để em ở lại một mình?" Cô buồn bã lên án.
"Nếu như em chỉ đơn thuần là người Nhà họ Tần, thì cũng chẳng có gì không ổn, nhưng mà nếu như thêm cái thân phận vợ của giáo sư, em sẽ không được tự nhiên. Không phải ai cũng biết em không có đặc quyền, ánh mắt người khác nhìn em luôn rất khó khách quan? Đến hiện tại, thành tích của em đều là em tự mình cố gắng có được, chẳng lẽ em hi vọng người khác nói em là dựa vào anh che chở sao?"
"Em mới không sao cả! Dù sao em vốn không thích học!"
"Bối Bối." Haizz, anh thật sự cảm giác mình nên xin đi quản lý học viện, bởi vì anh tuyệt đối không có cách đối phó với sự ăn vạ của Kim Bảo Bối.
"Hơn nữa, chồng anh nhẫn tâm bỏ lại em và bảo bảo ở học viện tự sinh tự diệt sao? Mẹ con chúng em thật đáng thương, từ nay về sau không có chỗ nương tựa rồi, ô ô ô. . . . . ." Cô chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên bụng chồng, bả vai run rẩy.
". . . . . ." Cô nói gì?
"Bà bầu tự mình đi học, không biết có phiền toái không, có lẽ em nên đi thỉnh giáo đàn chị. . . . . . Haizz, thôi, đàn chị người ta có thể làm được, nói thí dụ như một mình mang bụng to đi học, một mình mang bụng bự đi ăn cơm, em. . . . . . Cũng có thể làm được chứ?" Cô lặng lẽ, phóng tầm mắt đến một nơi xa
Tần Bích Vũ dao động, anh không ngờ cô vợ nhỏ có thể nói đúng tâm tư của anh.
Kim Bảo Bối lại làm ổ trong lòng anh, cầm tay anh đặt lên bụng mình, “Hôm nay em xin phép nghỉ để bạn học đưa đến khoa phụ sản khám, bác sĩ nói chúng ta đã có tiểu bảo bảo rồi, hai tháng!” Cô cố ý không để ý tới nét mặt hoảng sợ đến ngẩn ra của chồng, gối lên bờ vai của anh nói: “Em biết rõ em sẽ gây phiền toái cho anh, thật ra thì nếu có thể em cũng không muốn ở nhà chờ anh, em rất thích đi học và tan học chung với anh, chỉ là vì bảo bảo, em nghĩ em nên tạm thời nghỉ học ở nhà chờ sinh, anh nói có được hay không?”
Tần Bích Vũ thật không dám tin, vợ của anh, đã có một thân thể nho nhỏ trong cơ thể, đã có một sinh mạng khác! Tại sao có thể đây? Cô còn mảnh mai như vậy, trẻ tuổi như thế,…….. Anh gần như bởi vì kích động mà có chút run rẩy, “Bối Bối, em có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không? Mới vừa rồi chúng ta không phải đi quá nhanh chứ? Bây giờ em cảm thấy như thế nào? Dấu tay trên mặt em có ảnh hưởng tới thai nhi hay không? Bác sĩ có nói cần chú ý cái gì hay không?”
Tần Bích Vũ càng nghĩ càng không đúng, ôm vợ đứng dậy, đặt cô ở trên giường.
“Anh đi tìm A Kiệt tới giúp em xem cẩn thận một chút, em hãy ngoan ngoãn!” Anh hoảng hốt tông cửa xông ra ngoài.
Kim Bảo Bối cười hì hì ngồi ở trên giường, hai cái chân nhỏ đặt trên giường lắc qua lắc lại.
“Bảo bảo, ba con rất dễ dàng khẩn trương, con phải ngoan một chút, nếu không chờ con sinh ra, mẹ nói ba đánh đòn con.” Vị trí bảo bối quan trọng nhất trong lòng chồng, cô không muốn nhường cho ai, hì hì!
Thì ra là, Giáo sư Tần khó trị lạ phiền toái, là một nô ɭệ của vợ!
tbc và Kim Bảo Bối hôn nhau bị đưa ra ánh sáng không bao lâu, trường học liền lên tiếng giải thích. Vợ chồng nhà người ta kiss, nhiệt tình chụp làm gì đây? Tập san của trường cũng bị xử lý sạch sẽ, bọn họ tuyên bố hình là do người có tâm cơ nhét vào trong hộp thư đóng góp của xã đoàn.
Nếu đã công khai, cũng không cần trốn trốn tránh tránh, vì vậy trong sân trường có thể nhìn thấy bóng dáng Giáo sư Tần và cô vợ nhỏ ra vào với nhau. Kim Bảo Bối quyết định học hết học kỳ này mới xin tạm nghỉ, hơn nữa lúc cô không có lớp đã bắt đầu tham gia những lớp học về mẹ và bé, cách nuôi dưỡng đứa bé thật tốt, các chương trình học khác.
Tần Bích Vũ thật ra không phải người thích khoe khoang, nhưng tin tức Kim Bảo Bối mang thai khiến cho anh bất chấp tất cả, nơi vợ đi học nếu như hơi xa một chút, Giáo sư Tần nhất định tự mình đưa đón; trời nắng, Giáo sư Tần che dù; trời mưa, nơi có thể chạy xe vào anh sẽ tự mở cửa xe, giống như nếu cô vợ nhỏ của anh bị một giọt mưa bắn vào sẽ tan chảy.
Việc hai người đi chung cũng chẳng có gì để nói, chỉ là trước khi bọn họ công khai quan hệ, lúc hai người ở chung một chỗ vẫn có một ít người khác nhìn sẽ che miệng cười trộm, nhưng hai người hình như cũng đã có một thói quen nhỏ. Nói ví dụ như, Kim Bảo Bối chân ngắn, Giáo sư Tần luôn luôn ngẩng đầu sải bước, nhưng một khi dắt tay cô vợ nhỏ thì biến thành ốc sên; nói ví dụ như, Kim Bảo Bối có vóc người hơi thấp, lúc nói chuyện vui vẻ hoàn toàn dính vào nhau, nếu không cũng bởi vì quá xấu hổ mà giống như con mèo nhỏ kêu meo meo, mà trong mắt học sinh khuôn mặt Giáo sư Tần hoàn toàn sẽ dần dần thay đổi, chuyên chú lại dịu dàng nghe vợ nói chuyện, lúc nghe đến mê mẫn sẽ đưa tay vuốt tóc cô một chút, vỗ đầu của cô một cái; trở về vấn đề lúc vợ đang nói sẽ tuyệt đối thủ thỉ thù thì, chưa từng nhìn thấy Giáo sư Tần ở trước mặt vợ sẽ ……
“Nơi này có một nhóm người đeo mắt kính, tốt thuận lợi.” Trong sân trường quán bán mắt kính lưu động luôn buôn bán hình như càng ngày càng tốt, nên biết “Tia chớp” là có quân bài hiệu ứng, có người yêu, thế nào lại cam tâm để người khác giành mất danh tiếng đây? Vì vậy vào học kỳ này trong học viện, đối với nam nữ còn độc thân mà nói, khắp nơi đều là thủy lôi, xã đoàn quan hệ hữu nghị chật ních người, trong học kỳ này một đám người đã thành lập ra “Xã đoàn đi tìm người yêu”, giữa học kỳ số lượng thanh niên trong xã đoàn cũng tăng vọt gấp mấy lần, mỗi đêm, trước hoa dưới trăng, cặp đôi yêu nhau hôn môi tạo tiếng vang không ngừng, trong ký túc xá Lạc Đan có người cũng kêu gào không ngừng…….
“Tiếp tục như vậy không được, trường học đã có người kháng nghị rồi.” Rốt cuộc vẫn phải có lãnh đạo nhà trường ra mặt khuyên nhủ, “Chúng ta là trường học, không phải công viên để yêu.”
Tần Bích Vũ không hiểu, anh lại không ở trước mặt mọi người ôm vợ! Nhưng mà sẽ chạy đi mua bánh pút-đing giúp cô; anh lại không ở trước mặt mọi người hôn vợ ----- nhưng mà sẽ bởi vì cô lộ ra nét mặt thật rất muốn ăn, hai người ở ven đường, tìm chỗ nghỉ ngơi, sau đó anh đút bánh pút-đing cho vợ ăn; anh cũng chưa bao giờ nói với người khác tình hình buồn nôn giữa vợ chồng……
“Xin lỗi, Bối Bối sắp tan học, tôi phải đi đón cô ấy, tối nay rồi hãy nói.” Giáo sư Tần không nhịn được nhìn ra bên ngoài, sau đó cũng không quay đầu lại liền rời khỏi đó.
“…….” Bị xem như người vô hình, ông hiệu trưởng lặng lẽ lấy mắt kính ra đeo vào, không nói gì mà chỉ nhìn mấy tấm hình được bày trên bàn là năm đó ông và vợ chụp chung ------- ở trung tâm quảng trường Saint Laurent nơi học sinh đang ôm hôn bên ngoài ------- được rồi, xem ra ông cũng không có tư cách nói gì rồi.
Trẻ tuổi thật tốt……….