Đứng phía sau nhìn hồi lâu, Ngọc Phi Giác không nhịn được nhẹ ho một tiếng, nói: "Ta nói hai vị, mới không gặp một lát có cần thiết phải nhớ nhung như vậy không? Dù sao trước tiên cũng nên nhìn hoàn cảnh một chút tốt không?"
"Ta cũng không thấy hoàn cảnh như vậy có vấn đề gì." Cố Uyên chậm rãi buông Tô Thanh ra, ngẩng đầu nhìn Lô Tùng Tuyết, cười như không cười, "Vị sư thúc này của ta đã sốt ruột muốn chết như thế, sao không thỏa mãn hắn luôn đi? Ta ghét nhất là tình cảnh quá mức ồn ào."
Không hề báo trước, hắn vừa dứt lời, kiếm của Tô Mạc đã rơi vào tay hắn, bóng dáng như quỷ mị, cơ hồ không ai thấy hắn đến gần Lô Tùng Tuyết như thế nào, chỉ cảm thấy bóng kiếm chợt lóe qua, trong hơi thở đã có mùi máu tanh phiêu tán ra xung quanh.
Trong nháy mắt bị chặt đứt nửa đoạn đùi chân phải, hai tay Lô Tùng Tuyết sít sao nắm thành quyền, thân thể nghiêng một cái, nửa quỳ nửa ngã bên cạnh Cố Uyên. Đôi môi đã mất đi huyết sắc chỉ nhếch lên chứ không phát ra tiếng, ngước mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt, cắn răng rặn ra mấy chữ: "Ngươi quả nhiên là kẻ điên."
"Ta rất thích cách gọi này." Khóe môi Cố Uyên nhếch lên, trong mắt nhộn nhạo ánh sáng hưng phấn, không đếm xỉa tới lại nhảy lên đánh gãy tay hắn, nhìn máu tươi nhiễm lên quần áo, lúc người trước mắt nhịn không được nữa đau đớn hô ra tiếng, cực kì sung sướиɠ nở nụ cười: "Hơn nữa, kẻ điên như ta thích nhất loại người quật cường, sư thúc."
Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt Lô Tùng Tuyết bỗng nhiên tối sầm, cố nén lắm mới không bị ngất đi.
Cố Uyên rũ mắt âm lệ nhìn hắn, tiện tay ném kiếm cho Nhan Oanh Nhi, giọng mỉa mai nhếch môi cười: "Ngươi là người thông minh, trói hắn mang về."
Đến lúc hắn trở lại, Tô Thanh vẫn sừng sững đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không biết có phải vì màn máu tanh trước mắt hay không, cả khuôn mặt trắng bệch có chút đáng sợ.
Tuân Nguyệt Lâu mặt không thay đổi ngăn Cố Uyên lại.
Cố Uyên nhìn hắn, trong mắt có tia lãnh ý mà vui vẻ, nói: "Tuân thiếu chủ, ngươi không ngăn được ta."
Dứt lời, hắn tiếp tục đi về phía trước, lực đạo cánh tay ngăn trước ngực hắn cũng tăng một tầng, ngăn thế đi của hắn.
Thần sắc trong mắt trầm xuống, có sát ý mờ mịt nổi lên.
Một bàn tay đặt trên cánh tay Tuân Nguyệt Lâu chậm rãi kéo hắn trở lại, cũng hóa giải không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người.
Trong mắt Tô Thanh vẫn có chút hoảng hốt mang theo chút gì đó khiến người khác nhìn không ra tâm tình. Nàng nhếch môi cười với Tuân Nguyệt Lâu một cái, yên lặng lắc đầu, xong mới nhìn Cố Uyên, nở nụ cười nhẹ tư thái mê ly, cười duyên trêu chọc: "Lão gia chuẩn bị mang ta đi đâu đây?"
Cố Uyên nhìn thẳng vào nàng, lệ khí trong mắt thoáng tản đi một chút, khóe môi nhếch lên: "Ngươi đi thì biết."
Dứt lời, cũng mặc kệ nhiều người nghẹn họng nhìn trân trối, khoát tay bế Tô Thanh lên, quang minh chính đại từ trong không khí giương cung bạt kiếm như vậy đi ra ngoài. Không biết là vì bộ dáng thị huyết tàn sát vừa rồi quá mức khϊếp người hay vì đối với hành động không hợp tình cảnh này không phản bác được, toàn trường yên lặng nhìn hai người rời đi, không ai có ý tứ ngăn cản.
Tô Thanh vùi đầu trong lòng hắn, hơi thở rõ ràng quen thuộc như vậy nhưng nàng lại cảm thấy vòng tay ôm ấp này thực xa lạ.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn đường cong cái cằm đẹp mắt, hai tròng mắt khẽ nheo lại, cảm giác trái tim hơi đau khiến thân thể nàng không khống chế được có chút phát run.
Tựa như cảm thụ được người trong lòng khác thường, bước chân Cố Uyên thoáng dừng lại một chút, cười như không cười rũ mắt nhìn nàng: "Thế nào, sợ hãi?"
Nhưng Tô Thanh chỉ hơi nhếch môi, rũ mắt xuống khiến người khác không nhìn ra tâm tình, một lúc lâu mới phun ra một chữ: "Không."
Cố Uyên hơi sững sờ, cười phá lên: "Quả thật có chút ý tứ."
Tô Thanh chưa từng thấy bộ dáng Cố Uyên cười to như thế, giống như ánh mặt trời bỗng chiếu xuyên qua rừng rậm, có một loại ánh sáng khiến người ta không thể dời mắt.
Nhất thời nàng nhìn có chút ngây người, cảm giác khẩn trương trong lòng tán đi không ít, cũng dần dần bình tĩnh lại.
Mơ hồ nhớ đến những ngày kia Cố Uyên có chút khác thường, vẫn cảm thấy nam nhân này e ngại thứ gì đó nhưng lúc đó nàng không miệt mài theo đuổi cũng không có cách nào phát giác, lúc này trong đầu đột nhiên có một ý niệm cổ quái - không gặp được Cố Uyên là bởi vì nam nhân xa lạ trước mắt này... Như vậy, nàng phải làm thế nào mới có thể tìm được hắn trở về?
Cuối cùng thời điểm bước vào khách sạn, Tô Thanh mới kịp phản ứng lại, thay vì suy nghĩ những vấn đề xa xôi kia, nàng nên suy nghĩ nhiều hơn cho tình huống trước mắt. Cho đến khi bị ném lên giường, thân thể chấn động hơi đau nhức, đồng thời nàng có chút ai oán phát hiện, nàng đã đánh giá thấp cái địa điểm cuối cùng mà Cố Uyên này chuẩn bị.
Mắt thấy Cố Uyên phân phó tiểu nhị đóng cửa lại, Tô Thanh khẽ trợn to mắt, thanh âm cũng có chút căng thẳng: "Lão... lão gia... ta còn... còn không có chuẩn bị tốt..."
Cố Uyên quay đầu nhàn nhạt nhìn nàng một cái, bắt đầu cởϊ áσ ra, nói: "Không quan hệ."
Tô Thanh: "..."
Nàng trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Lão gia, trên người bây giờ bẩn, có cần tắm rửa trước hay không?"
Cố Uyên nói: "Không cần."
Nháy mắt đã cởϊ qυầи áo đầy bụi xuống treo trên tấm bình phong, ngoái đầu nhìn nàng, khóe môi giương cao, lập tức tiến lên vững vàng áp Tô Thanh dưới thân.
Nồng đậm hơi thở phả lên mặt vuốt ve da thịt, Tô Thanh chống lại ánh mắt thâm thúy kia, tất cả động tác đều đình trệ, ánh mắt khẽ nhúc nhích là có thể thấy được thân thể hoàn mĩ không hề che lấp của nam tử.
Vốn tưởng trong lòng sẽ sinh ra bài xích nhưng lại không có gì, trầm mặc trong chớp mắt, nàng nhẹ nhàng cong khóe môi, nói: "Không ngờ trải qua nhiều chuyện như vậy, lão gia đã sốt ruột khó nén rồi sao..."
Bởi vì cố ý đυ.ng vào thân thể, thanh sắc kiều diễm lượn lờ bên tai Cố Uyên, câu hồn mị hoặc không nói nên lời. Người trước mắt không phải Cố Uyên, nhưng lại là Cố Uyên, hiện trạng này khiến Tô Thanh phá lệ rối rắm nhưng cũng không do dự nhiều, trong lòng bình tĩnh, nàng đã sớm đưa ra lựa chọn - bất luận người trước mắt là ai, nàng nhất định phải đem "Cố Uyên" mang về, cho dù nàng cũng không biết nên dùng phương thức gì...
Vành tai mái tóc chạm vào nhau, Tô Thanh duỗi tay khẽ nâng cằm, hai tròng mắt quyến rũ người khẽ nheo lại nhìn gương mặt tuấn dật gần trong gang tấc kia, vuốt ve như có điều suy nghĩ, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, thanh âm trầm thấp trong gian phòng yên tĩnh tỏ ra đột ngột: "A Thanh, ngươi cần gì phải gặp dịp thì chơi? Ngươi nên biết, ta cũng không phải là hắn."
Tô Thanh nghe vậy trong mắt khẽ nhoáng một cái, trên mặt hiện lên vẻ ảo não. Một bên không thừa nhận mình là tu hú chiếm tổ chim khách, một bên lại ở thời điểm nàng chuẩn bị giở trò thẳng thắn nói ra thân phận của mình, cái nam nhân này rốt cuộc muốn thế nào? Nàng nhíu mày, liếc mắt qua chỗ cổ tay bị hắn nắm, ngữ điệu lại không có một chút vui vẻ: "Ta biết rõ, vậy thì thế nào?"
Cố Uyên "xuy" cười một tiếng, khẽ cúi người, thân thể hai người áp sát nhau, cảm nhận được da thịt hai bên cọ xát cùng tiếng tim đập, hắn khẽ cắn vành tai nàng, ngữ điệu sung sướиɠ: "Chẳng có gì đặc sắc, ta chỉ muốn cho "hắn" biết rõ, hiện tại người cùng ngươi lên giường là ta mà không phải "hắn"."
Đến khi Tô Thanh chậm rãi lĩnh hội được ý tứ trong lời hắn, trong lòng cảm giác như bị dao cứa, môi bỗng nhiên run lên: "Hắn, quả nhiên còn ở đây?"
Không có quá nhiều ngôn ngữ, nhưng những dự đoán lúc trước bây giờ đã được chứng thực, toàn thân nàng như rớt vào hầm băng, thân thể cứng ngắc phảng phất như không có khí lực nhúc nhích dù chỉ một chút. Trước kia nàng cũng có nghe nói chuyện hai linh hồn khác nhau cùng chung một thân thể nhưng thế nào cũng không nghĩ tới loại chuyện lạ thế gian khó gặp này lại xuất hiện trên người trước mắt mình.
Cố Uyên, vẫn ở trong cái thân thể này...
Phảng phất như đột nhiên hiểu được điều mà nam nhân kia mê mang, nhưng chuyện khi đó hắn lo lắng, bây giờ đã xảy ra rồi. Trong lòng nàng có chút quặn đau, hít sâu một hơi, trong mắt càng trở nên thanh minh, nhìn đôi mắt như lang sói để mắt con mồi khiến người ta run sợ kia, ngữ điệu nàng thậm chí bình tĩnh đến mức quỷ dị: "Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới chịu thả lão gia trở lại?"
Tiếng cười trầm thấp phiêu tán trong không gian kèm theo thân thể mơ hồ rung động, tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, cười thật lâu không dừng lại được. Cuối cùng cũng cười đủ, hắn cũng chưa thỏa mãn thu hồi đường cong khóe môi, nhìn chằm chằm nàng, nhẹ giọng hỏi: "Nếu như ngươi bị giam cầm hơn mười năm trong tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời, ngươi có dễ dàng trở về không?"
Hắn hỏi hết sức nghiêm túc, rõ ràng là vẻ mặt cười nhạo nhưng trong đôi mắt kia khắc sâu âm lệ bạo ngược.
Tô Thanh bị hắn nhìn soi mói như vậy, máu toàn thân cũng tựa như đông lại, thật lâu cũng không thể nói được chữ nào.
Nếu như người này cứ tiếp tục chiếm lấy thân thể Cố Uyên? Nàng phát hiện mình thậm chí có chút không dám nghĩ.
Trên vai bỗng nhiên đau nhức, nàng nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, mơ hồ có mùi máu tanh tản ra, Cố Uyên rõ ràng lưu lại một dấu răng ở đầu vai nàng, đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng liếʍ qua da thịt, trong mắt có vài phần trầm mê đối với kiệt tác của mình.
Hắn mυ"ŧ vết máu rỉ ra, ngữ điệu mê ly: "Bất quá, nếu như ngươi có thể hầu hạ ta thật tốt, có lẽ, không biết chừng ta sẽ đổi ý..."