Chương 54: Dược hiệu

Thời điểm thuốc chảy qua khỏi cổ họng, có một cảm giác quen thuộc khó nhịn từ trong cơ thể vọt lên, đầu đau đớn kịch liệt.

Thân thể Cố Uyên đột nhiên nhoáng một cái, Liễu Phương Hoa vẫn thủy chung chú ý hắn, thấy vậy cuống quýt bước lên đỡ hắn. Cúi đầu nhìn thấy trán hắn chảy mồ hôi lạnh, cổ tay đau xót, là Cố Uyên ấn lên, ngón tay cấu thật sâu vào cổ tay nàng phảng phất như muốn khảm vào huyết nhục đau nhức làm nàng cắn chặt môi.

Chưa bao giờ thấy sắc mặt Cố Uyên trắng bệch như tờ giấy như thế, lại nhìn thấy đáy mắt hắn như đang có sóng to gào thét, Liễu Phương Hoa ngước mắt nhìn chằm chằm Nhan Oanh Nhi, hung ác nói: "Ngươi rốt cuộc cho sư huynh ta uống thuốc gì, mau đưa giải dược cho ta!"

Nhan Oanh Nhi tựa như là nghe được chuyện cười, che miệng cười đến run rẩy cả người: "Đây là thuốc mà vị phụ thân vạn người ngưỡng mộ của ngươi cho Cố Uyên uống từ nhỏ, ngươi hỏi ngược lại ta làm cái gì? Muốn giải dược? Nếu thực sự có giải dược thì cũng đã bị cha ngươi mang xuống âm phủ rồi, sao có thể còn trong tay ta."

Liễu Phương Hoa bị nghẹn sắc mặt tái nhợt, bị Cố Uyên kéo một cái suýt nữa theo hắn ngã cắm đầu xuống đất. Nàng thu hồi suy nghĩ hỗn độn, dùng khí lực toàn thân nâng hắn, đỡ hắn chậm rãi nửa quỳ xuống.

Sợi tóc Cố Uyên rũ xuống, thở dốc dồn dập, mỗi lần lại thâm trầm khiến người ta cảm thấy hết sức vất vả giống như có vật gì trầm trọng đè ở ngực, l*иg ngực phập phồng gian nan dị thường, chút huyết sắc cuối cùng cũng dần rút đi. Hắn cúi thấp đầu, mười ngón tay nắm ngày càng chặt, nhưng chỉ quỳ ở đó lộ ra bóng lưng phập phồng, rất lâu cũng không có động tác gì khác.

Liễu Phương Hoa khẩn trương mím môi đứng bên cạnh, không nói một lời nhìn chỗ cổ tay đã bị cấu rất sâu chảy máu, chỉ có thể lẳng lặng cảm thụ được nam nhân bên cạnh thời khắc này đang chịu sự hành hạ không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù không có bất cứ ngôn ngữ nào nhưng cánh tay hắn run rẩy chứng tỏ hắn đang cố nén đau nhức, phảng phất như toàn thân trải qua vặn vẹo giãy giụa khó có thể tưởng tượng được.

Ở thời khắc này Nhan Oanh Nhi lại trầm ổn lạnh nhạt ngoài dự đoán, không lộ ra chút ý tứ nôn nóng nào.

Ngọc Phi Giác thấy nàng từ đầu đến cuối đều nhìn Cố Uyên không chớp mắt, thần sắc khó phân biệt, sít sao cau chặt mày, trong lòng có loại cảm giác khác thường.

Xung quanh rất yên tĩnh, phảng phất như chỉ còn có tiếng thở dốc trầm trọng.

Không biết qua bao lâu, tựa như là bắt đầu yên tĩnh trở lại, ngón tay Cố Uyên nắm chặt cổ tay nàng cuối cùng cũng chậm rãi buông ra.

Liễu Phương Hoa mừng rỡ, thu hồi ánh mắt mờ mịt tan rã, vui vẻ nhìn hắn: "Sư huynh, ngươi có sao không?"

Lời nói chưa dứt, cằm đột nhiên bị hai ngón tay nắm, đang sững sờ đã bị người hung hăng kéo lên, xuyên qua mái tóc đen rơi lả tả là một ánh mắt gần trong gang tấc vốn nên quen thuộc nhưng lúc này lại phá lệ xa lạ, thân thể nàng mơ hồ run lên, chợt phát hiện dưới ánh mắt soi mói lạnh lẽo như vậy, trong nháy mắt lại không nói được gì.

Sau đó, Liễu Phương Hoa liền chứng kiến đôi môi khô khốc kia chậm rãi nhếch lên, vẫn là thanh âm quen thuộc, nhưng ngữ điệu lại xa lạ đủ để tất cả mọi người run sợ: "Xem ra, Liễu sư muội hết sức quan tâm ta."

Cho dù không có chút gió nào nhưng trong một cái chớp mắt này vẫn khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương, tứ chi cứng ngắc.

Liễu Phương Hoa bị hắn giam cầm há hốc mồm, cưỡng chế trái tim đang đập điên cuồng, phát ra tiếng nói bạc nhược yếu kém: "Ngươi... là ai?"

Đáp lại nàng là khóe môi càng giương cao cùng với ánh mắt thâm thúy, trống rỗng, lạnh lùng như xem người chết, đầu lưỡi hắn chậm rãi liếʍ qua đôi môi khô khốc, lời nói rõ ràng: "Ta, đương nhiên là sư huynh tốt của ngươi."

Nhan Oanh Nhi cười khanh khách: "Cuối cùng cũng đợi được ngươi." Dứt lời, nàng chậm rãi đi lên phía trước, nhưng còn chưa kịp đi bước thứ hai, lại có tiếng kêu gào lao đến trước mặt, nàng buộc phải lui về sau mấy bước, sắc mặt chìm xuống: "Ta hảo ý thả ngươi ra, ngươi đây là có ý gì?"

Cố Uyên chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng thâm thúy nhìn thẳng nàng, ngữ điệu lành lạnh: "Chỉ sợ ngươi tính sai rồi, cho đến bây giờ ta đều không quan tâm có đi ra hay không." Hắn giơ tay lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, bóng dáng quỷ mị xẹt qua, trong nháy mắt trong phòng tối đã tràn đầy tiếng kêu thảm thiết, chỉ chốc lát sau không khí đã tràn ngập mùi máu.

Tựa như thưởng thức mĩ vị, hắn liếʍ qua vết máu tanh nồng trên lưỡi kiếm, đến gần Nhan Oanh Nhi, Cố Uyên rũ con mắt không hề có nhiệt độ nhìn nàng, duỗi tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của nàng, cười như không cười nhếch môi: "Nếu đã muốn gặp ta như vậy, hiện tại cần gì phải cảm thấy sợ chứ?"

Nhan Oanh Nhi nghe vậy hơi khựng lại, trong khoảng cách bất cứ lúc nào cũng có thể bị người trước mắt khống chế sinh tử này, không hiểu sao lại nở nụ cười: "Hắn nói không sai, ngươi quả nhiên là một kẻ điên thích gϊếŧ người. Nhưng ngươi sai rồi, ta cũng không sợ ngươi. Nếu không có ta trợ giúp, ngươi cũng không sống được lâu."

Đối với lời nàng nói, Cố Uyên chẳng đánh giá đúng sai, rũ mắt nhìn thoáng qua, trường kiếm nhẹ nhàng đặt lên họng nàng: "Như vậy, không biết người kia có từng nói cho ngươi biết, ta, ghét nhất là bị người khác uy hϊếp?"

Đây là thần sắc coi sinh mệnh như cỏ rác.

Trong nháy mắt Nhan Oanh Nhi nhớ tới câu nói vừa nãy của nam nhân kia - hắn không chỉ là bộ dáng trong tưởng tượng của các ngươi...

Xác thực, hiện tại người trước mắt này không chỉ là ác ma mà rõ ràng chính là kẻ điên! Hắn không thèm để ý đến tính mạng của bất cứ ai, thậm chí kể cả, chính hắn.

Cảm giác sợ hãi từ sâu trong nội tâm vọt lên.

Đột nhiên xa xa một tiếng động khổng lồ động trời vang lên, ngay sau đó là cả thạch động bắt đầu quay cuồng rung chuyển kịch liệt. Bụi đất mù mịt bay lên phía con đường nhỏ thông ra ngoài, đất đá rơi hỗn độn, đường lui từ thạch động ra ngoài nổ tung sau đó ầm ầm sụp xuống.

Không lâu sau, xa xa lại có tiếng nổ vang lên không ngừng.

Mũi kiếm lạnh buốt nâng cằm nàng lên, Cố Uyên rũ mắt lạnh nhạt nhìn nàng, ngữ điệu không nhanh không chậm tựa như người bị vây khốn không phải là hắn: "Hết sức hiển

nhiên, chuyện này không phải do ngươi an bài."

...

Đột nhiên xuất hiện tiếng nổ mạnh cũng kinh động mấy người vừa ra khỏi động, tiếng vang kịch liệt rung trời lở đất khiến Tô Thanh bỗng nhiên bị đánh thức. Đột nhiên xuất hiện ánh sáng nhất thời khiến nàng không thể mở mắt, dần dần mới nhìn rõ hai bóng dáng đang đưa lưng về phía nàng, lập tức bật thốt ra: "Bên trong này là chỗ nào? Lão gia đâu?"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Lận Ảnh tức giận gầm nhẹ một tiếng, nhìn cửa động ầm ầm sụp đổ, sắc mặt càng trầm thấp, đối với chuyện Tô Thanh tỉnh dậy căn bản không có nửa phần mừng rỡ, ngược lại còn thấy bực bội.

Vừa rồi nghe Cố Uyên phân phó mang toàn bộ nhân lực hộ tống cái nữ nhân này đi ra, không lâu sau mới gặp được Lô Tùng Tuyết đang vòng trở lại, nghe bọn họ kể lại liền giận dữ chửi mắng bọn họ một trận, vì an toàn của Cố Uyên liền dẫn người vội vã chạy vào động trợ giúp.

Bọn họ thân là Thập Tam đình không thể làm trái lệnh Cố Uyên, hiện tại Lô Tùng Tuyết vào trong viện trợ đương nhiên là chuyện tốt bọn họ cầu còn không được, nhưng mà ai ngờ người đi vào không bao lâu đã phát sinh vụ nổ trước mắt.

Lo lắng đè ép trong lòng hóa thành lửa giận, Lận Ảnh không nhịn được nữa, sắc mặt trầm thấp nhìn Bộ Tiện Âm: "Không phải ngươi nói chắc chắn nữ nhân kia sẽ không động thủ với Vương Gia sao? Đây là chuyện gì xảy ra?"

Bộ Tiện Âm đứng giữa bãi đất trống xa xa nhìn bụi đất tung bay, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng ấn đường cau chặt thể hiện trong lòng hắn mơ hồ bất an. Tựa như không nghe thấy lời chất vấn bên tai, ánh mắt hắn chậm rãi xẹt qua cửa động, sâu không thấy đáy, không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu sao lại có cảm giác kì quái.

"Cho dù làm trái mệnh lệnh ta cũng phải mang người đi cứu Vương gia ra!" Lận Ảnh thấy hắn không nhúc nhích không có động tĩnh gì, càng thêm tức giận mà không biết nói sao, nóng lòng một khắc cũng không đợi được, liền rút kiếm chuẩn bị trực tiếp xông vào.

Chưa đi được mấy bước lại bị Bộ Tiện Âm duỗi tay ngăn lại: "Không cần hành động thiếu suy nghĩ!"

"Hiện tại là lúc nào rồi, ngươi còn bảo ta không hành động thiếu suy nghĩ?" Lận Ảnh tức quá hóa cười, bỏ qua tay hắn, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự đợi Vương gia xảy ra chuyện gì rồi mới bằng lòng không bày ra dáng vẻ này nữa sao?"

"Đã nói, ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ." Bộ Tiện Âm cau mày nhìn hắn, thấy Lận Ảnh cứ khăng khăng đòi đi, không thể không cưỡng chế ra tay ngăn lại.

Ai ngờ Lận Ảnh giận dữ trực tiếp rút kiếm ra, hắn không thể không đưa quạt ra đỡ, binh khí hai người chạm vào nhau, trong chốc lát đã đánh nhau thành một đoàn.

Lận Ảnh giận quá hóa cười, nói mát: "Đừng tưởng rằng là thủ lĩnh Thập Tam đình thì có thể tùy ý làm bậy, vừa vặn hôm nay để ta xem xem ngươi rốt cuộc có năng lực gì mà có thể vững vàng đè đầu chúng ta!"

Tô Thanh ngây ra nhìn hai người bọn họ rút đao khiêu chiến, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản, vừa rồi mặc dù không nói rõ ràng nhưng có một điểm nàng nghe được rất rõ, chính là, Cố Uyên vẫn còn ở trong cái động kia.

Vụ nổ vừa rồi hiển nhiên không phải là động tĩnh nhỏ, nhất thời tâm nàng cũng lập tức vọt lên tới cổ họng, ngẩng đầu nhìn phía xa xa thấy có vài bóng người mờ mờ từ trong động đi ra, lập tức kinh hô: "Có người đi ra!"

Bộ Tiện Âm cùng Lận Ảnh nghe vậy, đều dừng động tác.