- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nô Gia Không Hoàn Lương
- Chương 42: An bài
Nô Gia Không Hoàn Lương
Chương 42: An bài
Từ trong phòng Cố Uyên đi ra, Tô Thanh cũng không về phòng thu dọn hành lý như đã nói mà quẹo qua chỗ Hạ Vân hiên của Tuân Nguyệt Lâu.
Những người khác đã sớm đi, đống bừa bộn trong sân cũng được hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ.
Vào phòng nhìn thấy Tuân Nguyệt Lâu nàng cũng không vòng vo: "Cố Uyên muốn ta trở lại kinh thành."
Tuân Nguyệt Lâu nhìn nàng một cái, lát sau nhẹ gật đầu: "Như vậy tốt cho ngươi hơn."
Tô Thanh thấy ý nghĩ của hắn cùng Cố Uyên giống nhau thì có chút bực mình, buồn bực nói: "Đừng cho là ta sẽ thật sự ngoan ngoãn trở về. Đợi đến khi xuất phát hồi kinh, ta sẽ kêu A Mạc đi cùng, đến lúc đó trên đường lại tìm cơ hội trốn đi Cô Xạ Thành."
Tuân Nguyệt Lâu nhíu mày.
Tô Thanh trực tiếp không đếm xỉa đến hắn, đột nhiên chân thành nói: "Thôi bỏ qua không nói chuyện này nữa, ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta một việc."
Tuân Nguyệt Lâu trầm mặc nhìn nàng.
Thời điểm này Tô Thanh rất hưởng thụ thái độ không hề dị nghị này của hắn, cao giọng cười nói: "Cũng không cần ngươi cố ý làm gì, chỉ cần trong lúc ta rời đi, ngươi có thể tiếp tục cùng bọn Cố Uyên đi Cô Xạ Thành là được. Chỉ cần có ngươi ở đó, mặc kệ người phía sau màn là ai, nếu không muốn đắc tội Cô Xạ Thành, tất nhiên sẽ ném chuột sợ vỡ bình."
Tuân Nguyệt Lâu trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Ta muốn đi cùng ngươi."
Tô Thanh đỡ trán, lời nói thấm thía dụ dỗ: "Ta cũng đâu hồi kinh thật, Cô Xạ Thành sắp cử hành đại điển, ngươi thật muốn để Lục hồ ly bận đến sứt đầu mẻ trán sao? Ngươi là thiếu chủ, thiếu chủ, hiểu chưa? Lâu lâu cũng nên thương cảm cho thuộc hạ của mình một chút, nếu ngươi đi cùng ta còn không biết tới khi nào mới về đâu!"
Thần sắc Tuân Nguyệt Lâu khẽ nhoáng một cái, phán đoán lợi hại một chút mới thoáng có ý thỏa hiệp, lấy trong lòng ta một đồ vật, nói: "Vậy ngươi mang theo cái này."
Tô Thanh nhận lấy cầm lên quan sát món đồ chơi nhỏ cực kì tinh xảo này, lập tức yêu thích không rời tay, hỏi: "Đây là cái gì?"
Tuân Nguyệt Lâu nói: "La sát ngọc."
Tay Tô Thanh vuốt vuốt sợi chỉ khẽ run lên, thiếu chút nữa làm rớt ngọc bội xuống đất.
Ai mà không biết Tu Là ám vệ là sát như luyện ngục là thủ hạ dưới cờ thiếu chủ Cô Xạ Thành, đây không phải người bình thường có thể sai bảo được,muốn nàng dùng ngọc bội này đến chỉ huy mấy nhân vật đó, chẳng khác nào bảo nàng đùa với lửa?
Món đồ chơi nhỏ trong lòng bàn tay này lập tức nặng tựa thiên quân. Khóe môi Tô Thanh nhếch lên, nói: "Không cần chuyện bé xé ra to đi... Này, cái này ta không dùng nổi a."
Tuân Nguyệt Lâu nói: "Nếu không, ta đi cùng ngươi tốt hơn."
Tô Thanh thấy hắn đi một vòng lại quay về vị trí cũ, chỉ có thể mặt không đổi sắc bỏ La sát ngọc vào túi thêu, tỏ ý không muốn rối rắm vấn đề này nữa: "Biết rồi, ta cầm."
Tuân Nguyệt Lâu cuối cùng cũng không khăng khăng nữa, lại đột nhiên nhìn nàng chăm chú, nói: "Thật ra, không ở lại bên cạnh Cố Uyên thì tốt cho ngươi hơn."
Tô Thanh khẽ cong khóe môi.
Có đôi khi ý nghĩ của nam nhân rất giống nhau, bất luận là Cố Uyên hay Tuân Nguyệt Lâu đều sẽ đứng ở góc độ bảo vệ mà đưa ra phán đoán. Nhưng phán đoán chung quy chỉ là phán đoán, nàng là người không cần quá mức lý trí, chỉ cần biết rõ bản thân muốn làm gì là đủ.
Nàng cười ý tứ sâu xa, hỏi ngược lại: "Nếu biết rõ ta sẽ gặp nguy hiểm, còn để cho ta cách xa ngươi, ngươi sẽ nguyện ý sao?"
Tuân Nguyệt Lâu trầm mặc rất lâu, nói: "Ta biết rõ."
Tô Thanh nhìn thoáng qua thần sắc hắn, nói: "Mất hứng?"
Tuân Nguyệt Lâu gật đầu: "Có một chút."
Hắn thẳng thắn như vậy làm Tô Thanh hơi ngẩn ra.
Đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, đùa nghịch chén trà nhỏ trong tay, ngữ điệu trở nên mềm nhẹ, thở dài nói: "Ta nhớ đã sớm nói với ngươi, hai chúng ta không thích hợp. Tuân Nguyệt Lâu, thật ra ngươi có nghĩ tới không, quan hệ giữa chúng ta càng giống bằng hữu hơn. Chỉ là ngươi chưa bao giờ gặp được người khiến ngươi cảm thấy thoải mái, cho nên mới đơn phương nhận định là mình thích ta."
Tuân Nguyệt Lâu không thừa nhận cũng không phủ nhận,hỏi ngược lại: "Như vậy không tốt sao?"
Tô Thanh nhìn thần sắc lạnh nhạt của hắn, ngữ điệu hơi chậm lại, có chút lúng túng: "Đó không phải vấn đề tốt hay không tốt..."
Tuân Nguyệt Lâu nói: "Nếu đã không có gì không tốt, vậy thì có gì đáng ngại."
"..." Tô Thanh lại một lần nữa buông tha không thuyết phục hắn, bị hắn làm nghẹn không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể thở dài dặn dò: "Không có La sát ngọc, ngươi cũng nhất định phải cẩn thận. Nếu nửa đường gặp những người kia động thủ, ngươi phải tự mình thoát thân, tận lực không dính líu vào."
Mượn thân phận của hắn để thỏa mãn tư tâm của bản thân, nhưng nàng không thể quá ích kỉ, không muốn khiến người không hề có liên quan bị cuốn vào trong đó.
Tuân Nguyệt Lâu nghe vậy hơi sững sờ, khóe môi cong thêm vài phần: "Tốt."
Lúc này Tô Mạc từ ngoài viện trở về, thấy hai người trong phòng, thoáng sững sờ, đi vào phòng.
Khuôn mặt như ngọc của hắn bị cải trang thành bộ dáng quá bình thường, Tô Thanh vẫn cảm thấy trong lòng có chút không tự nhiên, nhịn không được duỗi tay sờ mặt hắn hai cái, nói: "A Mạc, mấy ngày này đi theo Bộ Tiện Âm chạy khắp nơi, trong lòng cao hứng?"
Tô Mạc tùy ý để nàng loay hoay cũng không kháng cự, nghe nàng nói vậy chỉ hơi nhếch môi cười, đôi mắt lấp lánh.
Tô Thanh đã rất lâu không thấy Tô Mạc vui vẻ như vậy, trong lòng mừng rỡ, càng thêm quyết tâm để hai huynh đệ bọn họ nhận nhau, khẽ vuốt tóc hắn, hỏi: "Có thể thăm dò được gì từ hắn không?"
Tô Mạc có chút thất vọng lắc đầu.
Tô Thanh thở dài nói: "Qua hai ngày nữa ngươi theo ta xuất phát hồi kinh, đến lúc đó trên đường đi chỉ có ba người chúng ta, ta sẽ tìm cơ hội thăm dò ý hắn một chút."
Tô Mạc hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên, hiển nhiên không hiểu vì sao đột nhiên phải về kinh, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu.
Tô Thanh rời khỏi Hạ Vân hiên, trở về Thanh Hương viện, trong lòng không vui nên dứt khoát đóng cửa phòng không ra ngoài.
Mặc dù biết mục đích Cố Uyên đưa nàng đi nhưng trong lòng vẫn không có tư vị gì. Giả bộ thâm trầm lạnh lùng rất lợi hại phải không? Rõ ràng là vì tốt cho nàng nhưng một câu cũng không giải thích, thái độ này quả thật làm cho nàng rất không hài lòng.
Nhưng mà, mỗi ngày vẫn đưa cơm đến như cũ, trừ nha hoàn đưa cơm cũng không có ai khác bước vào sân nhỏ.
Ngẫu nhiên nghe tiếng bước chân vội vã chạy nhanh qua, trong lòng Tô Thanh bốc hỏa ngày càng vượng, như mấy ngày trước, toàn thân lười nhác dựa vào cạnh cửa sổ trong lòng tràn đầy khó chịu ngủ gật.
Cho đến khi mặt trời lặn, đột nhiên cảm nhận được có người đi vào viện, Tô Thanh giật mình nâng mắt nhìn, thấy Lận Ảnh vẻ mặt như ai thiếu nợ hắn trăm ngàn lượng bạc, sắc mặt trầm thấp nói: "Ngươi biết rõ khẩu vị của lão gia, tới phòng bếp làm bữa tối đi."
Mấy ngày nay chẳng thèm quan tâm nàng, bây giờ đột nhiên kêu nàng đi nấu bữa tối, chẳng lẽ cố ý giảng hòa? nhưng nhìn bộ dáng Lận Ảnh cũng không giống thái độ đi cầu người.
Tô Thanh ngồi thẳng người, giả vờ giả vịt nhíu mày, nói: "Đầu bếp của Trần phủ đâu? Quý tiểu gia không có ở đây, chắc không đến mức lại bị những người khác mộng du gϊếŧ hết đi."
Lận Ảnh trừng mắt nàng một cái, nói: "Lão gia ở trong phòng hai ngày chưa ăn gì rồi, nếu không phải Bộ Tiện Âm nói ngươi có biện pháp, ta cần gì rỗi hơi đến tìm ngươi."
Mới không gặp Cố Uyên ba bốn ngày, sao lại ở trong phòng hai ngày rồi? Thần sắc Tô Thanh nghiêm túc lại, liền hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì?"
Lận Ảnh có chút do dự tựa như đang suy nghĩ có nên nói hay không.
Thái độ che giấu như vậy, xem ra thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Tô Thanh nhìn hắn, ngữ điệu trầm thấp kéo dài: "Nếu Bộ Tiện Âm đã kêu ngươi đến tìm ta, chẳng lẽ không nói cho ngươi biết lúc nhờ vả người khác phải có chút thành ý sao?"
Dù sao đến Thanh Hương viện tìm người đã là làm trái với ý Cố Uyên, dù sao cũng nhất định bị mắng, Lận Ảnh hạ quyết tâm, dứt khoát không giấu giếm nữa, nói: "Chuyện xảy ra vào hai ngày trước, chúng ta đi điều tra không có kết quả, liền đến Tĩnh Phật am trên núi Tuyền Bách thành tây."
Tô Thanh cau mày nói: "Không phải nói sau khi gặp chuyện không may, Tĩnh Phật am kia đã bị Trần đại nhân phái người đi thiêu rồi sao?"
Lận Ảnh nói: "Đúng là đã thiêu, không sai, lúc chúng ta đến cũng là một đống hoang tàn, căn bản không còn gì sót lại. Vốn muốn buông tha, ai ngờ lại phát hiện một sơn động bí ẩn ở vách đá gần am ni cô."
Tô Thanh kinh ngạc: "Sơn động... chứ không phải là giống với mật thất ở nghĩa trang đi?"
Lận Ảnh lắc đầu nói: "Không giống. Trong sơn động kia tuy rõ ràng có dấu vết có người từng ở lại một thời gian dài, nhưng nhìn rất sạch sẽ, giống như phủ đệ của nhà bình thường, cũng không có chỗ nào kì quái. Chỉ là bên trong có bốn huyệt động khác nhau kéo dài thông đến bốn địa phương khác nhau. Chúng ta không dám thất lễ liền vội vàng trở về bẩm báo lão gia."
Dừng một chút, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt vẫn tràn đầy khó hiểu: "Nhưng mà không rõ vì sao, sau khi lão gia lên núi liền đuổi chúng ta ra ngoài, một mình ở lại bên trong thăm dò. Sau khi từ trên núi trở về phủ, lão gia liền tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, cũng không cho bất cứ ai đi vào. Cứ như vậy đã hai ngày."
Hắn vừa nói xong, Tô Thanh đã "vèo" một cái đứng lên, kéo hắn ra ngoài, trong lòng có chút bực bội. Thật không biết Cố Uyên lại đang làm cái chuyện nguy hiểm gì, lại còn muốn nàng yên tâm hồi kinh?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nô Gia Không Hoàn Lương
- Chương 42: An bài