Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

No Game No Life

Quyển 4 - Chương 2: Chế độ dễ/Easy Start

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đất nước của tộc người thú…. Liên Hiệp Đông Bộ. Vùng ngoại ô thủ đô Kannagari.

Tại ngôi nhà thuộc sở hữu của nguyên đại sứ Liên Hiệp Đông Bộ thường trú tại Elechia… Hatsuse Izuna.

Trong một căn phòng làm bằng gỗ, trải thảm rơm xông hương mới bện, có vẻ như là phòng trà.

Giữa khung cảnh đêm đen yên lặng rất phù hợp với câu nói [ngay cả cây cỏ cũng ngủ say], một bóng đen khe khẽ động đậy.

“…. Shiro, em còn thức không đấy?”

Bóng đen len lén trồi dậy khỏi đệm ngủ, thấp giọng hỏi sang bên cạnh.

…. Không có câu trả lời.

Ở bên cạnh chỉ có tiếng hít thở đều đặn truyền tới.

Hơi gật đầu xác nhận tình hình, bóng đen bắt đầu lén lút hành động.

Dù rất vội vàng nhưng bóng đen vẫn nín thở, không làm phát ra một âm thành nào, sờ soạng tìm kiếm bên gối.

Tiếp đó, tay vừa chạm tới vật cần tìm liền lập tức nhanh chóng di động tới bên góc phòng.

“Bên phải~ xong, bên trái~ xong, ngoài Shiro ra không còn một ai nữa~ xong.”

Bóng đen miệng khẽ rì rầm, bắt đầu vận hành thứ đang cầm trên tay, một gương mặt hiện lên trong bóng tối.

Đó là một cậu thanh nên tóc đen mắt đen, hai quầng thâm đặc kịt dưới hốc mắt càng khiến gương mặt thêm khó coi.

Sora, mười tám tuổi. Một trong hai vị [Vua] của Elechia, quốc gia cuối cùng của chủng tộc loài người .

Lúc này, nhà vua đang cẩn thận dò xét xung quanh, tay trái cầm máy tính bảng, tay phải cầm hộp khăn giấy, thấp giọng lẩm bẩm.

“Bao nhiêu độc tố đã tích lũy trong suốt thời gian qua... Bây giờ chính là lúc để giải phóng hết ra~~!!”

.... Đúng là biếи ŧɦái.

Nếu trông thấy dáng vẻ đó của [Vua]... có lẽ tất cả người dân sẽ phải khóc òa lên đau đớn mất.

Nhưng mà, xin hãy chờ một chút.

Từ lúc cậu ta và em gái bị triệu hồi từ thế giới khác tới [thế giới nơi tất cả được quyết định bằng trò chơi] , tính đến nay đã được hơn hai tháng.

Trong thời gian ngắn ngủi như thế, cậu ta đã bước lên ngai vàng của chủng tộc loài người đang ở vào đường cùng, cùng em gái trải qua vô số cuộc đấu sinh tử.... hàng phục các chủng tộc có thể sử dụng ma pháp, siêu năng lực để gian lận; đoạt lại lãnh thổ của chủng tộc loài người; đến bây giờ thậm chí còn phát triển đến mức thôn tính quốc gia lớn thứ ba thế giới.

Chính cậu ta... Sora, trong hàng loạt cuộc chiến khốc liệt đó.

Đã tiếp xúc với vô số thiếu nữ.... Không chỉ giới hạn ở loài người mà còn cả tộc Flügel, tộc Elf, tộc Werebeast.

Rất nhiều lần, họ đã để lộ da thịt trong game hoặc trong phòng tắm, thế nhưng.

Lần nào Sora cũng chỉ có thể quay đầu đi, một mình gặm nhấm nỗi đau.

Còn những đoạn phim ghi lại chút cặn thừa của thế ngoại đào nguyên lưu trữ trong máy tính bảng và điện thoại di động thì lại vì em gái luôn ở bên cạnh mà đế tận bây giờ cậu vẫn chưa một lần xem qua....

Cho nên, phải nói thế nào nhỉ.

Chưa được giải tỏa một lần nào đó…!

Chỉ trích một cậu con trai như thế là biếи ŧɦái, thực sự có hợp lý không?

…. À à, vâng thưa các chị em, các vị cứ khinh bỉ thoải mái.

Nhưng mà hỡi các anh em, hẳn các bạn đều hiểu đúng không!

Một gã trai tân mười tám tuổi có thể kiên trì tới tận hôm nay, chỉ nghĩ về ý chí sắt đá đó thôi cũng đủ khiến chúng ta phải rơi nước mắt rồi!

Như thế vẫn còn chưa đủ để nhận được sự khâm phục của chúng ta hay sao?

Như thế vẫn còn chưa đủ để được gọi là.... [Yêu] sao?

Không cần nói tới em gái vẫn đang còn nhỏ nữa.

Khắc chế sự kích động của bản thân để bảo vệ rất nhiều thiếu nữ xung quanh...

Ý chí cao quý đó... còn có thể là gì ngoài [Yêu] chứ?

.... Còn có gì để phản bác nữa không... Không, không có!

Chắc là không có nữa.... nhỉ?

“Những kẻ nào muốn chửi ta là biếи ŧɦái thì cứ tự nhiên. Sắp sửa đến giới hạn rồi.... Mà không, đây là hành vi cao quý đấy chứ!!”

Mang theo giác ngộ bi tráng, Sora.... đưa tay xuống đũng quần....

“À, ừm.... Rất, rất xin lỗi...”



“Á á á á á á á á á á á á á á á á á á!”

Nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng, Sora thét lên chói tai như một cô gái, lăn tròn ra trên thảm rơm.

Một tiếng thét, dẫn tới sự phản ứng... của ba người.

“.... Anh... muốn làm thì, yên lặng làm...”

Em gái với mái tóc dài trắng tuyết, đôi mắt đỏ khép hờ, nhổm dậy, thôi không giả vờ ngủ nữa.... Đó là Shiro.

“Ư... Vẫn còn đứa khác nữa à, desu. Izuna cũng muốn ngủ cùng, desu.”

Một bé gái tộc người thú tóc đen, tai cáo, thò đầu ra từ trên trần nhà... Đó là Hatsuse Izuna

“Có kẻ dám mạo phạm Master sao, có cần chặt đầu nó xuống không ạ!?”

Một thiếu nữ tộc Flügel xuất hiện từ trong không khí, một vòng sáng lập thể trừu tượng xoay tròn trên đầu... Đó là Jibril.

Ba giọng nói với các ý đồ khác nhau vang lên.

Sora ngã ra thảm rơm, vừa kéo xốc lại quần vừa không thể nhẫn nhịn nổi, gào lên.

“Cái thế giới này không có khái niệm [quyền riêng tư] hay sao!! Tôi đang bị xâm phạm nghiêm trọng đây!?”

Tiếp đó, sau khi cậu đã chỉnh sửa xong xuôi cả khóa kéo.

“Giờ thì~~ Mi là ai hả~? Sao dám nhìn trộm hành vi thánh thiện của người khác như thế!”

Đến lúc Sora chỉ tay sang một hướng, quát lên, mọi người mới giống như cuối cùng cũng phát hiện ra có điều bất thường, đồng loạt nhìn sang phía đó.

Chỉ thấy một bóng người giống như hòa tan vào trong bóng đêm đang yên lặng ngồi đó.

Trong phòng rất tối tăm... Nhưng dù như vậy, bóng đen thiếu hụt cảm giác hiện diện đó vẫn khiến người ta cảm thấy quá không tự nhiên.

“Ồ kìa...”

Trên đầu ngón tay tỏa ra một luồng sáng ma thuật chiếu sáng căn phòng, khóe miệng Jibril chợt nhếch lên vẻ khó chịu.

“Còn tưởng là ai tài giỏi đến mức có thể tiếp cận được Master mà không bị ta phát hiện... hóa ra là [Tộc hút máu] .”

“D, Dhampir?”

Nghe cô nói vậy, mấy người Sora lại hướng mắt về phía [bóng đen] đó.

Hình người cuối cùng cũng hiện ra dưới ánh sáng chiếu rọi ấy là một thiếu nữ mặc trang phục màu đen, giống như là khóa cả màn đêm trên người.

Mái tóc ngắn màu làm, đôi mắt tím lấp lánh ánh sáng kỳ bí, hàm răng trắng tinh, sau lưng là đôi cánh nhỏ như cánh dơi.

Xét theo tiêu chuẩn loài người thì giống như một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi nhưng đây rõ ràng là [quỷ hút máu] .

Bộ dạng cô hoàn toàn giống như tạo hình của Dracula mà Sora và Shiro quen thuộc.

.... [Người siêu thoát khỏi cái chết] , [Vua bất tử] , [Kẻ thống trị màn đêm] ....

Giống như vô số biệt danh thể hiện, đó là chủng tộc được người ta sợ hãi.... Có điều, tình trạng của thiếu nữ này thì.

“.... Tôi, không chịu nổi nữa rồi... Làm ơn... Xin, xin hãy.... cứu tôi với.”

..... Sắc mặt tiều tụy, giọng nói vô cùng yếu ớt khiến cho mọi ấn tượng đáng sợ đều bay biến mất tăm.

“Các ngươi vẫn giỏi ẩn nấp mờ ảo như trước.... Đúng là có tài năng sáng chói về phương diện lén lén lút lút, trốn chui trốn nhủi đấy nhỉ....”

[Thật là đáng tiếc...], Jibril mỉm cười vẻ mỉa mai, nói tiếp.

“Ta cứ nghĩ các ngươi cuối cùng cũng có thể vẫn dụng hiệu quả tài năng đó nhưng rồi lại dần lặng lẽ diệt vong, thật đúng là đáng tiếc.”

“Vẫn, vẫn cứ cay nghiệt như cũ nhỉ, Jibril.”

Thấy cô mắng chửi thậm tệ một thiếu nữ đang trông có vẻ sắp sửa tắt thở bất cứ lúc nào, ngay cả Sora cũng phải nhăn mặt.

Nhưng Izuna từ trên trần nhà nhẹ nhàng nhảy xuống cũng hơi nghiêng đầu vẻ nghi hoặc.

“Izuna cũng nghe ông già nói, tộc Dahmpir đại khái là tèo hết rồi mà, desu.”

“... Hả?”

Lời lẽ khắc bạc của Jibril thuần túy là lời thực lòng của người không bao giờ biết giữ ý như cô.

Nhưng Izuna thì chỉ không biết chọn từ ngữ thích hợp thôi chứ cô bé hoàn toàn không có ác ý.

Cũng có nghĩa là, bọn họ vốn phải là chủng tộc đã diệt vong rồi...?”

“..... [Mười sáu chủng tộc]... vị trí thứ [mười hai].... [Tộc hút máu] ....”

Thấy Sora lộ vẻ khó hiểu, Shiro lên tiếng hỗ trợ.

Cô bé bò ra khỏi chăn, đọc lại tin tức mình đã ghi nhớ.



“... Chủng tộc.... hấp thu, máu... linh hồn, của các khác... để kéo dài, sự sống.”

Rồi Shiro lại nói.

“Thế nhưng.... Mười Minh ước....”

A, khóe miệng Sora hơi giật giật.

.... [Mười Minh ước].

Đó là minh ước do Thần duy nhất TET đặt ra, mà [thế giới này] phải tuân thủ tuyệt đối.

Trong đó điều thứ nhất.... [Tại thế giới này, ngăn cấm tất cả hành vi sát thương, chiến tranh, cướp đoạt].

Nếu áp dụng quy tắc này với [quỷ hút máu] mà Sora biết thì cũng có nghĩa là....

Chủng tộc tấn công đối phương, dùng miệng cắn, làm thương tổn, cướp đoạt máu sẽ....

“Hả, chẳng lẽ lại thế? Vậy có nghĩa là tộc Dhampir... nếu không được đối phương cho phép thì không thể hút máu được à?”

Sự im lặng của thiếu nữ đang chỉ còn thoi thóp thở đã khẳng định kết luận của Sora.

... Như vậy Sora cũng đã hiểu tại sao sắc mặt cô ta lại tiều tụy như thế rồi, Jibril cũng gật đầu nói.

“Cho phép em bổ sung thêm một điểm Master, nếu bị tộc Dhampir cắn vào thì sẽ...”

“Sẽ biến thành quỷ hút máu hả... Chuyện đó cũng không có gì đặc biệt.”

Cứ thế, ngoài những kẻ ngốc muốn trở thành quỷ hút máu ra thì chẳng thể có ai chịu đồng ý để cho bọn họ hút máu nữa...

“.... Hả? Không, không có chuyện ấy đâu.”

“... Ủa, là sao, không phải luôn là như thế à?”

“Tộc Dhampir hấp thu [linh hồn] từ máu hoặc thể dịch, hòa trộn linh hồn hấp thu được với linh hồn của mình để thúc đẩy sự trưởng thành của bản thân... tăng cường sức mạnh của bản thân. Còn người bị cắn trúng cũng sẽ phát sinh linh hồn hòa trộn, dẫn tới... mắc phải [bệnh tật đặc thù].”

Cũng có nghĩa là....

Jibril mỉm cười ngọt ngào nói tiếp.

“Thông thường thì chuyện đó trăm hại mà không có được một lợi.”

“.... Sao lại có cái loại Dracula hết thuốc chữa như thế này chứ?”

..... [Để ta ban cho ngươi tuổi trẻ vĩnh hằng và sức mạnh to lớn của bóng đêm.]

Không thể sử dụng lời dụ dỗ đã thành khẩu hiệu đó, chỉ là một chủng tộc mang bệnh tật.

Nghe kể vậy mà suýt chút nữa cũng phải rơi nước mắt, Sora quay sang phía thiếu nữ [tộc hút máu], cảm thán nói.

Hóa ra là thế, vậy thì cảm thấy kinh ngạc khi bọn họ vẫn chưa tuyệt chủng cũng là phản ứng đương nhiên thôi.

Có điều, như vậy Sora lại cảm thấy nghi hoặc.

.... Tại sao họ vẫn còn chưa tuyệt chủng.

“Làm... Làm ơn đi.... Tôi, sắp chết... mất rồi.... Cho, cho tôi [linh hồn]...”

Thiếu nữ cầu cứu Sora đang cúi đầu trầm tư bằng giọng van vỉ yếu ớt, hơi thở hư nhược, rối loạn.

Đúng như đã nói, giọng cô đứt quãng, khàn đặc, như là sắp chết đến nơi rồi.... Thế nhưng.

“.... Còn lâu, đều đã nghe cung cấp linh hồn sẽ bị mắc [bệnh] rồi, có hâm mới chịu nhận lời với cô. Ngu thì chết đi.”

Mặc dù nói vậy nhưng nhìn cô ta chết đi trước mặt, lương tâm vẫn cảm thấy cắn rứt

Tuy Sora cũng muốn tìm cách giúp cô ta, nhưng mà.

Nếu bị biến thành một gã trai tân mắc bệnh thì thật sự rất khó để đáp ứng..... Sora lắc đầu phiền muộn, đột nhiên...

“À, Master, tại em không giải thích rõ ràng. Chỉ cần không bị cắn là sẽ không [mắc bệnh].”

.... Hử?

“Tuy rằng nếu không dùng miệng cắn, dùng răng hút máu tiến hành [hòa trộn linh hồn], tộc Dhampir sẽ không thể trưởng thành, nhưng nếu chỉ để duy trì sự sống thì.... chỉ cần [dùng miệng hấp thu trực tiếp] thể dịch của đối phương là đủ rồi.”

“.... Ý cô là?”

“Thể dịch chỉ kém hơn máu, nồng độ [linh hồn] cao, lại không cần cắn xé cũng có thể hấp thu, còn được gọi với tên khác là.”

.... Nghe thấy từ Jibril nói ra tiếp theo, hành động Sora lựa chọn là.

“Tϊиɧ ɖϊ©h͙...”

“Quý cô, cô không sao chứ!! Tôi sẽ cứu cô ngay đây, nhất định tôi sẽ không để cô phải chết đâu!!”
« Chương TrướcChương Tiếp »