Hoàng hôn… Lâu đài hoàng gia Elechia, đại sảnh.
Tại nơi này, mọi người đều cho rằng trận đấu cuối cùng lựa chọn quốc vương đã có kết quả.
Phía trước ngai vàng là một chiếc bàn nhỏ, cùng với hai chiếc ghế được đặt đối diện với nhau.
Người xem đông nghịt trong đại sảnh đều tập trung ánh mắt vào một người đang ngồi ở đó.
Một thiếu nữ với mái tóc dài màu đen bóng, ngồi khoanh tay tựa vào bàn, khuôn mặt vô cảm, đeo mạng che mặt và y phục màu đen giống như tang phục, vẻ cứng đờ tỏa ra khí tức khiến người ta có cảm giác như đang ngồi cạnh một người chết …
Đúng vậy… Người đã gian lận và loại Steph ở quán rượu … cũng chính là cô gái này.
Một ông lão mặc trang phục như quan lớn nói.
“… Như vậy, vị này… Clamy Zell là người thắng còn lại trong cuộc thi đấu tuyển chọn… còn ai muốn khiêu chiến cô ấy nữa không?”
Mặc dù trong đại sảnh rất ồn ào, nhưng xem ra chẳng ai có dáng vẻ của một người khiêu chiến.
Đó cũng là bình thường… thiếu nữ đã toàn thắng đến tận bây giờ… Clamy.
Đến lúc này, hẳn là đã không còn ai nghĩ rằng mình có thể chiến thắng được cô ấy nữa rồi.
Vì thực tế này, Clamy nhắm hai mắt lại, vẻ mặt vốn đã không cảm xúc lại càng tăng thêm một phần cảm giác vô tình.
Thấy vậy, ông lão bèn nói.
“… Như vậy, tuân theo di ngôn của quốc vương đời trước, Clamy-sama… sẽ trở thành quốc vương mới của Elechia. Ai có ý kiến xin mời đứng lên, nếu không thì hãy giữ im lặng…”
“À, có có~. Tôi có ý kiến. Ý kiến đây, ý kiến đâ~y!”
Nghe được câu nói vang khắp đại sảnh, cắt lời của ông lão, thiếu nữ tóc đen… Clamy mở mắt ra.
Trong đại sảnh ồn ào hẳn lên, tất cả ánh mắt đều nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Một vị quản gia, cùng với một thiếu nữ có mái tóc dài màu trắng… Sora và Shiro đứng lên giơ tay.
“Đúng vậy, đúng vậy. Chúng tôi có ý kiến, hai chúng tôi có.”
“… Ưʍ.”
“… Ai thế?”
Vẻ mặt Clamy không biểu tình nhìn hai người, sau đó chuyển ánh mắt về phía sau.
“… Là người hầu.... của Stephanie Dora?”
Steph đang đứng sau lưng hai người, đôi vai bỗng run rẩy.
Cô gái kia vẫn vô cảm, lại hơi giống như chế nhạo nói.
“… Vì thua tôi nên mất đi tư cách ứng tuyển, cho nên mới đưa người hầu của mình tới sao? Thật đúng là, đã lằng nhằng lại còn mất mặt nữa…”
Thế nhưng, nhìn Clamy không hề che giấu sự khinh miệt nói ra những câu như vậy.
Sora chỉ mỉm cười, bước lại gần nói.
“A ha ha, này nhé, cô không có tư cách để nói những lời đó.”
“… Anh có ý gì?”
“Ai da, thực ra thì tôi chẳng có chút hứng thú nào đối với thứ phiền phức như ngai vàng quốc vương đó cả.”
Sora vừa gãi đầu vừa nói giống như gặp phải một chuyện rất phiền phức. Clamy nheo mắt lại.
“… Vậy thì, có thể mời anh biến đi được không? Đây cũng không phải là nơi để mang trẻ con tới chơi.”
Sora mỉm cười… khẽ nói [Nhưng mà], ánh mắt vụt trở nên sắc lạnh.
“Không thể nhường ngai vàng cho [kẻ lừa đảo mượn sức mạnh của quốc gia khác], đúng không?”
Lời vừa thốt ra, trong thành lập tức trở nên xôn xao.
… Sức mạnh của quốc gia khác?… Như vậy là sao? Có điều những âm thanh này không được chú ý lắm.
Sora hỏi với giọng chỉ có Shiro nghe được.
“… Có ở đây không?”
Trong tay Shiro là chiếc điện thoại di động mà hôm qua Sora dùng để chụp ảnh trong quán rượu.
Xác nhận những người đồng thời có mặt trong ảnh hiển thị trên màn hình và trong đại sảnh này.
“… Bốn người.”
Shiro trả lời.
“Vậy trong đó… có ai giấu vành tai không?”
“… Một người.”
“Bingo. Vậy hãy chờ cơ hôi vạch trần cô ta.”
“… Ưʍ.”
Steph nhìn hai anh em đang thương lượng, hỏi.
“Này… Đây, đây là chuyện gì? Sức mạnh của quốc gia khác là sao?”
Steph khẽ thì thầm vào tai Sora, còn Sora lại giống như chịu thua cô, trả lời.
“Cậu vẫn chưa hiểu sao? Được rồi, lấy ví dụ nhé? Chẳng hạn như…”
Sau đó cao giọng nói.
“Chẳng hạn như nếu có người cấu kết với tộc Elf, dùng ma pháp để giành được chiến thắng lên làm quốc vương, vậy thì quốc gia này coi như xong rồi.”
Sư ồn ào trong thành cuối cùng đã biến thành sự rối loạn mang theo sợ hãi.
Sora nhìn cảnh tượng này, xác nhận thật sự không có ai phát hiện ra chân tướng.
“… Có điều, vấn đề quan trọng như thế mà cũng không nhận ra được, vậy loài người thất bại liên tục cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
“… Này, anh.”
Clamy vừa nói vừa đứng lên, đi về phía Sora.
Khuôn mặt bị chiếc mạng che phủ kín, không nhìn thấy biểu tình, lại tỏa ra một cảm giác áp bức khác thường.
“Chẳng lẽ anh muốn nói, tôi đã dùng ma pháp để gian lận sao?”
“Đừng như thế chứ, không nghe tôi nói là [chẳng hạn như] sao? Hay là bị tôi nói trúng rồi?”
Thế nhưng, cảm giác áp bức này chẳng hề có chút tác dụng nào.
Sora vẫn thản nhiên chẳng thèm quan tâm đến áp lực kia, vẫn khıêυ khí©h một cách rất lộ liễu. Điều này hẳn là xuất phát từ sự tự tin tuyệt đối của cậu.
“… Được rồi. Nếu anh có ý kiến vậy thì tiến hành thi đấu như anh mong muốn đi, thế nào?”
“Tốt~… Cô làm vậy đúng là đã giúp đỡ rất nhiều rồi ♪ Nhưng mà…”
Vừa nói, Sora vừa chặn ngang Clamy đang chuẩn bị lấy bài poker ra.
“Nếu là đánh bài poker… Vậy thì nên mời người giúp đỡ đằng kia đi sang chỗ khác thì tốt hơn, đúng không?”
Sau đó, giống như phối hợp với nụ cười và câu nói của Sora, Shiro đưa tay chỉ.
Sự huyên náo nhất thời ngừng lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung về hướng ngón tay cô bé.
Clamy… và người đàn ông bị chỉ vào, vẻ mặt cả hai người cùng thoáng co giật.
Biến hóa nho nhỏ đó… Là đã đủ để Sora xác nhận đây chắc chắn là điểm chí mạng.
“…Anh đang nói lung tung gì thế?”
“Ồ, vậy sao? Thế thì có ai giúp tôi lấy hộ cái mũ của gã đó xuống không?”
Dù người đàn ông bị chỉ ra đã lui về phía sau một bước, nhưng những người đứng xem đã quây lại tháo mũ hắn xuống.
Lộ ra hai vành tai.
… Là thứ thường thấy trong những câu chuyện thần thoại… đúng, đôi tai dài giống như tinh linh.
Người, người này chẳng phải là tộc Elf sao!
Xôn xao.
Kìa, kìa… Vậy thì, giống như những gì anh chàng đó nói…
Xôn xao
Cô ả kia, đã dùng ma pháp để gian lận sao?
“Ủa ủa, cô gái lừa đảo xinh đẹp lạnh lùng này, không đi giúp bạn của cô sao?”
Sora tiếp tục chế nhạo, nhưng vẻ mặt của Clamy lại chẳng hề thay đổi.
“… Đừng để tôi phải nhắc đi nhắc lại mãi, tôi không hiểu rốt cuộc anh đang nói gì.”
“À, là vậy, thế thì..... Đuổi gã kia ra ngoài cũng không sao chứ nhỉ?”
Sora cười hì hì, vẫy tay “xùy xùy” giống như muốn đuổi người đàn ông tộc Elf kia ra ngoài.
Sau đó cậu lại quay sang Clamy, lấy ra chiếc một chiếc máy khác… điện thoại di động của Shiro.
“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu đánh bài poker đi, không vấn đề gì chứ?”
Sora vừa bật ứng dụng điện thoại, vừa cười nói.
… Một vài giây im lặng.
Sau đó khuôn mặt Clamy vẫn không biểu tình, nhắm mắt lại nói.
“… Thì ra là vậy, anh định cấu kết với người của tộc Elf không biết từ đâu tới kia, vu cáo tôi sử dụng ma pháp, nhằm đẩy tôi vào vị trí [kẻ địch của loài người]… đúng không?”
“Ô, đúng là một lý do không tệ. Hay phải nói là cô đã sớm chuẩn bị rồi?”
Clamy nghe Sora tiếp tục châm chọc.
“… Nhưng tôi cũng có danh dự của mình.”
Vẫn là khuôn mặt vô cảm, không nhìn ra được thái độ gì, nhưng ánh mắt sau lớp mạng che chiếu tới lại giống như muốn đâm thủng Sora.
“Sẽ theo như ý anh, muốn đuổi tên tộc Elf kia đi đâu thì tùy. Vậy… chúng ta hãy dùng trò chơi thích hợp nhất để chứng minh thực lực, không thể gian lận để phân thắng bại đi.”
Nhưng ánh mắt và đề nghị này đều nằm trong dự đoán của Sora, cho nên cậu chỉ hời hợt đáp lời.
“Được thôi… điều thứ năm trong [Mười Minh ước], bên tiếp nhận khiêu chiến có quyền quyết định nội dung trò chơi… Có điều, thấy bây giờ cô tự dưng muốn bỏ bài poker mà vẫn không truy hỏi kỹ càng, sao tôi lại tốt bụng thế cơ chứ ♥”
Nói xong, cậu đưa ống kính điện thoại di động về phía Clamy, chụp “tách” một tấm.
“Ừm, cô đúng là không ăn ảnh à? Tôi cảm thấy nên cười một chút thì sẽ đáng yêu hơn.”
Dứt lời, Sora đưa màn hình hiển thị tấm ảnh về hướng Clamy.
Mặc dù ánh mắt của Clamy giống như muốn gϊếŧ chết mình, nhưng Sora vẫn nhìn thẳng vào mắt cô.
… Bị ánh mắt giống như có thể nhìn thấu tất cả quan sát.
Clamy chợt cảm thấy như có một luồng hơi lạnh nhàn nhạt chảy khắp toàn thân…