Đại thư viện quốc lập Elechia.
Tuy đã tới đây rất nhiều lần rồi nhưng Steph vẫn bất giác rón rén tiến vào trong.
Dù sao thì hai người Sora cũng sẽ vẫn đang ở trong phòng đọc như bình thường thôi.
Thầm quyết định như vậy, cô lặng lẽ tới gần căn phòng, cửa phòng khẽ mở hé ra một khe nhỏ.
Ghé mắt nhìn vào bên trong, Sora, Shiro, và Jibril đều có mặt.
“Master, người nên nghỉ ngơi một chút đi...”
“Ừm... Chờ thêm chút nữa thôi...”
Nhưng cậu chỉ lơ đễnh trả lời, tay vẫn lật sách liên tục, mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ, không hề dừng lại.
Shiro đang ngồi trên đùi Sora, gục đầu vào chồng sách ngủ gật, Jibril nhẹ nhàng đắp cho cô bé một tấm chăn rồi nói.
“Theo ý kiến của em, dù có điều tra thế nào cũng không thể biện hộ được cho sự ngốc nghếch của quốc vương tiền nhiệm.”
Ánh mắt Jibril khẽ liếc qua, giống như đã phát hiện ra Steph, Steph giật mình hoảng hốt tránh sang một bên.
.... Dù cô có cố gắng ẩn nấp đến thế nào thì cũng sẽ bị tộc Flügel phát hiện.
Có điều, nếu là con người thì chưa chắc đã vậy.
Sora không hề phát hiện ra, trả lời giống như có chút không thoải mái.
“.... Tôi không định bào chữa hộ cho ông ta, chỉ là cảm thấy có gì đó không hợp lý thôi.”
“Vì Dora-chan nên người mới muốn [tìm ra] điểm không hợp lý... có phải không ạ?”
“Tôi xem lại các ghi chép chỉ để rút ra kinh nghiệm từ người đi trước nhằm mục tiêu chinh phục vương quốc Kemonomimi thôi!”
Nhìn Sora kêu lên giống như là bị bắt buộc, Jibril chỉ biết cười khổ.
“Vậy thì chuyện không hợp lý đó là....?”
“Cái đó thì.... Có vài điểm rất kỳ lạ.”
Jibril vẫn mỉm cười với vẻ hứng thú, Sora thì bỗng nghiêm mặt nói.
“Sớm hôm nay cũng đã nói qua về chuyện này, tại sao Liên Hiệp Đông Bộ...
lại phải xóa bỏ ký ức?”
Làm vậy sẽ gây ra sự kiềm hãm, không có ai tới khiêu chiến nữa, lợi ích rất ít.
Nghe cậu nhắc tới câu hỏi này, Jibril chống cằm, bắt đầu nghiêm túc suy luận.
“Do lúc trước mở rộng lãnh thổ thật sự là quá nhanh nên sau đó liền phòng ngự triệt để, mục đích như vậy có được không?”
“Ừm, suy nghĩ như vậy mới là bình thường. Trong thực tế, mười năm trở lại đây cũng chỉ có một mình quốc vương tiền nhiệm đi khiêu chiến với Liên Hiệp Đông Bộ.”
Nếu đó là ý đồ của Liên Hiệp Đông Bộ thì có thể nói là họ đã thành công rồi.
Nhưng nếu như thế thì tại sao quốc vương tiền nhiệm lại khiêu chiến? Hơn nữa còn tới tám lần?
“Chuyện đó à, dù sao thì đầu óc Imanity cũng là như vậy rồi ♪”
Jibril trào phúng đáp.
“Tôi cũng nghĩ như vậy nên mới phải ôm đầu bó tay. Có điều làm vậy sẽ rất kỳ lạ.”
Sora sắc mặt không đổi, tiếp tục nói.
“
Tám lần.... [Người có suy nghĩ bình thường], phải gánh vác mấy triệu sinh mạng đồng loại, sẽ không kích động đến mức khiêu chiến nhiều lần như vậy.”
“..... A!”
Phát hiện Sora có vẻ như đã chịu tiếp thu ý kiến của mình.
Đứng sau cửa, Steph không khỏi thoáng ngưng thở.
“Cho nên tôi thử điều tra về lãnh thổ trên lục địa của Liên Hiệp Đông Bộ.”
Sora vừa nói vừa chỉ lên bản đồ.
“Đầu tiên là ở chỗ này. Nơi này hình như có một mỏ quặng kim loại gọi là [alumite]....
Đây là nơi quốc vương tiền nhiệm đưa ra đặt cược đầu tiên.”
Theo ghi chép trong tài liệu của Jibeil, nhiệt độ nóng chảy của [alumite] là ba nghìn độ.
Đó là kim loại mà chủng tộc loài người hiện tại không thể gia công được.... cũng có nghĩa là, mỏ quặng đó hoàn toàn vô giá trị.
“Tiếp theo là vùng đồng bằng này. Nơi này là nông trường quy mô lớn của Liên Hiệp Đông Bộ, cũng là vựa lương thực quan trọng...
Đây là địa điểm thứ hai quốc vương tiền nhiệm đưa ra đặt cược.”
Thế nhưng nơi này cũng giống như trên, tuy hiện tại qua sự cải tạo của Liên Hiệp Đông Bộ đã trở thành một vùng bình nguyên.
Nhưng trước đây nó là một vùng [đồng lầy].... nói theo cách khác, cũng là một vùng đất vô giá trị.
“Mỏ than đá này là
lần thứ ba, cũng là tài nguyên con người còn chưa thể nắm giữ được. Tiếp đó lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu.... Cho đến trước lần thứ tám đánh cược cả lâu đài hoàng gia, quốc vương tiền nhiệm....
chưa từng một lần đánh cược thứ nào có giá trị.”
Thế nhưng, có một điểm còn quan trọng hơn nữa, Sora vỗ mạnh xuống bản đồ, nói.
“Lãnh thổ trên lục địa của Liên Hiệp Đông Bộ...
Vốn đều là lãnh thổ của Elechia!”
.... Đúng thế, tất cả lãnh thổ trên lục địa của Liên Hiệp Đông Bộ.
Đều giành được từ tay quốc vương tiền nhiệm.
“.... Ý người là, tất cả các tài nguyên mà Liên Hiệp Đông Bộ cần có, đều do quốc vương tiền nhiệm trao cho họ?”
“Theo kết quả thì là như vậy. Nhưng vấn đề ở đây là, trước lúc đó, Liên Hiệp Đông Bộ không hề có lãnh thổ trên lục địa!”
Vậy cũng có nghĩa là.
“Phía bị ép vào đường cùng...
Kỳ thực chính là Liên Hiệp Đông Bộ!”
Một quốc gia lớn có kỹ thuật kiến trúc hiện đại đến như thế, một nền văn minh tiên tiến có thể sử dụng tài nguyên có nhiệt độ nóng chảy tới ba nghìn độ.
Nếu là một nền văn minh phát triển như vậy.... Tài nguyên trên lục địa sẽ là thứ [không thể thiếu].
Tại thế giới tất cả mọi thứ đều do trò chơi quyết định này, nếu ngay cả [mậu dịch] cũng do trò chơi quyết định thì có thể nói, đất nước hoàn toàn quán triệt sách lược phòng thủ như Liên Hiệp Đông Bộ sẽ rơi vào trạng thái vô cùng nguy hiểm.
“Thế nhưng, ở phía ngược lại, yêu cầu của quốc vương tiền nhiệm từ đấu đến cuối luôn chỉ là [một thành phố duyên hải của Liên Hiệp Đông Bộ].”
Rõ ràng là làm vậy sẽ có thể tăng cường tài nguyên từ biển, cũng sẽ có thể chiếm được kỹ thuật tiên tiến, là một điều kiện rất tốt.
Chỉ là, nếu như Liên Hiệp Đông Bộ đã bị ép vào đường cùng thì đáng ra phải có thể yêu cầu vật cược càng cao hơn nữa mới hợp lý.
Tại sao lại phải lặp lại tới tám lần?
Cố ý đặt cược nhỏ, giao ra những vùng đất có thể nói là vô giá trị đối với chủng tộc loài người.
“Hẳn là phải có ý đồ gì đó ở đây....”
Tại sao.... Liên Hiệp Đông bộ lại phải tiến hành việc xóa bỏ ký ức sẽ đem lại rất nhiều bất lợi?
Tại sao.... Aylwin Gard lại khiêu chiến tới bốn lần?
Tại sao..... Mà không, chờ chút đã. Không phải vậy.
“Tại sao.... Quốc vương tiền nhiệm
lại dừng ở lần thứ tám?”
Thử tư duy ngược từ dưới lên xem.
Không phải là khiêu chiến bao nhiêu lần nữa, mà là tại sao khi khiêu chiến đến từng đó lần thì dừng lại?
Lần thứ tám, cũng tức là trước khi đánh cược lâu đài hoàng gia, tất cả vật cược đều là những thứ vô giá trị.
Thực tế thì bảy lần hoặc tám lần cũng chẳng sao cả.
Tại sao lại là tám lần....?
Nghĩ tới chỗ này.
Sora tổng hợp lại một giả thiết.
“Nếu như quốc vương tiền nhiệm....
không bị mất ký ức thì sao?”
Sora lấy bản đồ, đối chiếu với tài liệu mình tự chỉnh lý ra.
Nhìn chằm chằm vào hai đường biên giới mới và cũ, vắt óc tính toán lại ý tưởng vừa chợt lóe lên trong đầu đó.
Tuy chỉ là một giả thuyết đầy lỗ hổng nhưng chung quy vẫn có giá tham khảo.
Trong đó hai lỗ hổng lớn nhất là:
Quốc vương tiền nhiệm làm thế nào tránh được việc xóa bỏ ký ức?
Tiếp đó....
Nhìn Sora vắt óc suy nghĩ.
Jibril đắn đo, ngập ngừng, giống như rất khó mở lời, khẽ nói.
“Master, xét về mặt [phân loại], Master thật sự là Imanity.”
“..... Hử, ủa? Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
Vấn đề đặt ra bất thình lình khiến Sora tạm ngừng suy nghĩ, quay sang nhìn Jibril.
“Nhưng hành động của Imanity không phải lúc nào cũng tính toán sâu xa như Master.”
Đó là cách nói giảm nói tránh để khuyên Sora không nên cố miễn cưỡng tìm ra cách hợp lý để giải thích cho hành vi ngu xuẩn của quốc vương tiền nhiệm.
Cũng là lời khuyên can giới hạn nhất mà người hầu cận có thể nói ra để ngăn cậu không đi vào suy luận sai lầm.
Đó là một chút nhắc nhở của người không bao giờ chấp nhận việc hoài nghi chủ nhân như Jibril.
Thế nhưng Sora lại chẳng hề để ý.
“Tuy vậy
vẫn có những người biết tính toán sâu xa như thế, hơn nữa trong phần lớn các trường hợp, những người đó... đều không được người khác thấu hiểu.”
Lần này, Sora chú tâm vào tài liệu đã qua chỉnh lý trong máy tính bảng.
“Thấu hiểu họ chính là [nghĩa vụ] của tôi.”
Thấy Jibirl yên lặng không nói, Sora như đã đoán ra suy nghĩ của cô.
“Jibril, cô có thể nói thẳng thắn ra.”
“Một chủng tộc bé nhỏ, yếu ớt, lại còn thô thiển như loài người, trong mắt tộc Flügel cho dù là thân thể hay tinh thần thì cũng chỉ là loại động vật cấp thấp mà thôi. [Loài người ở thế giới này], làm sao có thể tin tưởng bọn họ được.... Đó là những gì cô muốn nói đúng không?”
“... Dạ không, ý của em là...”
.... Chính xác là như vậy.
Không cần biết quốc vương tiền nhiệm có làm ra chuyện ngu ngốc đến mức nào, chỉ cần coi đó là hành động của một Imanity là sẽ chẳng có gì đáng phải quan tâm nữa.
Về mặt phân loại, hai vị chủ nhân của cô, Sora và Shiro, thật sự là Imanity.
Nhưng người mà Jibril quyết định theo hầu
tuyệt đối không phải loại sinh vật cấp thấp như chủng tộc loài người.Mà là Sora và Shiro, hai tồn tại chưa biết đã phá vỡ các loại quan niệm thông thường.
Nhưng khi cô nghe Sora nói tiếp.
“Đáp án rất đơn giản... Bởi vì tôi vốn không hề tin tưởng [con người].”
“A?”
Jibril và Steph đang ở bên ngoài đều cùng không dám tin vào tai mình.
“Cô thể nghĩ rằng tôi và Shiro là người
của thế giới khác, không giống với chủng tộc loài người ở thế giới này, nhưng mà thế giới cũ của bọn tôi thực ra cũng chẳng khác gì ở đây. Cũng chứa đầy những sinh vật vừa ngu xuẩn vừa thô lỗ..... bao gồm luôn cả tôi.”
Sora nói bằng giọng thoáng chút mỉa mai, trên mặt cậu.... chỉ có vẻ tuyệt vọng sâu sắc.
.... Một thế giới bị cáp quang bao phủ chằng chịt.
Một thế giới nơi mà mọi ranh giới đã bị thu hẹp đến cực điểm, với một nền văn minh được lập nên bởi trí tuệ và kiến thức siêu phàm.
Thế nhưng.... Cơn sóng thông tin khổng lồ do những kỹ thuật đó mang lại.
Tại sao.... Lại chỉ khiến cho những con người mà cậu biết trở nên ngu xuẩn đến mức ấy.
“.... Loài người là một loại sinh vật giống như rác rưởi, cho dù là chuyển sang một thế giới khác thì cũng chẳng có gì thay đổi.”
Nghe Sora nói với vẻ khinh bỉ cùng cực, Steph âm thầm siết chặt lấy chiếc chìa khóa.
.... Quả nhiên là, không thể giao chìa khóa của ông nội cho Sora.
Một kẻ như vậy.... sao có thể tin tưởng được.
Steph thầm nghĩ, đang chuẩn bị bỏ đi thì bỗng nhiên...
“Có điều... Tôi tin vào [khả năng có thể].”
.... Câu nói đó của Sora làm cô dừng bước.
Sora vỗ vỗ lên sàn, ra ý bảo Jibril ngồi xuống cạnh mình, cô cũng ngoan ngoãn vâng lời.
“Căn cứ chính là....
cô nhóc này đây.”
Shiro gối đầu lên chân Sora, phát ra tiếng thở nhè nhẹ. Sora khẽ vuốt tóc Shiro, bình thản nói.
Sau khi nhồi nhét một lượng thông tin khổng lồ vào trong bộ não nhỏ bé, em gái đã kiệt sức ngủ thϊếp đi.
“Nếu như tất cả con người đều là loại vô dụng
giống như tôi thì tôi đã sớm tuyệt vọng đến mức phải treo cổ tự sát rồi.”
Cậu anh trai nhẹ nhàng vuốt tóc em gái, khẽ thì thào nói lúc này.
Và chàng thanh niên đầy tuyệt vọng, mất mát lúc trước.... thật giống như hai người hoàn toàn khác biệt.
“Trên thế giới thật sự có tồn tại
loại người như thế.”
Anh trai dịu dàng, hai mắt hơi nheo lại giống như đang nhìn vào ánh sáng, cúi nhìn hy vọng và ước muốn.... thiếu nữ trắng ngần, l*иg ngực đang khe khẽ phập phồng.
“Con người... là những kẻ hèn mọn, ngu xuẩn đúng như cô cảm thấy, nhưng cũng vì thế mà sinh ra một loại khả năng thậm chí có thể chạm tới được thần, gọi là học tập. Cô bé này đã thể hiện toàn vẹn loại khả năng có thể đó từ cơ thể nhỏ bé của mình, là biểu tượng cho hy vọng, ước mơ của loài người.... Loại người đó được gọi là [thiên tài].
“..... ....”
“Này, phải nhớ tôi là một kẻ ngu ngốc cơ mà.”
Cậu khẽ cười khổ
“Cho nên tôi rất giỏi phân biệt đồng loại giống như mình. Thật đấy, trên thế giới đâu đâu cũng là đồng loại.... tôi thấy kinh tởm lắm rồi.”
Sora khẽ nói.
“Nhưng mà... Shiro thì khác.”
Lại dịu dàng khẽ xoa đầu em gái.
“Lần đầu tiên tôi gặp Shiro... đã cách đây tám năm rồi.”
Trong mắt Sora ánh lên nét cười hoài niệm, giống như nhớ lại chuyện chỉ vừa diễn ra hôm qua.
“Lúc đó mới chỉ là một đứa bé chưa đầy ba tuổi , cô đoán câu đầu tiên cô bé đã nói khi nghe thấy tên tôi là cái gì?”
[.....Đúng, là.... ‘trống rỗng’…]
... Jibril không thể hiểu nổi vậy là có ý gì, không khỏi nhíu mày.
Sora thì mỉm cười, giải thích.
“Một đứa bé chưa đầy ba tuổi đã có thể sử dụng nhiều loại ngôn ngữ, nghe thấy cái tên [Sora], trông thấy tôi đang giả bộ mỉm cười đón tiếp người khác, vừa gặp mặt đã lập tức nhìn thấu màn kịch của tôi, còn dùng từ đa nghĩa để mỉa mai... Thật tức cười đúng không?”
Kể lại chuyện đó, giọng điệu Sora không hề có vẻ giận giữ hay tự ngược.
Trái lại, cậu giống như lên cơn sốt, đắc ý cười nói.
“Tôi cảm động đến tim đập thình thịch, hưng phấn vô cùng... Thầm nghĩ, hóa ra [thiên tài] thật sự có tồn tại.”
Hoàn toàn không để ý tới tưởng tượng thấp kém của mình, dễ dàng vượt qua được.
Hỏi rằng, tại sao lại làm được việc đó?
Câu trả lời lại cực kỳ nghiêm túc: Tại sao lại không làm được chứ?
Một con người hoàn toàn áp đảo mà mình không thể với tới được, với một cách nhìn về thế giới cũng hoàn toàn khác biệt.
“... Trở thành [anh trai] mới của [thiên tài] đó, tôi....”
Sora khẽ cười khổ, nhưng vẫn tiếp tục nói với giọng đầy quyết tâm.
“Khao khát một cách ngu ngốc, mơ ước một cách cháy bỏng. Cho nên tôi quyết định tin tưởng. Tin rằng cho dù là một kẻ vô dụng như tôi, chỉ cần liều mạng cố gắng lý giải, dù là không thể đạt tới đẳng cấp của thiên tài.... thì ít nhất cũng sẽ có thể tiếp cận được.”
“Cho nên, tôi không tin tưởng [con người].”
.... Cũng giống như việc không tin vào chính mình.
“Nhưng tôi tin vào [khả năng có thể] của con người.”
.... Cũng giống như việc mình tin vào Shiro.
“Khả năng của con người là vô hạn, chỉ có điều về hướng cộng hay hướng trừ cũng đều là vô hạn.”
Cho nên con người có thể thông minh vô hạn, và cũng có thể ngu xuẩn vô hạn... Vậy thì...
“Nếu như ngu xuẩn đến cực hạn thì biết đâu tôi sẽ có thể đuổi kịp được em gái thông minh đến cực hạn, đúng không?”
.... Đúng vậy, vừa đúng hai nửa của một vòng tròn.
Sora khẽ xoa đầu em gái bé nhỏ, cười khổ nói.
Ngồi ở bên cạnh, Jibril đầy hứng thú quan sát cậu.
... Có lẽ, chính cậu cũng không nhận thấy.
Cậu quên mất rằng, khi đó mình cũng chỉ mới
chưa đầy mười tuổi.Đứa trẻ mười tuổi đã có thể hiểu được bản chất của đứa bé ba tuổi, hơn nữa còn khiêm tốn tiếp nhận.
Thậm chí còn nảy sinh cảm giác [tôn kính].
Tiếp đó bắt đầu suy nghĩ xem phải làm thế nào mới được như đối phương.
Ngay khi phát hiện ra không thể thắng được bằng phương pháp tương tự, cậu liền nhanh chóng tìm kiếm con đường của riêng mình.
Người có thể làm được đến như vậy... Sẽ phải gọi là gì đây?
Tự xưng là kẻ ngu ngốc, có lẽ chính bản thân cậu cũng không nhận ra.
“.... Hóa ra là như vậy, thiên tài và kẻ ngốc chỉ cách nhau một sợi chỉ... Đúng là một câu nói thâm ảo.”
Thấy Sora ngẩng đầu ngước nhìn lên trần, Jibril cũng hướng mắt nhìn theo.
Nhìn xuyên qua lớp kính trên trần thư viện, nheo mắt ngắm nhìn bầu trời sao lấp lánh, Sora khẽ nói.
“Tại thế giới cũ của bọn tôi.... Loài người có thể bay lượn trên không trung, qua lại giữa các vì sao.”
“.... Phải nói thật là... rất khó tin.”
“Đúng thế, bất kỳ ai cũng đều nghĩ như vậy, ngay cả chính bản thân loài người.”
Nhưng có một nhóm người vẫn tin vào những ước mơ ấy.
Chính vì sinh ra không có cánh bay nên mới càng khát vọng, càng ngưỡng mộ khung trời xa tít tắp đó.
Vì thế con người dựa vào đôi tay mình, cuối cùng cũng tạo ra những đôi cánh sắt, giang rộng đôi cánh bay lên trời cao.
Tiếp đó lại muốn bay nhanh hơn nữa, bay cao hơn nữa, thậm chí là bay ra khỏi tinh cầu.
Chính vì sinh ra không có một thứ gì nên mới càng tràn ngập ước muốn.... càng kiên định tiến về [phía trước].
.... Nếu bản thân không có thì chỉ cần đi tìm thôi.
.... Nếu tìm khắp mọi nơi mà vẫn không có thì chỉ cần tự mình chế tạo thôi.
.... Cho dù làm như vậy mà vẫn không có được thì sẽ tới tận cùng thế giới để tìm kiếm.
Khi sinh ra không có một thứ gì.Đó là sự thực của những kẻ yếu ớt cao quý... Làm minh chứng cho khả năng có thể của [những người không có một thứ gì].
“Trong số loài người thật sự có thể tìm được, không phải loại ngu xuẩn chỉ biết bắt chước như tôi, mà là thiên tài không thể so sánh được.”
Không cố gắng thấu hiểu họ chính là một tội ác.
Bởi vì ngôn ngữ của thiên tài... đối với bản thân họ mà nói, thật sự quá đơn giản đương nhiên, cho nên không thể thuyết minh được với người khác.
“Cho nên tìm cách để hiểu được họ chính là nghĩa vụ của kẻ bình thường như bọn tôi.”
“Đầu tiên phải bắt đầu từ [tin tưởng], đối với quốc vương tiền nhiệm cũng như vậy.”
Sora mỉm cười nói, ánh mắt lại quay về với bản đồ.
Jibril khẽ nhắm mắt lại, từ lòng bàn tay tỏa ra một luồng sáng huyền ảo, chiếu sáng bên cạnh Sora.
“Jibril tin vào điều mà Master tin tưởng. Nếu Master đã nói phải tin tưởng vào Imanity thì dù ở bất kỳ đâu em cũng sẽ theo sau người, chỉ như vậy thôi.”
Steph nấp bên ngoài cửa, nghe lén hai người nói chuyện.
Trong đầu chợt hiện lên hình bóng ông nội, người bị coi là ngu vương, bị chửi bới, khinh bỉ, nhưng bóng lưng lại thật cao lớn và ấm áp.
Bóng lưng dịu dàng và ấm áp của người luôn luôn tin vào người khác.
.... [giao nó cho người mà từ tận đáy lòng, cháu tin tưởng có thể giao phó cả chủng tộc loài người...]
Một kẻ vừa lạnh lùng vừa tính toán, luôn luôn nghi ngờ người khác.
Anh ta không hề giống ông nội ở một điểm nào cả, nhưng chính vì như thế.
Sora, người tin tưởng vào [khả năng có thể] của loài người hơn bất kỳ ai.
Thật sự có thể trao chìa khóa của ông nội cho anh ta không?
Ngay chính Steph cũng không biết làm vậy sẽ có ý nghĩa gì.... Nhưng mà...
Nếu giao cho anh ta... giao cho Sora, chắc ông nội cũng sẽ đồng ý phải không?
Sẽ khen ngợi Steph... [cháu chọn được một người rất tốt] phải không?
“.... Sora.”
Két.... Steph mở cửa bước vào, nhìn Jibril đang khẽ mỉm cười và Sora đang đầy vẻ ngạc nhiên.
Cô đã hạ quyết tâm... và nói.
“Tôi có thứ này muốn giao cho anh.”
Chú thích:
(1) "Trống rỗng" Karappo (空っぽ), có cùng cách viết Kanji với tên Sora (空)