Trở về thư viện.
Sora ôm đầu ủ rũ, khoanh chân ngồi trên ghế.
Từ nãy đến giờ chỉ nghe thấy cậu thở vắn than dài.
Tại vị trí cố định trên đùi cậu, Shiro đang lo lắng nhìn Sora.
“.... Anh... không sao, chứ....?”
“... Ừ không sao, xin lỗi nhé Shiro, anh chỉ cảm thấy có chút tuyệt vọng thôi.”
Dù không muốn làm em gái phải lo lắng nhưng Sora vẫn không thể không nói.
“Ban đầu anh nghĩ quốc vương tiền nhiệm chỉ hơi ngu ngốc chút thôi, bây giờ có vẻ phải là loại sâu rượu mụ đầu mới đúng...”
Ha~~~~~~~~~~~
Nhưng nghe thấy cậu nói vậy, Steph lập tức nhảy dựng lên.
“Điều... điều anh vừa nói thật sự rất vô lễ đấy!?”
Cô đập tay đánh rầm một cái xuống chiếc bàn trước mặt Sora.
“Lúc trước Sora cũng đã nói, quyết định của ông nội là chính xác cơ mà!!”
Nhưng Sora chỉ thở dài~~~~~ sườn sượt.
“.... Lấy một nửa đất nước ra đánh cược, ngớ ngớ ngẩn ngẩn vứt bỏ đi hết, cậu bảo tôi phải bào chữa thế nào đây?”
Cậu đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ, về hướng [lãnh thổ bị đoạt mất] vừa quan sát lúc nãy.
“Diện tích đất đai như vậy có thể phát triển bao nhiêu nông nghiệp và công nghiệp? Nếu không phải ông nội Steph cũng giống như đám quý tốc ngu ngốc đó, đánh bạc đến tận cái qυầи ɭóŧ cuối cùng, thì diện tích đất nước phải rộng gấp đôi hiện tại rồi!”
“Đó, đó là...!!”
Giống như đã mở miệng thì không thể dừng lại được nữa, Sora tiếp tục oán thán.
“Argggggg.... Thật đúng là ông nội của cậu..... Tin tưởng vào cái thứ gọi là [may mắn], nghĩ rằng cứ đánh loạn lên rồi cũng sẽ có lúc thắng được hay sao?.... Đối thủ là [quốc gia] cơ mà.... Chẳng nhẽ ngay cả điều đó ông ta cũng không hiểu nổi sao?”
... Đúng vậy, trò chơi giữa các cá nhân và [quốc gia đối chiến] là hai chuyện hoàn toàn không cùng một tầng thứ.
Người đại diện toàn quyền, cũng chính là người tiếp nhận gửi gắm tính mạng của người, dùng tính mạng của những người đó làm đảm bảo để tham gia trò chơi.
Đó chính là quốc gia đối chiến.... [Đánh cược quốc gia].
Đó là [Chiến tranh quốc gia toàn diện] mà các chủng tộc, đất nước phải dốc cạn hết trí tuệ, dùng hết mọi sách lược để tiến hành.
Nhưng ông ta lại đi khiêu chiến đối thủ đã phòng ngự nghiêm mật chờ sẵn đến tám lần...
“Chẳng lẽ còn có cách giải thích nào nhiều thiện ý hơn [say rượu váng đầu] sao?”
Nhưng Steph hai vai run rẩy, đầu cúi gằm, khó khăn lắm mới thốt lên được.
“Ông nội... thật sự... chơi trò chơi, rất kém...”
Nhưng mà... Cô vụt ngẩng đầu lên, hét lớn.
“Không phải đến mức gánh vác tính mạng của mấy triệu sinh mạng chủng tộc loài người mà vẫn coi như chẳng có việc gì! Không phải như hai người Sora, ông có suy nghĩ tỉnh táo, nhân cách bình thường!”
Nhưng đối mặt với tình cảnh mà người có nhân cách bình thường đó đem lại.
“Nếu [người có nhân cách bình thường] nghĩa là vô cớ lãng phí một nửa lãnh thổ một cách ngu ngốc như thế thì tôi thà làm một kẻ nhân cách dị dạng còn hơn.”
“~~~~~~ Thôi đủ rồi!!”
Vai run lên bần bật nhưng không cách nào phản bác, Steph hai mắt đẫm lệ, vùng chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng cô, Shiro nói.
“... Anh... Nói hơi, quá đáng...”
“.... Trông thấy cảnh thượng như vậy, em bảo anh phải nói thế nào đây...”
Không còn tâm tình kích động căng thẳng như vừa rồi nữa.
Có lẽ vì trong đầu vẫn còn trăm điều lo nghĩ, Sora lại rơi vào trạng thái âu sầu.
... Rồi đột nhiên.
Cậu cuối cùng cũng trông thấy trà và đồ ngọt Steph mang tới đang đặt trên bàn.
Shiro giành lấy một chiếc bánh, ăn trước Sora.
“.... Ngon, quá...♪”
Ngay cả giọng Shiro cũng không còn ngữ điệu đều đều thiếu cảm xúc như bình thường, Sora đành miễn cưỡng ăn một miếng.
“.... Đáng ghét, thật sự rất ngon...”
Vị ngọt mà không gắt, mùi thơm mà không ngấy lan tỏa trong khoang miệng.
Ngày trước cậu cũng từng ăn đồ ngọt thủ công Steph làm nhưng mùi vị lúc đó không thể so được với bây giờ.
Có lẽ là cô đã xem qua công thức.
Cảnh tượng Steph vật lộn chiến đấu một mình trong bếp như hiện lên trước mắt Sora.
Shiro chăm chú nhìn Sora, Jibril đứng một bên, nhắm mắt yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân.
Và rồi Sora vò đầu, nói.
“.... Hây~ dà..... Thôi được rồi, để anh thẻ xem sao!”
Part 4
Phòng ngủ quốc vương cũ tại lâu đài hoàng gia Elechia.
Sora thật sự bắt đầu cho xây dựng một căn nhà một phòng gỗ ở giữa khuôn viện, còn căn phòng này thì giờ trở thành phòng ngủ của Steph.
Rúc mình trên chiếc giường khổng lồ thật sự xứng đáng với danh hiệu quốc vương.
Steph bật khóc thút thít, nghẹn ngào oán thán.
“Lừa đảo.... Rõ ràng anh nói sẽ chứng minh ông nội đã làm đúng...!”
Steph ngồi bó gối trên giường, chiếc gối ôm trong lòng đã ướt đẫm nước mắt.
“Ông nội... không phải là ngu vương!”
Cô nắm chặt chiếc chìa khóa chưa từng rời khỏi thân mình một phút nào, nhớ lại hình ảnh ông nội.
[Ông ơi, chìa khóa này là để mở cái gì vậy?]
[Nào, nào~~! Stephanie, đừng đυ.ng vào thứ này nhé.]
[Tại sao ạ? Chìa khóa này để đi đâu vậy?]
[Đây là chìa khóa của nơi ông cất giữ những thứ quan trọng đấy.]
[Những thứ quan trọng? A, cha có kể cho con nghe rồi.]
[Cha nói ông đang sưu tập những “cuốn sách không thể để người khác” đọc.]
[Không, không phải không phải đâu, Stephanie ạ! Là chuyện khác cơ!]
[Đây, đây là... chìa khóa của hi vọng.]
[Hi vọng...? Đó là cái gì cơ?]
[Hô hô.... Rồi sẽ đến một ngày, ông sẽ giao chiếc chìa khóa này cho Stephanie cất giữ.]
[Thật không ạ!?]
[Thật chứ.... Nhưng mà Stephanie, cháu phải ghi nhớ thật kỹ nhé.]
[Sẽ đến một ngày, cháu phải giao nó cho người mà từ tận đáy lòng, cháu tin tưởng có thể giao phó cả chủng tộc loài người.]
.............
Chợt nhớ lại câu chuyện từ mười mấy năm trước.
Từ lúc nhận chiếc chìa khóa từ tay ông nội đang hấp hối tới này đã được hai năm rồi.
Đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết đây là chìa khóa ở đâu, nhưng nó chưa từng xa rời cô một giây phút nào.
Tại sao bây giờ lại nhớ lại chuyện đó chứ?
... Không thể giao chiếc chìa khóa này cho Sora, không thể giao cho hắn, không thể giao cho cái gã đã xúc phạm ông nội ấy được.
“Dora-chan, làm phiền cậu chút được không?”
“Hyaaaaaaaa!”
Jibril đột ngột xuất hiện từ trong không khí, ghé sát vào bên gối nhìn Steph.
Steph giật nảy mình, nhảy dựng lên.
“Cậu, cậu làm cái gì vậy!? Đây, đây là xâp nhập trái phép!?”
“Tôi chỉ có mấy chuyện muốn nói với cậu thôi, xin đừng lo lắng.”
Mà không, không phải là vấn đề đó.
“Tôi đề nghị, bây giờ cậu nên quay lại thư viện đi.”
“.... Hả? Bây giờ à? Mấy giờ rồi...”
Nhưng Jibril không hề để ý tới ý kiến của cô.
Chỉ khẽ cúi đầu, tiếp tục nói.
“Theo phán đoán của tôi, vậy sẽ tốt hơn cho Master, thế nên tôi mới tự tiện tới đây. Còn về phần sẽ làm thế nào thì đó là quyền tự do của cậu.”
Tự tiện tới thông báo xong, Jibril một lần nữa biến mất vào trong hư không.
... Quả nhiên là logic suy nghĩ của tộc Flügel cũng hoàn toàn khác với chủng tộc loài người.
Dù cảm thấy khó hiểu với phương thức tư duy kỳ lạ của Jibril, Steph vẫn suy nghĩ về những gì cô nói.
... Cậu ta muốn mình quay lại đó bây giờ sao?
“.... Đùa cái kiểu gì đấy? Vừa mới xảy ra chuyện như thế, sao mình có thể tha thứ cho hắn được?”
Steph trùm chăn kín đầu, gào lên.
Tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc trong phòng khiến Steph đã khóc đỏ cả mắt càng thêm tỉnh táo.
Tự dưng nhớ lại những lời ông nội đã nói, cái gã đã xúc phạm ông nội.
Là vì những gì Jibril vừa nói lúc nãy chăng? Hay là chuyện vừa mới nhớ lại ấy, kỳ thực còn có ý nghĩa khác?
“.... Arrrgggg, thật đúng là...!”
Steph hất văng tấm chăn đi, bước xuống khỏi giường.