Steph trán bôi thuốc đỏ, quấn bông băng.
Sau khi ngất xỉu tỉnh lại, cô đã hoàn thành suất đồ ngọt cho bốn người ăn, giờ đang bê một khay trà nặng trịch bước đi.
“Hư hư hư, lần này thì hoàn hảo rồi!”
Setph vô cùng tự hào, sau khi có lại được đường và bơ sữa, mình đã không còn điểm yếu nào nữa!
Cô kiêu ngạo tiến sâu vào trong thư viện, hoàn toàn không nhận ra rằng mình cố gắng như vậy chỉ một lòng vì muốn được Sora khen ngợi.
.... Nhưng hai tay bận bê đồ, không mở cửa ra được.
“Cảnh này sao có vẻ gì đó như là déjà vu.”
Thầm nghĩ.... Nếu đúng là déjà vu thì sau khi mở cửa ra, bên trong sẽ không có ai cả.
Kết quả thì rất may là không phải cảnh tượng như déjà vu.
Thay vào đó là...
“Như vậy..... Jibril-kun.”
Cậu thanh niên lên tiếng hỏi Jibril với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn.
“Về những vấn đề liên quan tới vương quốc của các bé kemonomimi mà tôi sắp chinh phục.... [Liên Hiệp Đông Bộ], cô có thể giải thích qua một chút được không?”
..... Chàng trai trước mặt, thật sự khiến người ta không muốn tin rằng, vận mệnh của chủng tộc loài người đang được giao phó vào tay cậu ta.
“Xin tuân lệnh. Liên Hiệp Đông Bộ là một quốc gia có tình huống khá phức tạp.”
Liên Hiệp Đông Bộ.... Đất nước của chủng tộc đứng vị trí thứ mười bốn, [Tộc người thú] .
Tuy cùng gọi chung là tộc người thú nhưng trên thực tế do khác biệt về đặc điểm thân thể mà tại đất nước này tồn tại vô số bộ tộc riêng lẻ.
Cũng vì thế mà vòng quay nội chiến, đình chiến cứ lặp đi lặp lãi mãi trong một thời gian dài, là một quần đảo thiếu tính thống nhất.
Thế nhưng, cách đây nửa thế kỷ, một nhân vật được gọi là [Vu nữ] đột nhiên xuất hiện, chỉ trong thời gian ngắn đã bình định, thống nhất các bộ tộc nhỏ lại với nhau.
Đến nay, quần đảo đã trở thành một quốc gia vùng biển khổng lồ, là đất nước lớn thứ ba trên thế giới.
“Đặc điểm thân thể khác biệt mà cô nói... Là chỉ chuyện tai mèo hoặc tai cáo có phải không?”
Sora đưa ra câu hỏi với vẻ cực kỳ nghiêm trang, Jibril thì đáp.
“Đúng vậy, chỉ có điều khác biệt về mặt tính năng còn lớn hơn khác biệt về ngoại hình nhiều. Xin đừng vì nghe họ được gọi là [Tộc người thú] mà nghĩ rằng tính năng thân thể họ cũng chỉ giống như dã thú. Tùy theo từng bộ tộc và cá thể mà họ có khả năng thân thể tiếp cận tới giới hạn vật lý, thậm chí có thể đọc được suy nghĩ của người khác, đó đều là những tính năng vượt xa lý luận thông thường. Bên cạnh đó còn có sự tồn tại của những cá thể được gọi là [huyết hoại], những cá thể này thậm chí....”
“Hmmm, được rồi, thế là tôi hiểu được đại khái rồi... Vậy thì...”
“Các bé Kemonomimi là của tôi hết. Nào, bây giờ đi chinh phục Liên Hiệp Đông Bộ thôi!”
.... Vị quốc vương này đúng là vô dụng.
“Thật đáng tiếc thưa Master, chuyện đó có lẽ là không thể.”
Kẻ dội cho cậu một gáo nước lạnh không ngờ lại chính là người gọi Sora là chủ nhân và tuyệt đối phục tùng, Jibril.
“Cái.... Jibril, cô nghĩ tại sao tôi lại tiếp nhận người có trí tuệ như cô gia nhập hả!? Hoàn toàn là để thỏa mãn kế hoạch hoàn mỹ có thể thỏa mãn du͙© vọиɠ cá nhân tôi lẫn lợi ích quốc gia.... Cũng tức là để vuốt ve các bé kemonomimi, bây giờ nói vậy nghĩa là sao!”
Trình độ lẫn lộn giữa tư lợi cá nhân và công việc chung của cậu thật đã đến mức không ai nói nổi điều gì nữa, thế nhưng Jibril lại đáp.
“Thật vô cùng xin lỗi, nhưng mà... Em nghĩ dù là hai người Master cũng không thể thắng được Liên Hiệp Đông Bộ.”
Nghe thấy vậy, Sora và Shiro đang ngồi bên cạnh đọc sách cùng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Jibril.
“Ồ.... Ý cô là 『 』 sẽ thua sao?”
“Dạ không, là tại em không diễn tả được rõ ràng. Ý em là em không thể thỏa mãn được sự kỳ vọng của người.”
Đó là bởi vì...
“Em đã từng có lần khiêu chiến với Liên Hiệp Đông Độ... Và đã bị đánh bại.”
... Cái gì...?
“.... Thật sao? Ừm, là chơi nối từ à?”
“Thưa không. Do bên đề xuất khiêu chiến là em.”
.... Có tồn tại trò chơi nào đó có thể đánh bại được cái loại binh khí chiến đấu hình người đa chức năng quá chuẩn về mọi mặt này sao....?
“Cho nên trò chơi bọn em thi đấu có thể là trò chơi do đối phương chỉ định.”
... Có thể là?
“Bổ sung thêm một chuyện, trong thời gian năm mươi năm về trước, đám người Elf.... [Aylwin Gard] cũng đã từng bốn lần tiến hành [đối chiến quốc gia] chính thức với Liên Hiệp Đông Bộ, và kết quả là.... Lần nào cũng thất bại.”
Giọng điệu Jibril như đang kể lại một sự thực rất không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận.
Tuy nhiên, hãy tạm gác chuyện đó lại...
Sora cần phải lý giải ý nghĩa những gì Jibril nói.
Cùng tìm hiểu nguyên nhân tại sao cô lại khẳng định là không thể.
“.... Không lẽ nào lại như thế.”
Nhưng nếu thật sự là như vậy... thì chắc chắn là....
“Yêu cầu đánh cược của Liên Hiệp Đông Bộ là... [xóa bỏ ký ức về nội dung trò chơi] có phải không?”
.... Điều đó có nghĩa là, với tình hình như hiện tại, chiến thắng là chuyện không thể.
Jibril cúi đầu cung kính.
“Quả không hổ là Master. Chính vì lý do này mà nội dung của trò chơi hoàn toàn là bí ẩn.”
... Thì ra là như vậy. Một chủng tộc có năm giác quan và giác quan thứ sáu cực kỳ ưu việt, thậm chí có thể đọc được suy nghĩ.
Bọn họ cố gắng che giấu nội dung trò chơi đến mức sẵn sàng xóa bỏ ký ức.
Vậy là sẽ không thể thăm dò nội dung trò chơi, cũng không thể sau khi thua rồi cố gắng nghiên cứu đối sách.
Không có tin tức chuẩn bị trước mà đi khiêu chiến với loại đối thủ như vậy cũng chẳng khác nào là tự sát.
... Thế nhưng, nếu vậy thì sẽ có một số điểm đáng ngờ.
“Aylwin Gard cũng đã thua?... Mà còn tới bốn lần?”
Aylwin Gard.
Cũng tức là tộc Elf. Hai người Sora đã được tự mình cảm nhận sự khó chơi của họ trong trận chiến lựa chọn quốc vương.
Ngay cả khi chỉ phải đối mặt với người gián tiếp mượn sức mạnh của bọn họ thôi thì nếu không có đủ thông tin từ trước, kết quả vẫn sẽ là thất bại.
Ngay cả khi đã sắp sẵn rất nhiều lớp phòng ngự rồi mới khiêu chiến thì vẫn rơi vào khổ chiến.
Thêm nữa, hiện tại bọn họ đang là quốc gia lớn nhất thế giới. Liên Hiệp Đông Bộ có thể đối kháng được với một đối thủ như vậy, cũng có nghĩa là...
“Thưa vâng, chính vì thế nên em ngờ rằng... Có sự can thiệp của chủng tộc cao cấp hơn vào đây.”
Đúng vậy. Chính như Aylwin Gard có ý đồ xen vào chuyện của đất nước này.
Liên Hiệp Đông Bộ rất có thể đã trở thành chính phủ bù nhìn của một thế lực lớn nào đó, mà thế lực này thậm chí có khả năng đánh bại được cả tộc Elf.
“Nếu là như vậy thì em liền muốn biết ai đang đứng phía sau chi phối mọi chuyện. Do không kiềm chế được tính tò mò cho nên...”
“Cho nên cô mới khiêu chiến với bọn họ, kết quả lại bị đánh bại.”
“... Xấu hổ quá đi.”
Hóa ra là thế. Vậy cũng đã hiểu lý do tại sao Jibril khẳng định không thể đánh bại được đối phương rồi.
Nội dung trò chơi không rõ, tâm lý chiến cũng không có tác dụng, căn bản không thể tìm được cách đối phó.
Càng hống hồ chủng tộc loài người chỉ có vũ khí là mưu lược, trí lược, thậm chí có thể gọi họ là thiên địch của loài người.
.... Thế nhưng, vẫn có cảm giác gì đó không phù hợp.
“... Tại thế giới này, [bên tiếp nhận khiêu chiến] có lợi thế mang tính áp đảo đúng không?”
Điều thứ năm trong [Mười Minh ước], bên tiếp nhận khiêu chiến có quyền quyết định nội dung trò chơi.
Có thể chỉ định trò chơi mà mình có ưu thế, đương nhiên là sẽ chiếm lợi thế rồi.
“Nhưng nếu xóa bỏ tất cả ký ức liên quan đến nội dung trò chơi... thì sẽ không còn ai tới khiêu chiến nữa?”
.... Đúng vậy.
Điều này cũng tương tự như [Chiến lược răn đe hạt nhân] tại thế giới cũ của hai người Sora.
Nếu đối phương là đối thủ tuyệt đối không thể chiến thắng nổi thì tất nhiên là sẽ không có ai tới để khiêu chiến nữa.
“... Chỉ thủ, không công...?”
Từ kết quả mà điều kiện đó mang lại, Shiro suy đoán hình thái chiến lược mà Liên Hiệp Đông Bộ sử dụng.
Nhưng Sora phê bình.
“Shiro, chính vì thế này nên dù đầu óc em tốt hơn anh nhiều nhưng chơi game chiến lược lại toàn thua anh đấy. Làm vậy thì có lợi ích gì chứ?”
Nếu như có [phương pháp chắc chắn chiến thắng] mà ngay cả tộc Elf lẫn tộc Flügel cũng đều không phải đối thủ thì tại sao lại phải trung thành với chiến thuật chỉ thủ không công?
Cố ý để lộ sơ hở, dẫn dụ đối phương tới tấn công, sau đó phản kích đánh bại triệt để, làm vậy không phải sẽ càng thu được nhiều lợi ích hơn sao?
“... Play, style... của anh... đáng ghét.”
“Chiến lược mà anh vắt óc, kiệt lực mới nghĩ ra được lại bị em nói là đáng ghét, onii-chan bị tổn thương nặng đấy nhé!?”
Nhưng dù sao thì Shiro cũng thừa nhận suy luận của mình là sai lầm.
“..... Một đất nước... mở rộng cực nhanh, trong, năm mươi năm.... lại chỉ thủ, không công... rất, kỳ lạ.”
“Đúng, đúng vậy phải không?”
Sora nước mắt rưng rưng, ôm lấy Shiro.
Quả thật là rất kỳ lạ. Trong lúc hai anh em đang nghiêng đầu suy nghĩ thì Jibril bỗng lên tiếng.
“Nhưng mà, trên thực tế, trong mười năm gần đây, những quốc gia dám khiêu chiến với Liên Hiệp Đông Bộ....”
.... Nói dến đây, cô khẽ mỉm cười.
“Không phải là, không có... Có một quốc gia duy nhất.”
“... Ưʍ...”
“Hả? Thật sao? Quốc gia nào?”
Chỉ có Jibril và Shiro là có phản ứng.
Shiro hẳn là đã đọc qua sách của Jibril rồi mới biết, còn Sora thì không biết gì về thông tin này.
(.... A, tình huống có vẻ đang phát triển theo hướng không ổn.)
Steph phát hiện thấy nguy cơ, len lén chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Em nghĩ tận mắt chứng kiến sẽ dễ hiểu hơn nhiều. À mà đương nhiên, Dora-chan cũng đi cùng luôn ♪”
“Ế!?”
Bị Jibril không biết từ lúc nào đã sán tới gần, tóm lấy bên vai, Steph giật mình kêu lên.
“Mọi người hãy bám thật chặt nhé.”
“Bám chặt?”
Nghe vậy Sora và Shiro cùng túm lấy áo Jibril.
“Nhớ đừng buông tay ra nhé... Vậy xin phép được bắt đầu.”
Khoảnh khắc Jibril nói dứt lời.
Bên tai chợt vang lên âm thanh như thủy tinh vỡ vụn, mọi người đồng loạt nhắm mắt lại...
Đến khi mở mắt ra, cảnh tượng hiện lên trước mắt Sora là... Ủa? Là ảo giác sao?
..... Hình như đang lơ lửng ở trên không cách mặt đất khoảng một ngàn mét, cảnh vật cũng không tệ lắm.
“Thời tiết hôm nay trời quang mây tạnh, chắc là sẽ nhìn được rõ ràng...”
“Khoan, khoan đã, Jibril. Trước khi nói đến những chuyện đó... Cô vừa mới làm cái gì đấy hả!?”
Jibril bình thản tiếp tục câu chuyện như không có vấn đề gì xảy ra, Sora vội vàng hô dừng.
Mới chớp mắt một cái đã bị đưa tới giữa không trung cao tít, dù thế nào Sora cũng phải yêu cầu cô giải thích rõ tình huống này.
Thế nhưng Jibril lại có vẻ rất ngạc nhiên.
“Làm cái gì ấy ạ... Chỉ là [dịch chuyển không gian] thôi mà.”
Nghe Jibril trả lời cực kỳ tự nhiên rằng mình vừa [teleportation] (di chuyển tức thời), Sora thầm nghĩ.
.... Hóa ra là vậy, chẳng trách cô ta có thể tùy ý xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào.
Không ngờ Jibril lại biết di chuyển tức thời. Tuy không thể giải thích được thực tế đó nhưng dù sao thì cũng đã hiểu.
“... Vậy thì cái dịch chuyển không gian đó của cô có thể sử dụng đến mức độ nào?”
“Chỉ cần ở trong tầm mắt là có thể tới bất kỳ chỗ nào. Nếu ở bên ngoài tầm mắt thì chỉ cần là nơi đã đi qua một lần là có thể di chuyển vô hạn.”
... Bây giờ Sora và Shiro phải đối mặt với câu hỏi lớn nhất của thế giới này.
“..... Này Shiro, trong cuộc đại chiến viễn cổ đó, làm thế quái nào mà chủng tộc loài người lại sinh tồn được?”
“.... Chịu....?”
Tộc người thú có năng lực thân thể đạt tới giới hạn vật lý, tộc Elf có ma pháp gần như phạm quy, lại còn cả các dạng sống không còn chút quy tắc nào nữa như Jibril, nếu đã phát sinh [chiến tranh] với họ thì cũng có nghĩa là chủng tộc loài người phải có khả năng chiến đấu lại mới đúng.
Nhưng mà, tất cả cư dân của thế giới này đều có cùng một câu trả lời rằng.
“.... Đó là bí ẩn lớn nhất trong lịch sử loài người...”
Steph thở dài nói.
“Chắc chỉ đơn giản là vì không có ai thèm để ý tới chủng tộc loài người?”
Jibril nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, đáp lại.
“Đối thủ của tộc Flügel chủ yếu là tộc rồng , tộc cự nhân và tộc Old Deus. Thật nhớ những ngày tộc Flügel huy động năm mươi người cuối cùng cũng săn được rồng, tập trung hai trăm người cùng khiêu chiến với thần, nhưng rồi lại bị đánh bại.”
... Cô nói rằng cái chủng tộc bị trúng công kích cỡ vụ nổ siêu tân tinh mới chịu chết, có thể dịch chuyển tức thời, lại có thể bay lượn trên không trung này.
Đã từng chiến đấu với những kẻ mà dù tập trung tới hai trăm thành viên vẫn không thể thắng nổi.
“Nếu vậy thì lại xuất hiện một vấn đề khác.”
“.... Hành tinh này làm sao có thể duy trì nguyên vẹn được?”
Với câu hỏi của Sora, Jibril chỉ cười khổ, đáp.
“Đó chính là lý do vì sao ngôi vị của Thần duy nhất lại được quyết định bằng cách không chiến mà thắng.”
.... .... .... .... ... Hóa ra là... Không duy trì nguyên vẹn nổi.
“Thôi bỏ qua đi, xin mời nhìn sang bên kia.”
Jibril mỉm cười như muốn xua đi hết những ký ức đau buồn, chỉ tay về phía trước.
Từ trên cao nhìn xuống có thể trông thấy rõ ràng, đó là khu vực tiếp cận biên giới Elechia.
Ở phía trong đường biên giới, cũng tức là ở trên lãnh thổ Elechia, có một ngọn tháp nguy nga đứng tách biệt hẳn một nơi.
Đúng vậy, một ngọn tháp nguy nga.
.... Rõ ràng là không phải loại kiến trúc mà chủng tộc loài người có thể dựng nên được.... Nói thể nào nhỉ?
“... À ờm, ngôi nhà cao tầng đó là cái gì thế?”
Đúng thế, đó là một cao ốc trông giống như tòa nhà Empire State của Mỹ.
“.... Lớn quá.”
Ngay cả Shiro cũng phải trợn tròn mắt.
Mà lý do khiến họ tạm thời không mất đi cảm giác về khoảng cách là, phía dưới tòa cao ốc có từng hàng kiến trúc có vẻ là do chủng tộc loài người xây dựng, mang phong cách hoàn toàn khác biệt.
“Thế nào Dora-chan, cậu có thể giải thích cho mọi người biết được không?”
Biết là kiểu gì rồi cũng sẽ thế này mà, Steph so vai ủ rũ.
“... Đó là... [Đại sứ quán tại Elechia] của Liên Hiệp Đông Bộ.”
“... À, đại sứ quán.”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Sora, Steph nhìn lảng sang hướng khác.
“Nói, nói một cách chính xác thì... Đó là di chỉ cung điện hoàng gia [trước kia] của nước ta.”
“...................... Ra vậy.”
Ánh mắt Sora càng nheo hẹp lại, nhìn chằm chằm vào mặt Steph.
Steph càng nghiêng đầu đi nữa, cố lảng tránh khỏi ánh mắt Sora.
“Ông nội càng, càng đánh càng thất bại, cuối cùng, cuối cùng lấy cả cung điện, cung điện hoàng gia làm vật cược.”
“.... Rồi, thua mất, luôn...”
Em gái không chút nhân từ, bồi thêm một câu..
“.................................”
Sora và Shiro giống như không còn gì để mà nói nữa, Jibril thì nở một nụ cười dịu dàng giống như đang nhìn một chú cún con.
“Tại, tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?”
“[Đại sứ quán] của người ta còn hào hoa hơn cả cung điện hoàng gia tại thủ đô của các cậu, như thế Imanity còn mặt mũi gì để bào chữa nữa không....”
“Ư ư....”
Sora khẽ ừm một tiếng bắt đầu suy nghĩ.
“Vậy thì tại sao cung điện hoàng gia lại bị Liên Hiệp Đông Bộ đoạt mất?”
“Nói một cách chính xác là... Tất cả mọi thứ từ phía bên đó trở đi đều bị đoạt mất.”
“........ Sao?”
Nghe Jibril tươi cười giải thích, Sora trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình nữa.
Em gái liền thông báo tin tức mình đã ghi nhớ được cho anh trai.
“.... Trong mười năm, đã qua... quốc vương, tiền nhiệm.... đã thua, Liên Hiệp Đông Bộ... tổng cộng, tám lần.”
“Tám... Ừ thì, tôi cũng có thể hiểu được ý đồ của Liên Hiệp Đông Bộ, có trình độ kỹ thuật cao như vậy, lại là [quốc gia vùng biển]....”
Sự khó khăn của quốc gia vùng biển là không có các mỏ sắt mỏ quặng, cũng tức là thiếu hụt các loại tài nguyên không thuộc hải dương.
Từ dáng vẻ của tòa nhà cao tầng kia có thể thấy, bọn họ nắm giữ trình độ văn minh tương đối tiên tiến.
Nhất định là sẽ cần rất nhiều loại tài nguyên mà một đất nước quần đảo không thể cung cấp được, ví dụ như các kim loại hiếm.
Vì thế việc họ chuyển hướng sang lục địa để tìm kiếm các loại tài nguyên đó cũng là hợp tình hợp lý, thế nhưng...
“Nhưng bên đưa ra khiêu chiến là Liên Hiệp Đông Bộ phải không? Tại sao lại phải đồng ý chứ?”
Thế nhưng với câu hỏi này, Shiro chỉ khẽ lắc đầu.
Và do Jibril trả lời.
“Master đã quên mất rồi sao? Trong mười năm trở lại đây, chỉ có một quốc gia duy nhất dám khiêu chiến với Liên Hiệp Đông Bộ...”
“.... Bên đưa ra, khiêu chiến.... là Elechia...”
..... Cái gì...?
“Lúc ban đầu là ngọn núi đằng kia, tiếp theo đó là đồng bằng phía kia, tiếp theo nữa.... Cuối cùng là đặt cược lâu đài hoàng gia ở trung tâm đất nước.... Sau đó thì trở thành khung cảnh như hiện nay.”
Jibril đưa mọi người lên cao trên không trung là để Sora trông thấy những chỗ ấy.
“Khoan khoan, chờ chút đã, ý cô là trước kia tòa cao ốc đó nằm ở trung tâm đất nước?”
Sora chỉ vào Empire State (tạm gọi), nói.
“ Thế là sao chứ? Đối thủ mà ngay cả Aylwin Gard cũng khiêu chiến thua cuộc đến bốn lần cơ mà? Chủng tộc loài người? Lấy một nửa diện tích đất nước ra khiêu chiến tới tám lần? Này này, sao có thể như thế được, đùa nhau kiểu gì vậy....”
Shiro chỉ biết thở dài đáp lại, nhưng Sora vẫn tiếp tục lắc đầu quầy quậy.
“Chờ, chờ chút, chờ thêm chút nữa? Điều đó nghĩa là trước đây diện tích của Elechia.... vốn rộng gấp đôi hiện tại?”
Jibril và Shiro cùng gật đầu khẳng định.
Sora đưa tay day day trước trán, Steph thì đã không thể nói được một tiếng nào nữa.
“... Jibril, đưa tôi về thư viện đi.”
“Thật vô cùng xin lỗi, người bị chứng sợ độ cao sao?”
“Không phải, tại vì ở đây có muốn ôm đầu cũng không được, tôi cần sàn nhà.”