Tại khu phố ngoại ô cách trung tâm Elechia một đoạn đường, đại thư viện quốc lập Elechia
Dù đã giành lại từ tay Jibril nhưng đến giờ nơi này vẫn do cô quản lý.
Hiện tại Steph đang ở trong nhà bếp do Jibril tự dựng lên trong thư viện lúc trước.
Thế nhưng sắc mặt cô lại đầy vẻ mệt mỏi, có thể thấy là đã lâu không được ngủ một giấc yên ổn.
“.... Cứ thế này thì thà rằng họ vẫn cứ trốn trong phòng ngủ quốc vương như hồi trước còn hơn...”
Sau khi giành lại được thư viện, Sora và Shiro không còn ở lỳ trong phòng ngủ quốc vương nữa mà đổi sang tự giam mình trong thư viện.
Steph vừa phải xử lý nội chính lại vừa phải rong ruổi đến thư viện để báo cáo, thậm có lúc bọn họ còn gọi cô đến bưng trà rót nước.
“Tại sao mình lại phải làm những việc này.... Mình có phải là người hầu chuyên pha trà đâu cơ chứ?”
Nhưng dù miệng cứ than vãn không ngớt thì trong đầu Steph lại.
Nhớ tới khung cảnh sau khi giao đấu với Jibril.
[Cám ơn cậu, Steph.]
..... (Thình thịch)....
“Thế mới nói đó chỉ là tình cảm bị cướng ép truyền vào mà! Mình chỉ bị hắn lợi dụng thôi!!”
Steph hét lên, tiến hành công việc đυ.c lỗ tường bằng đầu đã dần trở thành thói quen hằng ngày.
Chợt có một giọng nói vang lên.
“Ô kìa, Dora-chan. Làm việc vất vả quá nhỉ.”
“Đừng gọi tôi là Dora-chan nữa có được không!? Mà cậu tới đây từ lúc nào thế!?”
Ngay cả tiếng mở cửa cũng không có, Jibril giống như đã đứng ở đây ngay từ đầu vậy.
“Master có lời muốn tôi chuyển cho cậu.”
“Sao? Chuyện đó, là gì vậy....”
“À.... [Trong bếp của Jibril hình như có đường, bơ sữa với nhiều thứ khác nữa đấy. Các món đó có vẻ cũng đều là của tôi cả nên cậu có thể tùy ý sử dụng, muốn làm món gì thì cứ làm].... Là vậy đó.”
“....Ô?”
.... Có thể dùng đường và bơ sao?
Nếu, nếu thế thì có thể làm được thêm rất nhiều loại đồ ngọt....
“Ê! Vậy không phải là gián tiếp ra lệnh bắt tôi làm đồ ngọt thật ngon sao! Rút cuộc là muốn sai bảo tôi đến mức nào mới chịu vừa lòng đây!! Giờ tôi chỉ muốn được nghe nói muốn nghỉ ngơi thế nào thì cứ nghỉ thôi!!”
Cốp cốp cốp.
“Rất xin lỗi vì phải quấy rầy việc gõ trán của cậu.”
Jibril lấy ra một tờ giấy.
“Đây là danh mục ghi chú những loại đồ ngọt mà Master thích trong các công thức nấu ăn tại thư viện của tôi...”
“Ồ, có vậy thì tốt quá ♥ Cám ơn….. A!”
Thấy Jibril đang nhìn mình với ánh mắt như đang quan sát một vật rất thú vị, Steph đỏ mặt, vội vàng xua tay.
“Không phải mà.... chuyện này...”
“Tôi được nghe kể lại rằng, mệnh lệnh của Master là yêu cầu cậu [phải lòng] người có phải không?”
“Đúng, đúng là thế! Hơn nữa còn dùng cách lừa đảo giống như gian lận nữa!? Không thể tin được là lại có loại người như vậy đúng không!?”
Như vớ được lý do hợp lý cho hành động của mình, Steph tuôn ra một tràng giải thích.
Ở phía ngược lại, Jibril vẫn có vẻ rất hứng thú.
“Thế à? Tôi cũng không hiểu lắm về cái gọi là tình cảm yêu đương của Imanity, vô cùng xin lỗi.”
“Ơ, là, là vậy sao?”
“Đúng thế. Chủng tộc chúng tôi trừ phi là đến lúc bắt buộc nếu không sẽ không sinh sản thế hệ kế tiếp, chỉ cần có tình yêu với chủ nhân là đủ rồi. Đối với loại tâm lý biến đổi phức tạp như tình cảm yêu đương của Imanity, sự hiệu biết của tôi chỉ ở mức độ nghe đọc nông cạn mà thôi.”
Jibril rất thản nhiên tuyên bố [tình yêu] của mình đối với chủ nhân... cũng tức là với Sora.
“Ơ, à.... Cái đó, ý cậu là tình yêu.... giữa chủ tớ, có phải không?”
“Tôi không thể phân biệt được hai thứ đó với nhau. Tình yêu thông thường là như thế nào vậy?”
“Chuyện, chuyện ấy thì... Là khi cậu trông thấy người đó thân thiết với người khác trong ngực liền cảm thấy bức bối, khi không ở bên cạnh nhau sẽ cảm thấy bất an, chính là... Ô kìa?”
Đột nhiên, cô nhớ lại mối tình đầu của mình là.... bị cưỡng ép phải lòng Sora.
.... Nói một các khác, tất cả những gì cô vừa mới kể đều là tình cảm của cô đối với Sora.
Jibril cười hì hì nhìn lại, tất cả những chuyện đó đều bị cô ta nhìn thấu rồi.
Sắc mặt Steph lúc này còn đỏ hơn cả cà chua chín.
“Đó, đó đó đó, đó chỉ là lý luận thông thường, lý luận thôi! Tôi, tôi không hề có kinh nghiệm gì về chuyện này cả...”
Nghe cô vội vội vàng vàng lấp liếʍ với luận điệu không hề có chút sức thuyết nào như thế, Jibril chỉ mỉm cười đáp lại.
“Là thế sao? Vậy thì tôi đã chuyển lại lời nhắn rồi, tạm biệt nhé.”
“Hả, à à... Làm phiền cậu rồi... Ô kìa?”
Biến mất rồi.
Chỉ dời mắt đi một thoáng chốc thôi... cô ấy đã đi đâu rồi?
“....... (liếc trộm).”
Đảo mắt nhìn qua danh sách công thức các món ngọt mà Sora thích đang đặt trên bàn.
“Ừm, ừ thì... Dù sao nếu có thể sử dụng đường cát thì mình cũng muốn ăn chút đồ ngọt. Làm cho một người ăn hay cho tất cả mọi người cùng ăn cũng không khác nhau nhiều lắm. Phải, phải rồi, chỉ là tiện tay làm thôi, mình chỉ tiện tay thôi.”
Steph tự an ủi mình như vậy rồi bắt đầu xem xét các thứ trong nhà bếp của Jibril.
“Xem nào... Đầu tiên phải tìm hiểu xem thứ gì đặt ở đâu...”
“Về chuyện đó....”
“Oái!?”
Jibril lại một lần nữa vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng cô.
“Tất cả dụng cụ nấu nướng cần thiết đều ở trong ngăn tủ này. Bát đĩa ở bên kia. Nguyên liệu và gia vị ở ngăn tủ trên. Đồ trà ở chỗ này. Bếp nấu do [Avant Heim] chế tạo, tôi đã ghi lại hướng dẫn sử dụng bằng ngôn ngữ Imanity ở đây, cứ sử dụng tự nhiên nhé.”
“Eh, à, vâng... Cảm ơn cậu, rất nhiều.”
Steph có chút sợ sệt đáp.
“Không vấn đề gì. Tất cả đều là vì chủ nhân của tôi. Vậy nhé.”
Và cô lại vụt biến mất.
Vì chủ nhân của tôi.... Câu nói đó khiến Steph có chút chạnh lòng.
Nói thế nào nhỉ, không biết có phải cô tự tưởng tượng ra không nhưng nghe giọng điệu thì tựa như có gì đó khác thường?
Nhưng rồi Steph chỉ lắc đầu.
“Đây là.... Chỉ vì chính mình thôi!! Đúng rồi, mình sẽ làm một món ngọt mà đến ngay chính bản thân mình cũng sẽ phải kinh ngạc!!”
Trong đầu cô lại chợt hiện lên cảnh tượng sau cuộc đấu với Jibril.
Anh ta xoa đầu mình.... Chỉ có lời nói là thay đổi.
.... [Làm tốt lắm, Steph, cám ơn nhé.]
“Thế, mới, nói....!”
Steph chống hai tay lên bàn.
“Tôi đã bảo là không phải vậy mààà~!”
Và cô lại đập đầu côm cốp.
Trong lúc đó, Jibril đang ở bên ngoài quan sát.
“... Không ngờ lại yêu cầu [phải lòng tôi], quả không hổ là Master, đúng là một yêu cầu rất thú vị.”
Nhưng mà bộ dạng cô lại giống như trông thấy một chuyện còn thú vị hơn thế nữa.
Jibril còn khá xa lạ với các loại tình cảm của chủng tộc loài người, thế nhưng về mặt tri thức thì cô cũng biết tính chất của tình cảm yêu đương.
“... Nếu như phải lòng là chuyện trong một khoảnh khắc thì nguội lạnh cũng là chuyện chỉ trong khoảnh khắc.... Dora-chan không hề bị ra lệnh [tiếp tục phải lòng] Master, vậy thì tại sao lại xuất hiện ảnh hưởng mang tính vĩnh cửu? Ha ha, đúng là vô cùng thú vị.”
Cô khẽ mỉm cười, một lần nữa biến mất giống như hòa tan vào trong hư không.
“Eh... Màu đỏ.... Kyaaaa, là máuuuuuu~!? Hiiiiii~....”
Steph bị máu của chính mình dọa ngất xỉu, xem ra đồ ngọt còn cần thêm chút thời gian nữa mới có thể hoàn thành.