- 🏠 Home
- Đô Thị
- No Game No Life
- Quyển 1 - Chương 2: Tay mơ/Beginner (1)
No Game No Life
Quyển 1 - Chương 2: Tay mơ/Beginner (1)
Ngày xửa ngày xưa, còn xưa hơn cả thời thái cổ.
Các Thần Linh (Old Deus) tranh đấu với nhau, đánh cuộc bằng ngôi vị Thần tối cao và duy nhất, cùng với những tôi tớ và tạo vật của bọn họ.
Cứ như thế, cuộc chiến kéo dài thật lâu, lâu đến mức khiến người ta mất đi cảm giác.
Không có mảnh đất nào không bị máu tươi nhuộm đỏ, cũng không có khoảng trời nào không vang đầy những tiếng kêu rên.
Các chủng tộc có trí tuệ căm ghét lẫn nhau, chém gϊếŧ lẫn nhau, không ngừng lặp lại những cuộc tàn sát thê thảm.
Tộc sâm tinh (Elf) biến những thôn làng nhỏ thành cứ điểm, dùng phép thuật để săn đuổi kẻ thù.
Tộc rồng (Dragonia) giao thân thể cho bản năng gϊếŧ chóc, còn tộc người thú (Warbeast) cắn xé con mồi giống như loài thú hoang.
Bởi vì chiến tranh của các vị thần, mặt đất bị hoàng hôn bao trùm và trở nên cằn cỗi, bị nuốt chửng bởi bóng tối càng sâu hơn.
Những [Ma vương] do tộc huyễn tưởng (Phantasma) đột biến thành, cùng với đám quái vật đồng minh của chúng hoành hành và tàn phá thế giới.
Trong thế giới như vậy, hoàng gia, mỹ nữ, thậm chí là chiến binh có nhiều đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì.
Chủng tộc loài người (Imanity) chỉ là một tồn tại nhỏ bé.
Thành lập quốc gia, xây dựng gia tộc, họ phải đánh cược tất cả vì sự sinh tồn.
Vị anh hùng trong truyền thuyết được các nhà thơ lãng du ca tụng vẫn chưa xuất hiện… Đó là một thời đại đầy máu tanh.
Đây là một câu chuyện còn xa xưa hơn bầu trời, biển rộng và lục địa này, được gọi là… [DisBoard].
Thế nhưng, cuộc chiến vốn tưởng rằng sẽ kéo dài vĩnh viễn đột nhiên hạ màn.
Bầu trời, biển rộng, mặt đất… thậm chí cả những ngôi sao đầy trời.
Tất cả đều mất đi ý niệm tiếp tục cuộc chiến tranh khiến người ta tiều tụy, mệt mỏi, chẳng khác nào cùng vào chỗ chết này.
Và như thế… Vào thời điểm đó, vị thần còn lại nhiều sức mạnh nhất đã ngồi lên ngôi vị của Thần duy nhất.
Đó là một vị thần từ đầu đến cuối vẫn cách xa chiến tranh.
Vẫn luôn đứng nhìn bàng quan.
Vị thần ngồi lên ngôi vị Thần duy nhất nhìn thảm trạng trên lục địa chung quanh.
Ngài tuyên bố với tất cả những sinh linh còn lang thang trên vùng đất.
[…Hỡi những kẻ đã dôc hết sức lực, bạo lực, vũ lực và cái chết để tạo nên những ngọn tháp thi hài cao ngất,
Hãy cho Ta thấy bằng chứng các ngươi là sinh vật có trí tuệ, giống như các ngươi đã tuyên bố.
Sự khác biệt giữa các ngươi và [đám thú vật không có trí tuệ] rốt cuộc là gì?....]
Tất cả chủng tộc đều nhất trí cho rằng không cần thiết phải chứng minh trí tuệ của mình.
Thế nhưng, trước mặt thế giới cằn cỗi và hoang vu này, nói như vậy thật sự quá trống rỗng.
Cuối cùng, không có câu trả lời có thể khiến cho Thần chấp nhận.
Thần nói.
[…Bây giờ Ta ngăn cấm tất cả gϊếŧ chóc và cướp đoạt trên mảnh đất này.]
Lời nói đó đã trở thành [minh ước], trở thành pháp tắc không thể thay đổi của thế giới.
Bắt đầu từ đó, [chiến tranh] đã biến mất khỏi thế giới.
Nhưng tất cả chủng tộc có trí tuệ đều đồng thanh phản đối với Thần.
Cho dù [chiến tranh] biến mất, [tranh chấp] sẽ vẫn tồn tại…
Thần nói, nếu như vậy…
[… Những sinh vật của [mười sáu chủng tộc] khẳng định rằng mình có trí tuệ.
Hãy dùng hết lý luận, trí năng, tài hoa và năng lực của mình,
Xây dựng ngọn tháp tri thức và chứng minh trí tuệ của các ngươi.]
Thần lấy ra mười sáu quân cờ… cười một cách tinh nghịch.
Và như thế, [Mười minh ước] đã sinh ra, [chiến tranh] cũng theo đó mà biến mất khỏi thế giới.
Tất cả xung đột đều phải giải quyết bằng [trò chơi].
Vị thần trở thành Thần duy nhất có tên là… TET
Là vị thần trước đây được gọi là [Thần trò chơi]…
Chú thích:
Tên chương gồm 2 phần, tiếng Nhật và tiếng Anh, và có nghĩa khác nhau do tác giả tự đặt, ở đây sẽ chỉ dịch phần tiếng Nhật. Nhắc lại lần nữa 2 phần trong tên chương không đồng nghĩa, nếu có thì chỉ là trùng hợp.
Tên các chủng tộc theo tiếng Anh cũng do tác giả tự đưa ra.
Đại lục Lucia, vương quốc Elechia, thủ đô Elechia
Đại lục phía nam trải đến xích đạo, kéo dài theo hướng đông bắc, đó là một quốc gia nhỏ bé nằm ở tận cùng cực tây, nói chính xác hơn là một thành phố nho nhỏ.
Dù ngày trước trong thời đại thần thoại, quốc gia này từng chiếm cứ quá nửa đại lục, đến bây giờ nó đã sớm đánh mất sự huy hoàng vốn có. Hiện tại, nơi đây chỉ là một đất nước yếu đuối, chỉ còn lại một thành phố cuối cùng, cũng chính là thủ đô.
.... Nói một cách chính xác hơn thì
Đây cũng là vương quốc cuối cùng của chủng tộc loài người.
Ở vùng ngoại ô cách đô thị trung ương hơi xa một chút. Trong tầng một của một tòa kiến trúc rất giống quán rượu kiêm nhà trọ tồn tại trong RPG.
Có hai thiếu nữ ngồi cách một chiếc bàn đang chơi trò chơi, rấy nhiều người vây quanh đứng xem.
Trong đó một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc dài màu đỏ rực, cử chỉ và trang phục đều khiến người ta có cảm giác cao nhã.
Về người còn lại...
Tuy tuổi tác đại khái cũng tương đương với thiếu nữ tóc đỏ nhưng nhìn khí chất và cách ăn mặc thì có vẻ trưởng thành hơn nhiều.
Đó là một thiếu nữ tóc đen, mặc một bộ váy dài kèm mạng che mặt và khăn voan trùm vai màu đen như áo tang.
Trò chơi mà họ đang tham gia... hình như là Poker.
Vẻ mặt hai người thể hiện sự đối lập rõ ràng, thiếu nữa tóc đỏ tựa hồ vì lo lắng mà sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Mặt khác, trên khuôn mặt cứng ngắc đủ khiến người khác liên tưởng đến bản mặt người chết của thiếu nữ tóc đen, vẫn có thể mơ hồ nhận ra vẻ ung dung.
Nói tóm lại... Thiếu nữ tóc đỏ thua hoàn toàn triệt để.
“...Này, nhanh lên chút được không?”
“Phiền, phiền quá. Tôi đang suy nghĩ cơ mà.”
.... Đây là quán rượu, đầy tiếng cười nói thô tục của đám người xem giữa ban ngày ban mặt mà đã uống đến say mèm.
Khung cảnh đó càng khiến vẻ mặt thiếu nữ tóc đỏ thêm khổ sở.
Nhưng dù thế nào thì cảnh tượng đang diễn ra lúc này cũng vô cùng náo nhiệt.
Bên ngoài quán rượu đang diễn ra cuộc đấu.
Ngồi bên một chiếc bàn lộ thiên, một cô bé đầu đội mũ trùm vừa nhìn qua song cửa sổ vào bên trong vừa hỏi:
“...Rất, náo nhiệt... Chuyện gì, vậy?”
“Ồ? Cô bé không biết sao, hai người ngoại quốc này... Có điều, nói ra thì, đã không còn quốc gia của loài người nào khác nữa rồi.”
Ngồi cạnh cô bé đang dõi mắt qua khung cửa còn có hai người khác đang ngồi đối mặt chơi bài.
Đó là một thanh niên đầu cũng đội mũ trùm giống cô bé kia và một người trung niên bụng bia, để râu.
Cậu thanh niên trả lời.
“À.... Bởi vì chúng tôi từ vùng quê mới lên cho nên không hiểu rõ tình hình ở thành phố lớn cho lắm.”
Trùng hợp là hai người cũng đang chơi trò chơi giống như bên trong, là Poker.
.... Chỉ là thẻ chip bên này sử dụng là nắp bình.
Nghe cậu thanh niên nói vậy, người đàn ông nghi hoặc hỏi:
“Những khu vực gọi là thôn quê trong lãnh thổ còn lại của loài người... Đó không phải là ẩn sĩ à?”
“Ha ha, đúng vậy. Vậy thì, sao bên trong đó ồn ào thế?”
Thanh niên khéo léo di chuuyển đề tài, người đàn ông râu ria đáp:
“Hiện tại Elechia đang tiển hành đại hội cờ bạc [Lựa chọn quốc vương kế nhiệm].”
Cô bé đội mũ trùm đang quan sát tình hình trong quán rượu, hỏi tiếp:
“... Lựa chọn quốc vương... kế nhiệm?”
“Đúng thế. Đó là di ngôn của quốc vương tiền nhiệm lúc lâm chung.”
[Quốc vương kế nhiệm sẽ không thuộc về người mang dòng máu của trẫm mà sẽ dành cho “Tay cờ bạc giỏi nhất của chủng tộc loài người”.]
Người đàn ông có râu vừa đặt thêm nắp bình vừa kể tiếp.
“Trong cuộc [Đánh cược quốc gia], loài người đại bại, hiện tại chỉ còn lại Elechia, hơn nữa còn chỉ có thủ đô của quốc gia này.... chắc là đã không còn hơi đâu để ý tới thể diện nữa rồi.”
“Ồ.... [Đánh cược quốc gia] à... Có vẻ ở đây đang có chuyện rất thú vị.”
Cậu thanh niên đội mũ trùm trả lời.
Giống như cô bé, thanh niên cũng rất để tâm tới tình hình trông thấy bên trong quán rượu.
“.... Vậy thì, tại sao? Hai cô bé kia cũng là người được lựa chọn cho vị trí quốc vương kế nhiệm?”
“Ừm? Gọi là [người được lựa chọn] thì cũng không đúng lắm, bởi vì chỉ cần thuộc chủng tộc loài người là ai cũng có tư cách tham gia.”
Chỉ là.... Người đàn ông lại bồi thêm một câu, ánh mắt hướng vào trong quán rượu.
... Rõ ràng là đang chơi Poker, có điều hình như không biết đến từ gọi là “mặt poker”.
Người đàn ông liếc nhìn thiếu nữ tóc đỏ đang nhìn chằm chằm vào mấy lá bài trong tay, vẻ mặt phảng phất như có thể nghe thấy cả tiếng ư ư bối rối, nói tiếp.
“Cô bé tóc đỏ kia tên là Stephanie Dora... là cháu ruột của quốc vương tiền nhiệm. Cô ta nói, nếu như theo di ngôn, người không mang dòng máu hoàng tộc lên làm quốc vương thì mình sẽ mất đi tất cả, nên đặt quyết tâm phải trở thành quốc vương kế nhiệm.
Dòng máu của kẻ khiến loài người thua liểng xiểng đến tận mức này, không ngờ lại là một cô bé quật vường như vậy…
Người đàn ông vừa nói vừa thở dài, bình luận không chút kiêng dè về tình hình bên trong.
“….Hô…”
“Ừm…[Đánh cược quốc gia]….Là trò chơi dùng để quyết định biên giới phải không?”
Bé gái và thanh niên đội mũ trùm cùng phát biểu cảm tưởng.
Cô bé cảm thấy bội phục.
Thanh niên cảm thấy thú vị.
“Tóm lại là như vậy, đấu vòng tròn đại hội đánh bạc đang diễn ra hết sức nóng bỏng.”
“.....Đấu vòng tròn?”
“Chỉ cần thuộc chủng tộc loài người thì ai cũng có thể là thành người dự tuyển quốc vương kế nhiệm, chỉ cần báo tên, không cần biết dùng biện pháp nào, tất cả dùng trò chơi quyết định thẳng bại, người thua sẽ bị xóa tư cách, người thắng đến cuối cùng sẽ là quốc vương.
.... Hóa ra là vậy, quy tắc rất đơn giản. Dễ dàng giải thích là tốt nhất.
Nhưng thanh niên đội mũ trùm vẫn nghi hoặc nói.
“... Thật đúng là tùy tiện. Làm vậy không có vấn đề gì sao?”
“Chỉ cần tuân thủ [Mười minh ước], chỉ cần hai bên xác định tình huống cân bằng, không hạn chế mức cược, cũng không hạn chế phương thức so đấu... bao gồm cả là ai, dùng cái gì, ở đâu, vào lúc nào, đó dù sao cũng là đánh cược quốc gia mà.
“...Không, ý tôi không phải nói chuyện đó.”
Thanh niên đội mũ trùm lẩm bẩm đầy ẩn ý, một lần nữa quay nhìn vào trong quán rượu.
Cô bé khẽ nói với cậu thanh niên.
“... Rõ ràng, vẫn thất bại.”
“Ha ha, hoàn toàn đồng cảm mà.”
Hai người trao đổi, thanh niên lấy trong túi ra một vật hình tứ giác, hướng vào trong quán rượu, bấm bấm mấy nút liền vang lên một tiếng “tách.”
... Tiếp đó, người đàn ông cười khà khà.
“Vậy thì, anh bạn trẻ? Bây giờ là lúc để ý tới thắng bại của người khác sao?”
Ông ta vừa nói vừa xòe bài ra.
“Full house(1). Xin lỗi nhé.”
Ông ta tin chắc mình sẽ thắng lợi... Khi nghĩ tới thứ sẽ thắng cược, trên mặt liền lộ ra nụ cười hạ lưu.
... Nhưng nhìn lại thanh niên đội mũ trùm.
Ngay từ ban đầu đã mang bộ dạng không chút quan tâm.
Giống như đến tận bây giờ mới sực tỉnh ra, có phản ứng lại.
“Ồ? A... xin lỗi, đúng rồi.”
Vừa nói cậu ta vừa tùy ý mở bài ra, người đan ông trung niên lập tức trợn tròn mắt.
“Ro, Royal Straight Flush(2)....!”
Nhìn cậu thanh niên không lộ thanh sắc đã hợp đủ dãy bài mạnh nhất, người đàn ông gào lên giận giữ.
“Mi, mi, mi chơi gian lận!?”
“Hả? Này này, thật là thất lễ... Ông có chứng cứ không?”
Đối mặt với thanh niên đang nở một nụ cười khinh bạc, đẩy ghế chuẩn bị đứng lên, người đàn ông tiếp tục quấn lấy không thôi.
“Xác suất ra Royal Straight Flush chỉ có 1/650000, sao có thể dễ dàng xuất hiện như vậy được?”
“Chỉ là hôm nay lại vừa đúng ngày trùng vào tỷ lệ 1/650000 đó thôi mà, ông bác à, vận may của bác quá kém đấy.”
Cậu thanh niên ung dung bỏ lại một câu, đồng thời xòe tay ra.
“Vậy thì, "vật cược" ông bác hứa đưa tôi đâu?”
“...Khốn kiếp."
Người đàn ông tặc lưỡi, lấy túi tiền ra.
“Điều thứ sáu trong [Mười minh ước], ván cược đã thề trước minh ước phải được tuyệt đối tuân thủ... Được rồi, Gossosan.”(3)
“... Cám ơn... Ông bác.”
Thanh niên đội mũ nói xong liền ung dung đứng dậy.
Cô bé thì gật đầu cảm ơn rồi bước theo sát gót cậu thanh niên.
Người đàn ông trơ mắt nhìn hai người tiến vào trong quán rượu, một người hình như là bạn của ông ta, bước tới hỏi.
“Này, mặc dù từ đầu đến cuối chỉ xem thôi, nhưng tại sao ông lại cược "tất cả mọi thứ trong tay" vậy.”
“A... Ôi trời ơi, tiền sinh hoạt sắp tới phải làm thế nào đây?”
“Không, không phải chuyện ấy, người ta dùng thứ gì đánh cược mà khiến ông lấy cả tiền sinh hoạt ra mà đặt thế?”
Người đàn ông trung niên thở dài, chán nản đáp.
“Bọn họ nói [Để ông làm gì bất kỳ chuyện gì với hai người chúng tôi].”
“Cái gì....”
“Mặc dù tôi cũng cảm thấy có hơi chút không phù hợp.... Nhưng cảm thấy đối phương là người từ nông thôn lên nên nghĩ là được... Làm sao?”
“Không sao cả... Đúng rồi, ông chọn ai?”
“.... Hử?”
“Không có gì... Homo hay là lolicon, cả hai loại đều đặc biệt cả....”
“Cái, này này, chờ đã nào!”
“Thôi, cứ yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật với Camie-san. Đổi lại, nhớ mời tôi một bữa nhé ♪”
“Không, không phải vậy mà! Càng huống hồ tiền bạc không phải đều đã bị lấy mất hết rồi sao! Chỉ là...”
“Điều kiện đó không chỉ là cược trinh tiết của cô bé đi cùng mà thậm chí còn tương đương với [đánh cược tính mạng của hai người], rõ ràng trong tình huống tâm trí căng thẳng như vậy mà vẫn có thể dễ dàng lấy ra Royal Straight Flush? Rút cuộc thì hai người đó có lai lịch gì...”
...............
“....Anh... Gian xảo.”
“Hả? Sao cả em cũng nói như vậy?”
“... Cố ý, ra loại... Ăn gian, rõ ràng như thế.”
... Đúng vậy, đúng như những gì người đàn ông nói.
Bộ phỏm Royal Straight Flush không thể dễ dễ dàng dàng xuất hiện như thế.
Lấy ra dãy bài đó cũng ngang với công khai tuyên bố mình vừa gian lận.
Thế nhưng....
“Điều thứ tám trong [Mười minh ước], nếu bị phát hiện gian lận trong trò chơi thì sẽ bị xử thua…”
Cậu thanh niên lẩm bẩm như đang xác nhận quy tắc vừa mới ghi nhớ được của thế giơi này.
“…Cũng có nghĩa là, chỉ cần không bị phát hiện là có thể sử dụng. Xác nhận được không phải là rất tốt sao.”
Cậu ta nói giống như là chỉ vừa tiến hành một thí nghiệm vô cùng đơn giản, đứng vặn vặn hông.
“Rất tốt, như vậy ít nhiều gì cũng kiếm được chút quân phí.”
“…Anh… Có biết giá cả, ở đây?”
“Làm sao mà biết được chứ? Có điều, cứ giao hết cho anh, đấy là lĩnh vực của ông anh này mà.”
Cậu thanh niên nói với giọng mà người đàn ông trung niên và người có vẻ là bạn ông ta không thể nghe thấy.
Hai người tiến vào tòa nhà là quán rượu kiêm nhà trọ.
Không để ý tới chiếc bàn trung tâm vẫn đang vô cùng rộn rã vì cuộc đấu, hai người đi tới chỗ quầy rượu.
Đứng trước quầy, thanh niên đội mũ trùm mở túi tiền, dốc hết tất cả mọi thứ bên trong ra, chậm rãi hỏi.
“Cho hỏi, dùng từng này cho hai người thuê một phòng, chỉ cần một giường thôi, thì ở được bao lâu?”
Người có vẻ là ông chủ liếc nhanh qua đống tiến.
Sau một thoáng chần chừ.
“....Một ngày kèm ba bữa.”
Nhưng cậu thanh niên nghe vậy chỉ mỉm cười.... Ngoại trừ ánh mắt, tiếp tục nói.
“A ha ha... Thế này nhé, thức thâu đêm suốt năm ngày ròng sau đó còn đi một quãng dài đủ mệt chết người mà rất lâu rồi chưa từng trải qua, bọn tôi đã sớm thấy kiệt sức rồi.... Vì vậy ông có thể thẳng thắn nói cho tôi biết [rút cuộc là ở được bao nhiêu lâu] được không?”
“.... Cái gì?”
“Mặc dù trông chúng tôi giống kiểu nhà quê không biết giá trị tiền bạc, muốn nâng giá thế nào thì tùy ông, chỉ là tôi kiến nghị khi ông nói dối, nếu chú ý một chút tới ánh mắt và giọng điệu thì sẽ tốt hơn đấy ♪”
.... Trong khi nói, trong mắt cậu thanh niên lóe lên một tia sáng sắc bén, phảng phất như có thể xuyên thủng mọi thứ, hoàn toàn trái ngược với nụ cười.
Ông chủ toát mồ hôi lạnh, chép miệng đáp.
“...Chậc. Được hai ngày.”
“Ông xem, lại... nói dối rồi... Thôi dứt khoát lấy giá trung bình đi, mười ngày kèm ba bữa nhé.
“Cái! Cái đó mà là trung bình gì!? Được, được rồi, ba ngày kèm thức ăn, thật sự đấy!”
“À, là như vậy. Thế thì chiết khấu đi, năm ngày kèm thức ăn nhé.”
“Cái...”
“Ông định lừa gạt khách hàng để kiếm hoa hồng đút túi riêng phải không, sau đó đem đi tiêu xài?”
“Cái, chờ đã, chuyện đó...”
“Ngoài ra ông là chủ quán rượu chứ không phải là chủ quán trọ đúng không? Có nên thông báo không đây?”
Đối mặt với cậu thanh niên dù từ đầu đến cuối vẫn một mực mỉm cười nhưng khi đàm phán thì lại không hề nể nang một chút nào, ông chủ vẻ mặt cứng ngắc, xấu hổ, nói.
“Anh bạn trẻ, trông bộ dạng cậu rõ ràng không am hiểu sự đời nhưng lại cứng rắn đến bất ngờ... Được rồi, bốn ngày cộng thêm ba bữa, vậy đã được chưa?”
“Tốt rồi, Gossosan ♪”
Thanh niên mỉm cười, nhận lấy chìa khóa phòng.
“Tầng ba, phòng xa nhất bên trái. Vậy còn... họ tên?
Ông chủ đã có chút sốt ruột, lấy sổ đăng ký ra, thanh niên đội mũ trùm đáp.
“Ừm... Ghi Kuuhaku (空白) là được.”
Sora quay quay chiếc chìa khóa trên tay, phát ra tiếng lách cách.
Bất thình lình vỗ vai em gái đang đứng xem đến nhập thần, trận đấu vào giai đoạn cao trào bên bàn kia.
“Xong hết rồi, thỏa thuận nghỉ ngơi bốn ngày... Mau tôn sùng anh trai vĩ đại của em đi... Em đang làm gì vậy?”
Shiro đang nhìn thiếu nữ tóc đỏ mà người đàn ông trung niên lúc này đã giới thiệu, tên là Stephanie... gì đó.
Trên mặt cô gái vẫn lộ rõ vẻ khổ sở ai ai cũng nhìn ra được.
Bộ dạng đó căn bản không thể khiến người ta tin rằng cô ấy còn có hy vọng chiến thắng.
“... Người đó... sẽ thua.”
“Hẳn là vậy. Mà thế thì làm sao?”
Biểu cảm lộ liễu rõ rệt như vậy, dù trong tình huống có thể thắng thì cũng không thắng nổi.
Không biết chừng còn đúng như người đàn ông kia đã nói, huyết thống hoàng gia đều là kẻ ngốc.
Khi Sora nảy ra suy nghĩ đó thì... Cậu đột nhiên phát hiện.
“....A!”
Tiếp đó, cậu nhận ra ý nghĩa thật sự những gì em gái nói, không thể không cảm thán.
“Ồ ồ, là ý đó à... Đáng sợ thật đấy...”
“...Ưʍ.”
Nhìn Sora đang vừa đánh giá thiếu nữ áo đen vừa cảm thán, Shiro khẽ gật đầu.
“Thật đúng là... Kỹ thuật ăn gian(1) của thế giới này thật quá kinh khủng. Chẳng muốn gặp loại đối thủ như vậy tý nào..”
“...Anh, tự coi lại mình...”
Như bị bắt trúng chỗ hiểm, Sora lập tức vô cùng nghiêm trang phản bác.
“Hừ, không hiểu thì đừng nói. Ăn gian không phải chỉ ở lợi hại thế nào mà còn ở sử dụng như thế nào.”
“...Anh, có thể thắng, người đó?”
“...Có điều nơi đây không hổ là thế giới ảo tưởng... Nhắc mới nhớ, chưa nói đến chuyện không hề có cảm giác hiện thực mà vẫn chẳng có vấn đề gì cả, ngược lại còn thấy có vẻ thoải mái và dễ chịu nữa là sao?... Tại chơi game nhiều quá rồi à?”
Sora không trả lời câu hỏi của em gái mà vừa luyên thuyên những chuyện chẳng hề liên quan vừa tới chỗ cầu thang lên tầng ba.
“...Một câu hỏi, ngốc nghếch.”
Shiro bỗng xin lỗi.
... Đúng vậy, đối với 『 』 thất bại là chuyện không thể.
Tiếp đó.... trên đường đi, lúc sát qua.
Không biết tại sao... Sora quay sang phía thiếu nữ tóc đỏ, Stephanie... gì đó.
Hơi ngừng một chút.... Thấp giọng khẽ nói.
“....Này, bị ăn gian mà không biết sao?”
“....Ơ?”
Đôi mắt xanh biếc, đối lập rõ ràng với mái tóc đỏ rực của thiếu nữ lập tức trợn tròn.
Dù cảm nhận được ánh mắt của cô gái, vì câu nói bất thình lình đó mà ngây ngốc, đang nhìn theo lưng mình... Sora chung quy cũng không nói thêm tiếng nào, đi thẳng về phòng mình....
Part 4
Chìa khóa xoay tròn, ổ khóa vang lên tiếng linh kiện kim loại lẹt kẹt chẳng khiến người ta có chút xíu cảm giác an toàn nào cả, cửa phòng chậm rãi mở ra.
Bên trong phòng mọi thứ được làm bằng gỗ, giống kiểu phòng xuất hiện trong Oblivion và Skyrim (2), điển hình của loại phòng rẻ mạt.
Diện tích phòng rất nhỏ, mỗi bước chân lại làm sàn nhà kêu lên ken két, trong góc là bàn ghế như chỉ đặt cho có.
Ngoài đó ra thì chỉ còn một chiếc giường và một khung cửa sổ, bài trí cực kỳ đơn giản.
Đi vào trong phòng, đóng cửa lại, hai người cuối cùng cũng bỏ mũ trùm xuống.
Một thanh niên tóc đen bù xù, mặc áo thung, quần bò và giày vài – Sora.
Một cô bé gầy nhỏ, mái tóc trắng tuyền lòa xòa che phủ đôi mắt màu đỏ, mặc một bộ đồng phục thủy thủ học sinh – Shiro.
Sora tháo tấm áo chùng che phủ bộ trang phục quá là bắt mắt, chưa từng xuất hiện tại thế giới này, chung quy cũng thở phào một tiếng, ngả vật ra giường.
Cậu lấy điện thoại di động ra, đánh dấu vào bảng kế hoạch nhiệm vụ.
“… [Mục tiêu] Tìm kiếm chỗ ở [Hoàn thành]... Có thể nói như vậy rồi nhỉ?”
“...Ưm, em nghĩ, có thể.”
Xác nhận xong xuôi, Sora thở hắt ra một hơi thật dài, rên lên từ tận đáy lòng.
“A a a a a a a a, mệt chết thôi, a a a a a a a a....”
Câu nói này...
Ngay từ đầu đã quyết định, trước khi hoàn thành mục tiêu, tuyệt đối không được phép nói ra.
Tiếp đó, giống như vỡ đê, đã nói ra là không thể dừng lại, Sora bắt đầu oán thán không ngừng.
“Không thể được... Chắc chắn là không thể được.... Bao nhiêu lâu không bước chân ra khỏi cửa rồi, bắt đi xa như vậy chắc chắn là không thể được.”
Tương tự, Shiro cũng đã bỏ áo chùng, chỉnh sửa lại bộ áo thủy thủ đã nhăn nhúm của mình.
Tiếp đó mở cửa sổ, xác nhận khung cảnh.
Từ cửa sổ có thể miễn cưỡng nhìn thấy ở đằng xa... vách đá mà hai người hạ xuống lúc trước.
“...Con người, chỉ cần muốn, là sẽ làm được, vậy.”
“Đúng thế, nếu như không có động lực thì chẳng làm được gì cả... Câu nói đó thể hiện rất chân thực tình hình của chúng ta.”
Mặc dù giải thích tiêu cực như vậy... Em gái vẫn gật đầu vẻ tán đồng.
“Có điều, cứ nghĩ là chân đã suy yếu rồi, không ngờ lại vẫn có thể đi xa như thế.”
“...Bởi vì, dùng chân, điều khiển, chuột?”
“Ô...Hóa ra là vậy! Câu ‘nhất nghệ tinh, nhất thân vinh’ hóa ra là thật!”
“...Vốn, chưa bao giờ... Nghĩ theo, cách đó.”
Có vẻ đã cảm thấy đến giới hạn với kiểu đối đáp qua lại ấy, hai mắt Shiro đã khép lại một nửa.
Em gái bước đi liêu xiêu giống như sắp ngất xỉu, đổ sập xuống người Sora.
Mặc dù bên ngoài không thể hiện ra nhưng qua hơi thở vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự khổ sở do cảm giác mệt mỏi đem lại.
.... Đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Không cần biết là thiên tài đến mức nào, cô bé cũng chỉ là một đứa nhỏ mười một tuổi.
Thức trắng suốt năm ngày liên tiếp, quyết đấu cờ vua cấp độ quốc tế, hành quân cường độ cao đủ khiến người ta ngất xỉu... Trên dọc quãng đường xa tắp đến Sora cũng cảm thấy khổ sở (mặc dù đến giữa đường thì được Sora cõng), chỉ riêng việc cô bé đi đường không chút oán thán đã đủ khiến người ta phải kinh ngạc rồi.
Chính vì như thế, Sora mới quyết định trước khi đến đây quyết không được nói một câu than thở nào.
“Em đã rất cố gẳng rồi. Giỏi lắm... Không hổ là em gái đáng tự hào của anh.”
Sora khẽ xoa đầu em gái, giống như đang giúp cô bé chỉnh trang lại mái tóc.
“....Ưʍ. Chỗ nghỉ ngơi, xác nhận... Hoàn thành...”
“Ha ha, cái lúc bị đạo tặc tập kích còn đang nghĩ không hiểu mọi chuyện sẽ thế nào nữa.”
...Theo nói đó, suy nghĩ của Sora giống như quay trở lại mấy tiếng đồng hồ trước.
Cũng tức là... Lúc hai người bị bỏ lại lạc lõng giữa thế giới này không lâu.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- No Game No Life
- Quyển 1 - Chương 2: Tay mơ/Beginner (1)