Quyển 2 - Chương 1: part 1

Khi chơi RPG, gặp phải một cánh cửa không thể mở ra được.

Có khi nào bạn từng nghĩ như thế này chưa?

Nếu có thể dùng ma thuật phá vỡ cánh cửa này thì tốt biết mấy.

Nhưng mà, không thể làm như thế được, tại sao vậy?

Bởi vì đó chính là [Quy tắc].

….. Trò chơi và hiện thực là khác nhau.

Cho dù không có sự phân biệt rõ ràng nhưng chắc chắn là vậy; sẽ có những người nói với bạn như thế.

Nhưng không biết những người đó có từng nghĩ, rút cuộc thì hai thứ ấy khác nhau ở chỗ nào không?

Cái này là hiện thực, cái kia thì không, có lẽ cũng chỉ phân biệt đến mức độ như thế thôi.

Vậy thì, tôi lại rất muốn bàn luận với họ một chút, thể thao là hiện thực hay là trò chơi đây, có điều cũng không cần thiết phải làm vậy.

Bởi vì giữa trò chơi và hiện thực có một khác biệt căn bản nhất.

Đó chính là…. [Tính tuyệt đối của quy tắc].

Giống như ví dụ vừa nãy, nếu như chúng ta bỏ qua quy tắc, chỉ đơn thuần suy nghĩ trên góc độ hiện thực.

Kỳ thực chẳng cần phải để ý tới cái cửa, cứ phá nó ra mà vào cũng được.



Thế giới đang lâm nguy, muốn mở cửa lại cần một chiếc chìa khóa đang thất lạc không biết ở đâu?

Nếu nắm giữ chìa khóa là có thể chiếm giữ vật ở sau cửa, vậy thì có phá hủy đồ đạc một chút vẫn tính là thắng lợi thôi.

Lại theo một hướng khác, nếu ngay cả ma pháp có thể đánh bại ma vương cũng không phá nổi cánh cửa đó thì đừng để ý đến cửa nữa, phá tường mà vào đi.

Vượt hẳn những cách thông thường nữa, dùng ngay cái “cửa” kiên cố đến kinh khủng đó mà làm vũ khí để khiêu chiến với ma vương.

Thanh gươm truyền thuyết đang bị kẹt trong đá, chẳng cần phải rút nó ra, đập vỡ tảng đá là được rồi.

Thế nhưng, tại sao chúng ta lại không làm như vậy?

Bởi vì làm thế thì sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.

Đúng vậy, quy tắc được thành lập chính là để qua trình đạt tới [Mục đích cuối cùng] trở nên thú vị.

Trong cờ tướng là chiếu hết được tướng, trong bóng đá là bên nào ghi bàn nhiều hơn, còn trong RPG thì là đánh bại Boss cuối.

Với những [Mục đích cuối cùng] như vậy, nếu hoàn thành bằng cách bỏ qua quy tắc thì sẽ không còn thú vị nữa.

Chính vì thế, trong trò chơi, quy tắc có [Tính tuân thủ cộng đồng tuyệt đối].

... Đến đây, hẳn là bạn đã hiểu rồi phải không?

Trong hiện thực.... Không hề có [Điều kiện chiến thắng].

Không vì hoàn thành điều kiện xác định nào đó mà quyết định được thắng thua, cũng không vì đánh bại được ai đó mà giành được hòa bình.



Hai người lại càng không thể có cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau, [Happily ever after].

Hạnh phúc hay khổ đau, giàu sang hay nghèo khó, đến cuối cùng tất cả đều là [Dead End], không có một ngoại lề nào

Vì thế, con người tùy theo hiểu biết của bản thân mình, tự ý thay đổi [Điều kiện chiến thắng], tùy ý tạo ra các quy tắc phụ thêm.

Có nhiều tiền bạc hơn là chiến thắng, sống thoải mái hơn là chiến thắng, hoặc người quan tâm nhiều tới thắng thua chính là kẻ thất bại....

Vậy thì, hãy thử tưởng tượng một chút nhé.

Khi bạn đang chơi shogi, đối phương đột nhiên di chuyển quân cờ loạn xạ theo ý thích, hoàn toàn không tuân thủ luật chơi.

Rõ ràng không chiếu hết được tướng, vậy mà lại dương dương tự đắc, giống như là đã chiến thắng rồi.

..... Thế nào? Có phải là rất muốn nện cho đối phương một trận không?

Thế nhưng, nếu như tất cả mọi người đều chơi trò chơi ấy như vậy thì sao?

Đúng thế... Đó chính là [hiện thực].

.... Trò chơi và hiện thực khác nhau?

Chính xác, rõ ràng là thế rồi.

Đối với những kẻ đang tự hào phát ngôn như vậy, tôi muốn đáp lại thế này...

Hiện thực so thế quái nào được, xì.