- 🏠 Home
- Đô Thị
- No Game No Life
- Quyển 1 - Chương 10: Quốc vương/Grandmaster (1)
No Game No Life
Quyển 1 - Chương 10: Quốc vương/Grandmaster (1)
Clamy vừa khóc lóc vừa mắng chửi Sora là đồ ngu ngốc.
Tôi tuyệt đối không chấp nhận chuyện này! Nhất định sẽ phải vạch trần các người....!
Đến cuối cùng sau khi đối tượng gây ầm ỹ là Clamy bỏ đi như chạy trốn.
“Yare yare...(1) Bản thân con người lại tự coi khinh loài người là thấp kém, biết giải quyết thế nào đây...”
Theo lời than thở có chút nhức đầu của Sora, trong lâu đài một lần nữa tràn ngập tiếng reo hò.
..... Thắng lợi hoàn toàn không có bất cứ điểm nào để có thể phàn nàn.
Bất kỳ ai cũng sẽ không hoài nghi, thắng lợi này đã thể hiện một cách hoàn mỹ, hy vọng vào vị vua mới của loài người.
Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang vọng khắp đại sảnh, một vị quan lớn tay nâng vương miện bước tới.
“Vậy thì, Sora-sama.... phải không ạ?”
“À phải.”
“Bây giờ sẽ ngài sẽ lên ngôi trở thành quốc vương mới của Elechia, có được không ạ?”
Nhưng nghe nói vậy, Sora lập tức trả lời.
“Không được.”
Rồi ôm lấy em gái, mỉm cười nói.
“Hai người chúng tôi hợp lại mới là 『Kuuhaku 』..... Cho nên quốc vương là cả hai người.”
Đây là câu đã từng nói trong trận đấu cờ vua vừa kết thúc.
Theo đó, tiếng hò reo của người xem lại càng thêm vang dội..... Biểu lộ sự chúc mừng với quốc vương và nữ vương nhỏ bé mới nhậm chức.
.... Thế nhưng.
“.... Vô cùng xin lỗi, như thế là không được.”
“.......Eh?”
Nghe thấy viên quan già nói vậy, tiéng hoan hô của mọi người vụt ngừng bặt.
“Hả? Hử, tại sao?”
“Trong [Mười Minh ước] quy định bắt buộc phải lựa chọn ra [Người đại diện toàn quyền]. Cho nên không thể do hai người đảm nhiệm.”
Trong đại sảnh lại trở nên huyên náo, Sora và Shiro đưa mắt nhìn nhau.
Bộ dạng giống như rất khó xử, rơi vào trầm tư, gãi gài đầu, nhíu nhíu mày... Tiếp đó Sora nói.
“.... Haizz. Xem nào, vậy thì, trong phân công nhiệm vụ thì đây là công việc, của anh phải không nhỉ?”
“.... Ư.”
Đặt em gái đang khẽ lẩm bẩm xuống, Sora quay lại phía viên quan.
“Vậy tuyên bố lại lần nữa.... E hèm. Bây giờ Sora-sama sẽ đăng quang trở thành quốc vương Elechia thứ 205.... Ai có ý kiến thì xin mời lên tiếng! Nếu không hãy mãi mãi im lặng...”
.... Nhưng có một người không thể giữ im lặng, giơ tay lên cắt lời.
“.... Ưʍ.”
Một thiếu nữ với mái tóc dài màu trắng tuyền.
Dưới lớp tóc mai là đôi mắt màu đỏ rực, lấp lánh như ruby.... Đó chính là.
“Eh? Shiro?”
“.... Tôi có, ý kiến.”
“Chuyện này, xem nào, em gái, thế này là thế nào?”
“.... Nếu như anh, trở thành, quốc vương.... Sẽ lập, harem.”(2)
“........................ Sao?”
Giống như không dám tin vào tai mình, Sora lên tiếng hỏi lại, nhưng Shiro lộ vẻ như sắp bật khóc, nói.
“..... Nếu, như vậy, sẽ không.... cần tới Shiro.... nữa.”
Hoàn toàn mặc kệ người xem đang trợn mắt há mồm xung quanh, Soro rơi vào tình trạng khó xử chưa từng có.
“Khoan! Khoan khoan khoan, khoan đã khoan đã nào, sao có thể như thế được! Anh với Shiro là hai người một đội cơ mà! Nói đến cùng thì cũng chỉ là trên danh nghĩa do anh đảm nhận vị trí quốc vương thôi, sao lại không cần Shiro....”
“... Nhưng mà, quốc vương là.... anh... Shiro là, đồ phụ thêm... Nếu chỉ có thể, do một người... đảm nhiệm....”
Khẽ đưa tay gạt nước mắt, trong mắt đã không còn ngấn lệ nữa.
“.... Vậy thì quốc vương... là Shiro.”
Trong ánh mắt thiếu hụt cảm xúc của em gái, giờ đang tỏa ra chiến ý rõ ràng.
Shiro nhìn chằm chằm vào anh trai, ra lời tuyên bố khai chiến…
“……. Ồ?”
Đón lấy ánh mắt cô bé, Sora một lần nữa biến sắc.
“Nào nào…. My sister. Em đã biết nói đùa rồi đấy, thật đúng là bất ngờ, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây chăng?”
Tuy bề ngoài vẫn là dáng vẻ bông đùa cợt nhả như lúc bình thường.
Nhưng cảm xúc ẩn chứa trong giọng nói lại lộ vẻ đối địch rõ ràng.
“Onii-chan(3) cũng muốn xem thử khi một thiếu nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành như em lên làm vua thì sẽ thế nào đây. Em thật sự quá thành thực, chắc chắn sẽ bị tên nào đó dùng lời lẽ đường mật lừa mất… Cho nên nếu em muốn làm quốc vương gì gì đó, onii-chan tuyệt đối không đồng ý!”
Tuy ngoài miệng Sora phản bác bằng lời lẽ yêu thương em gái không thể sâu sắc hơn.
Nhưng phía sau những lời đầy vẻ nâng niu đó, trong mắt cậu không hề có chút ý cười nào.
“…. Không được, sẽ không, để anh, trở thành quốc vương…. Tuyệt đối không.”
“…. Vậy tốt thôi. Onii-chan cũng không thể chấp nhận việc em trở thành quốc vương, tuyệt đối không.”
Ánh mắt hai người va chạm đối chọi nhau kịch liệt.
Hai con người từng phá giải cả trò gian lận của tộc Elf, giành lấy danh hiệu người mạnh nhất của chủng tộc loài người.
Ánh mắt họ lúc này vừa không phải của hai anh em thân thiết yêu thương lẫn nhau, vừa không phải của game thủ hai người trong một, 『 』.
Mà là ánh mắt va chạm tóe lửa, khí thế ngùn ngụt giữa hai đối thủ lâu năm.
“Chuyện, chuyện này…. Nếu đã như vậy thì xin mời hai vị tiến hành lại trận quyết đấu cuối cùng một lần nữa, thế có được không ạ?”
Hẳn là phải cần tới dũng khí cực lớn mới có thể xen vào giữa hai người lúc này.
Nghe viên quan đầy vẻ hối lỗi, lên tiếng xác nhận.
“À, được thôi.”
“....Không, vấn đề.”
Hai người lập tức trả lời.
Trong trạng thái không rời mắt đi một tích tắc nào, ra thông báo tuyên chiến.
“Sẽ không nương tay đâu đấy nhé, em gái à. Hôm nay nhất định phải hoàn toàn hàng phục em.”
“.... Anh, mới cần... Phải giác ngộ... Hôm nay, sẽ dùng, khả năng thật sự.”
......................
........ Và cứ như vậy.
Thấm thoắt đã trôi qua ba ngày.
Sau khi không ngừng không nghỉ, liên tục tiến hành vô số trò chơi, bày bừa đủ loại đồ vật ra giữa đại sảnh.
Hai anh em cùng ngã vật ra đất.
“.... A a... Chắc cũng đủ rồi... em nhận thua được rồi chứ nhỉ.”
“.... Anh, mới đúng... Mau, bỏ cuộc đi.”
Đã tiến hành vô số trò chơi bắt đầu với điều kiện chiến thắng hai trận liên tiếp.
Cuối cùng…. Đi đến kết quả 500 trận đấu, 158 thắng, 158 thua, 184 hòa.
…. Bất hạnh là, chưa nói ở nơi này, ngay cả ở tại [thế giới nguyên bản] của hai người lúc trước.
Dù 『 』 thậm chí đã được tôn thành truyền thuyết đô thị, …….. Nhưng vẫn không có ai biết về thành tích đối đầu giữa hai người.
Khác với cái tên chung, 『 』, của hai người.
Đối với hai anh em yêu thích trò chơi mà nói, đối đầu giữa hai người là chuyện hoàn toàn tất nhiên.
Kết quả là........
3526744 trận, 1170080 thắng, 1170080 thua, 1186584 hòa....
.... Tới tận bây giờ, hai người vẫn chưa lần nào xác định được ai là người thắng, cũng chưa lần nào xác định được ai là kẻ thua.
Đương nhiên, người xem xung quanh không thể biết được chân tướng, chỉ có thể chờ đợi nghi thức trao vương miện trong lâu đài, rồi rủ nhau bỏ hết về nhà.
.... Sau đó lại tụ tập, lại về nhà rồi lại tụ tập, số lượng cứ giảm dần đi theo từng ngày trôi qua.
Tất cả nhân viên làm việc trong lâu đài đều đã nằm ngổn ngang trong đại sảnh, ngủ vùi.... Ngay cả hai người vẫn miễn cưỡng duy trì ý thức, viên quan giữ vương miện và Steph, cũng đã bắt đầu đến giai đoạn trông thấy ảo giác trước mặt rồi.
Trên mặt viên quan già bắt đầu thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười quái dị, tiếp đó khôi phục bình thường, cứ thay đổi tuần hoàn như vậy.
Steph thì lẩm bẩm: [A, bươm bướm....], vừa mỉm cười trống rỗng vừa ngơ ngẩn giơ tay lên không trung.
.... Vậy thì, tiếp theo sẽ chơi trò gì đây.... Sora đầu óc đặc quáng như hồ, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Nhưng một câu hỏi đột ngột lóe lên trong não làm cậu dừng lại.
“.... Mà.... Tại sao quốc vương lại nhất định chỉ có thể do một người đảm nhận chứ?”
“.... Ơ?”
Bị câu hỏi đó kéo ra khỏi thế giới ảo giác, viên quan già và Steph phản ứng lại.
Cảm thấy không thoải mái, Sora bật ra câu hỏi, đoạn lấy điện thoại di động trong túi ra.
Sau khi đọc lại một lượt [Mười Minh ước] lưu trong máy, cậu nói.
“Điều thứ bảy trong [Mười Minh ước], trong trường hợp tranh chấp giữa các nhóm, sẽ do người đại diện toàn quyền của hai bên giải quyết...”
Ý ở đây là, chiến tranh giữa các nhóm.... cũng tức là các quốc gia, chủng tộc, sẽ do đại biểu được lựa chọn ra tiến hành.
.... Tuy là như vậy.
Sora lẩm bà lẩm bầm, giống như đang nghiền ngẫm lại ý nghĩa từng từ một.
Cậu đọc lại một lượt, khẽ lên tiếng nhắc lại một lần. Xác nhận xem điều mình nghĩ tới có tồn tại mâu thuẫn hay không.
Tiếp đó, cậu khẽ thì thào.
“...... Chẳng có chỗ nào ghi rõ ràng là chỉ có [một người] mà?”
“““.......................”””
........... Và như thế.
Trận đấu khốc liệt mà người đời sau truyền tụng là “Ba ngày ác mộng”, thậm chí được các nhà thơ lãng du ca ngợi không ngừng, cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng mà, sự thực là vì đã quá dài dòng rồi...
Cho nên hãy kết thúc ở đây đi.....
- 🏠 Home
- Đô Thị
- No Game No Life
- Quyển 1 - Chương 10: Quốc vương/Grandmaster (1)