Ngoại truyện 3

Chuẩn bị xong, một nhà ba người đã lên xe. Bạc Di vẫn không biết được Nhan Thư Khải sẽ chở hai mẹ con cô đi đến chỗ nào.

Lúc anh dừng xe vào bãi đậu xe trường đại học. Bạc Di đã có dự cảm trong lòng.

Xuống xe, anh ôm An An trong tay, tay còn lại nắm lấy tay cô tiến về phía nơi diễn ra lễ tốt nghiệp. Càng đi, tim cô càng đập nhanh.

Đến khi Bạc Di đã mặc trên người bộ áo cử nhân màu đen đỏ cô vẫn chưa hết bàng hoàng.

"Chúc mừng tốt nghiệp, Di Di của anh"

Nhan Thư Khải cúi đầu hôn xuống môi cô. Lúc này, Bạc Di đã hiểu. Anh từng nói muốn bù đắp cho cô mọi thứ, cho dù quá khứ hay tương lai. Nhất định ở hiện tại anh sẽ cho cô mọi thứ.

Nước mắt Bạc Di lăn dài trên mi mắt, cô vươn tay ôm lấy An An nhỏ bé vào lòng. Năm đó, cô không dự lễ tốt nghiệp của mình là bởi về cô không có gia đình. Nhưng hiện tại, cô đã có gia đình của chính mình rồi.

"Cảm ơn, cảm ơn anh"

Nhan Thư Khải cưng chiều lau nước mắt cho cô. Dỗ dành.

Anh còn chuẩn bị rất chu đáo, mang theo cả máy ảnh chụp lại từng khoảnh khắc hạnh phúc của Bạc Di.

Chụp một lúc, có những sinh viên nhận ra anh. Bọn họ đều muốn chụp hình cùng thầy Nhan. Thế là Bạc Di ôm An An đứng nhìn anh tiếp sinh viên cũ của mình. Trông cực kì bận rộn.

Sau đó, rất công bằng họ chụp hình gia đình cho ba người.

Viên mãn, và hạnh phúc sau những bi thương. Họ sẽ dùng tương lai để chữa lành tuổi thơ.

——

An An bước vào tháng thứ 8. Bé con đã biết bò, rất hay quấy phá muốn ngủ cùng mẹ. Lúc Nhan Thư Khải về đến nhà, hai mẹ con Bạc Di đã ngủ say trên giường lớn.

Nhìn một lớn, một nhỏ một lớn ngủ ngon trên giường của mình người đàn ông không che giấu nụ cười hạnh phúc trên môi.

Mọi mệt mỏi ngày hôm nay, cũng vì dáng vẻ đáng yêu này mà bay mất.

Cả tháng nay, ngày nào Nhan Thư Khải cũng tăng ca đến 10h. Không có thời gian ôm ấp Bạc Di và An An làm anh nhớ đến phát đau.

Người đàn ông chỉ quắn mỗi chiếc khăn ngang hông bước ra từ phòng tắm, trên tay còn đang lau mái tóc ngắn ướt đẫm.

Ngồi xuống mép giường, anh vươn tay véo vào má sữa của An An. Bị làm phiền bé con chép chép miệng như trong mơ được ngậm ti. Đáng yêu chết được.

Nhan Thư Khải vắt khăn lau tóc lên tủ cạnh giường. Bộ dạng lười nhác nhưng rất có năng lượng.

Tiến về phía Bạc Di đang nằm, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cô. Từ nhẹ nhàng đến gấp gáp, rồi đi sâu. Đôi tay cũng không ngoan ngoãn, bắt đầu chui vào trong áo ngủ của cô di chuyển lên trên.

Bạc Di trong cơn mơ tỉnh lại, phát hiện bản thân bị khói cơ thể quen thuộc đè nặng. Cô đỡ lấy vòm ngực nam tính của anh.

"Ưmm An An đang ngủ bên cạnh"

"Anh biết"

Đầu anh đã di chuyển xuống cổ cô, nhẹ nhàng cắn xuống lưu lại dấu vết.

Bạc Di bị anh sờ mó đến rùng mình. Quần áo nhanh chóng đã bị anh kéo xuống hết.

Thân thể nam nhân đè lên người cô triệt để, Bạc Di bất động nhìn lên đồng hồ, đã gần 11h rồi. Vừa lúc đấy, cô nghe âm thanh xé bao bì từ anh.

Nhan Thư Khải nhìn cô gái nhỏ dưới thân cười cười, đôi mắt ngập tràn mùi vị của du͙© vọиɠ, anh cúi đầu cắn xuống ngực cô. Phía dưới công tác chuẩn bị đã tốt liền bắt đầu động thân đi vào bên trong cô, Bạc Di run rẩy ôm chặt lấy đôi vai rộng của anh khẽ rên.

Đôi chân thon nhỏ quắn chặt thắt lưng nam tính. Nhan Thư Khải chôn đầu vào hỗm cổ mảnh khảnh của cô, hưởng thụ cảm giác được âu yếm.

Mỗi một động tác của anh như đi sâu vào nơi tận cùng của cô. Bạc Di ôm chặt lấy đầu anh, mím chặt môi vì sợ phát ra âm thanh đánh thức An An bên cạnh.

Trong thời khắc đó, Bạc Di chỉ có thể dang rộng chân nghênh đón sự xâm nhập của anh.

Đã một tháng nay, Nhan Thư Khải đã thật sự không nhịn được nữa. Mái tóc vẫn còn ướt của anh chôn chặt dưới ngực cô, mặc cho đôi tay nhỏ vuốt lấy. Anh thật sự muốn hưởng thụ cảm giác được vuốt ve dưới đôi tay mềm mại đó.

Hoàn toàn bị cô thu phục không lối thoát. Nhan Thư Khải mạnh mẽ tiến sâu rồi phun trào. Anh nâng lấy hai má cô phiếm hồng, mặc cho Bạc Di vẫn còn đang thở dốc, liền chiếm lấy đôi môi cô. Ngấu nghiến.

Đến khi Nhan Thư Khải chuẩn bị cho lần hai thì An An bên cạnh nhúc nhích.

Động tỉnh của bé con làm hai người giật mình, An An mở mắt tìm mẹ. Đôi mắt thơ ngây vẫn còn trong mộng, bé con chậm rãi bò đến bên cô. Bàn tay nhỏ ôm lấy cổ Bạc Di, sau đó tìm đến bầu ngực của mẹ ngậm lấy ti sữa mυ"ŧ lấy, nhắm mắt ngủ trên ngực cô.

Trong cả quá trình này, Bạc Di như hít thở không thông. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng bé, ôm An An trong lòng. Lúc này mới nhìn người đàn ông đang ở trên người mình.

Cả hai nhìn nhau, liền bật cười thành tiếng.

Người đàn ông khổ não nhìn xuống nơi hai người vẫn còn đang thân mật. Anh cảm thấy, bắt đầu từ ngày mai nên cho bé ở phòng riêng cùng vυ" Liêm.

——the end