Sau khi được xuất viện trở về nhà, Tú Lệ Chi cùng Nhan Nhân đến thăm cháu gái của mình. Sau khi nhìn mặt cháu, họ thương lại càng thêm thương hơn.
Tú Lệ Chi lôi Nhan Thư Khải ra ban công, căn dặn anh đủ điều. Tuy bà không phải người sinh ra anh nhưng lại rất hiểu tính khí của anh. Còn Bạc Di là người bà sinh ra nhưng lại không hiểu được tính cô.
Nghĩ đến đây, Tú Lệ Chi bỗng chốc đau lòng. Rất nhanh bà quay lại nói chuyện cùng Nhan Thư Khải.
" Con bé còn rất yếu, thời gian ở cữ rất quan trọng nên con không nói điều gì xui xẻo. Đặc biệt, sau sinh có thể tính khí Tiểu Di thay đổi nên con không được trêu chọc con bé, còn có.."
"Con biết, con biết rồi mà"
Nhan Thư Khải bị Tú Lệ Chi dạy dỗ đầu liền ê ẩm một hồi, cắt ngang lời bà. Anh nào dám trêu cô giận, vợ mà giận liền quay lưng ôm con bạo hành lạnh với anh.
Đêm ngủ không được ôm cô, anh điên mất. Phải chiều cô gái nhỏ của mình anh mới có thể nhặt vụng những nụ hôn qua 1 tháng ở cữ.
Bà liếc người đàn ông cao to trước mặt một cái.
"Hiểu là tốt, mẹ vào thăm cháu gái của mẹ đây"
Nói rồi, bà vui vẻ trở về phòng.
Nhan Thư Khải có thuê một bà vυ" tầm hơn bốn mươi tuổi, vυ" Liêm chăm sóc mẹ con cô rất chu đáo.
Lúc anh đi làm trở về cũng đã gần 8h tối, mở cửa bước vào phòng liền ngửi thấy mùi sữa đặc thù của phòng em bé.
Vυ" Liêm đang ru An An trong lòng, Bạc Di thì ngủ trên giường. Dáng vẻ của cô trong cực kỳ mệt mỏi.
Vυ" Liêm gật đầu chào anh, ru một lúc mới buông An An xuống chiếc nôi nhỏ bên cạnh. Rồi bà đi ra ngoài.
Nhan Thư Khải im lặng, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng. Anh tiến lại nhìn bé cưng một chút sau đó ngồi ở mép giường nhìn ngắm Bạc Di.
Tay nhẹ vén những sợi tóc vươn trên gương mặt xinh đẹp, dáng vẻ mệt mỏi làm anh đau lòng. Đặt nụ hôn lên trán cô mới đứng lên đi qua phòng bên cạnh tắm rửa, sợ âm thanh làm ồn hai mẹ con.
Lúc anh trở lại, Bạc Di cảm nhận bàn tay mang theo hơi lạnh quen thuộc đang ôm chặt lấy chiếc eo mình, sau đó là những nụ hôn rơi xuống môi và cổ cô.
Bạc Di xoay người ôm lấy cổ người đàn ông. Như vô thức đáp trả lại nụ hôn của anh, Nhan Thư Khải cong môi hôn cô triệt để. Một lúc sau mới rời đi.
"Sau hôm nay anh về trễ thế ?"
Bạc Di thều thào bên tai anh như mèo con làm lòng anh ngứa ngái. Lại cắn xuống môi cô một cái, không hôn nhưng giữ khoảng cách hai môi chạm nhau khẽ nói.
"Hôm nay An An không nghe lời sao ?"
Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà lại hỏi cô.
Tay anh mơn trớn hai má xinh.
"An An khó lắm mới ngủ được, em và vυ" Liêm đều mệt mỏi"
Bạc Di mặc sự trêu đùa của anh, môi kéo theo sợi chỉ bạc mê người.
"Vất vả cho em rồi, bà Nhan"
Anh lại cúi đầu ngậm lấy môi cô, hai cánh môi gắt gao khít chặt vào nhau không khe hở. Quấn quýt hai chiếc lưỡi với nhau. Rất sâu, rất lâu. Nhưng cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở đó.
Nhan Thư Khải lại đi tắm một lần nữa.
——
Bạc Di nghỉ thai sảng đến lúc An An vào tháng thứ 6, cô bắt đầu đi làm lại.
Hôm chủ nhật, Bạc Di bất ngờ bị Nhan Thư Khải đánh thức. Tính cách lúc chăm con của Bạc Di có thay đổi.
Ví dụ như hôm nay, bị anh gọi dậy liền không vui. Cô rất dễ cáu khi đánh thức đột ngột.
Nhan Thư Khải nhìn dáng điệu không vui vẻ của cô có chút hài hước. Anh ôm hai má phồng của cô, sau đó hôn xuống.
"Em lại khó chịu với anh"
Bạc Di giận dỗi đẩy anh ra. Cô liếc anh một cách ghét bỏ.
Nếu không phải hôm qua anh đem cô lăn qua lăn lại trên giường đến khuya thì bây giờ cô đâu có mất ngủ mà hung dữ với anh.
"Anh tránh ra"
Bị anh ôm hôn đến lưu lại dấu tích, Bạc Di khó chịu bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Nhan Thư Khải cười cười dõi mắt theo cô, anh cũng nhanh chóng đi theo sau.
Lúc đánh răng, bàn tay đang xoa eo mình đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông phía sau thay thế. Anh nhẹ nhàng xoa xoa phần eo nhỏ, giúp cô giảm đau.
Bạc Di nhìn thân thể anh phản chiếu trong gương. Nhan Thư Khải tuy không vận động nhiều, hầu như luôn ngồi trước máy tính làm việc nhưng không thể phủ nhận vóc dáng anh vẫn rất tiêu chuẩn.
Không nạc không mỡ, sau lớp áo len mỏng cổ cao như có như không hiện rõ các cơ bắp bên trong. Nhìn rất có tinh thần và vô cùng phong độ.
Không như cô, đã có nặng thêm vài kí lại có chút mỡ ở eo. Nhưng nhìn chung vẫn rất cân đối, không mập lắm. Được Nhan Thư Khải đáng giá rất cao, chỗ cần có thịt lại càng có thịt, ví dụ như ngực và mông đã lớn hơn một vòng.
Nhan Thư Khải phát hiện ánh mắt của cô trong gương. Đầu tiến về phía vai cô, cúi người cắn lấy tai nhỏ.
"Làm sao ? Em nhìn anh như vậy làm anh thấy ngượng ngùng đấy nhé"
Ngậm cây bàn chải trong miệng, Bạc Di phồng má trừng mắt nhìn anh. Cô nhẫn tâm nhéo thịt bên hông anh một cái.
Ánh mắt nói lên "người như anh mà còn dám nói mình ngượng ngùng"
Nhan Thư Khải vị véo đau nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn cô. Miệng cười rất tươi, tay vẫn giúp cô xoa eo.
Bạc Di nhìn hình ảnh hai người phản chiếu qua gương, lúc này mới phát hiện. Người đàn ông cao lớn sau lưng cô đã ăn mặc chỉnh tề, trông rất có tinh thần. Còn trên người cô lưu lại nhiều dấu tích của cuộc lăn lộn đêm hôm qua.
Công bằng ở đâu ?