Chương 39

Không hiểu sao hôm nay có chuyện gì lại hẹn ra đây uống rượu. Hồ nhìn Nhan Thư Khải có chút không vui, cười cười nói.

" Mày đúng là bị nghiệp quật."

Nhan Thư Khải nhướng mày nhìn Hồ, sau đó uống một ngụm rượu đắng.

Bị anh lườm một cái Hồ lại càng cao hứng hơn, khoác vai Nhan Thư Khải trêu chọc.

" Ở bên Anh, mày làm bao nhiêu trái tim thiếu nữ điêu đứng, làm cả em tao luỵ chết lên chết xuống, mà bây giờ bị một cô bé không cho danh phận."

Hồ vừa nói vừa cười đến Nhan Thư Khải ngứa cả mắt, đau cả tai.

" À, là thanh mai trúc mã mới đúng"

" Tao kêu mày ra đây là để chọc tức tao à ?"

Nhan Thư Khải đấm vào bụng cái tên cười như được mùa bên cạnh một quyền, làm Hồ đau điếng tắt luôn nụ cười.

" Không đến nỗi là không cho danh phận."

Nhan Thư Khải nhấm nháp ly rượu, chậm rãi nói. Nếu Bạc Di không mang nặng rào cản về mối quan hệ của bọn họ thì anh đã lập tức cầu hôn mang cô đến cục dân chính làm giấy kết hôn rồi.

Vấn đề ở đây là Bạc Di vẫn còn đang điều trị tâm lý, nếu thưa chuyện với ba mẹ thì đó lại là nỗi lo lắng lớn nhất, có thể lắm tình trạng tâm lý của cô lại trở nặng thêm.

Mối quan hệ giữa Bạc Di và Tú Lệ Chi từ lâu đã có một ẩn khuất rất lớn trong lòng cô. Còn về Nhan Nhân ba Nhan Thư Khải chưa chắc sẽ đồng ý cho hai người đến với nhau. Tuy ông yêu thương Bạc Di nhưng ở trong mối quan hệ phức tạp này quả thật khó có hồi kết trọn vẹn.

" Vậy mày định như thế nào ?"

Hồ trở về vẻ nghiêm túc, giúp anh suy nghĩ.

" Hay, mày cùng Tiểu Di có bảo bảo thì lúc đấy không chấp nhận cũng không được."

Nhan Thư Khải thâm thuý nhìn Hồ, hai tên đàn ông bắt đầu trao đổi ánh mắt không đứng đắn với nhau. Cuối cùng Nhan Thư Khải lại lắc đầu.

" Tao từng suy nghĩ qua, nhưng làm như thế là không tôn trọng cô bé nhà tao."

" Làm sao không tôn trọng được, mày nghĩ thử xem tuy ngoài mặt Tiểu Di cứng cỏi nhưng bên trong chắc chắn rất yêu mày."

" Làm sao mày chắc chắn."

Nhan Thư Khải cau mày, Bạc Di có yêu anh hay không tại sao cái tên này lại nhìn thấu trong khi anh còn phân vân.

" Nhìn là biết." Hồ cười tà trong rất nham hiểm.

———

8h tối Nhan Thư Khải về tới nhà, anh kiểm tra lại hơi thở cũng như trên người có dính mùi thuốc hay không. Đàn ông gặp nhau đương nhiên không rượu cũng sẽ thuốc lá. Nhan Thư Khải cũng không tránh được điều đó.

Anh phải nhanh chóng đi tắm, để cô bé nhà anh phát hiện chắc chắn anh sẽ bị mặt lạnh của cô hành hạ.

" Thư Khải."

Đúng lúc Nhan Thư Khải quay người định vào phòng liền bị âm thanh của cô làm khựng lại bước chân, gương mặt anh tuấn có chút méo mó, cau mày nhưng lúc quay người lại nhìn Bạc Di liền thay đổi vẻ anh tuấn đầy vô tội.

" Hửm ? Em gọi anh có việc gì ?"

Bạc Di trời sinh có bản năng nhạy cảm rất cao, cô quan sát anh một vòng liền ngửi thấy mùi rượu cùng mùi thuốc lá trên người anh, cô cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng không phải kiểu cực đoan bài xích, chỉ là mấy mùi hương này quả thật có chút khó ngửi.

" Không, không việc gì."

Bạc Di không muốn vạch trần anh, cô cũng chưa từng nghĩ bản thân có tư cách nhún tay vào cuộc sống của anh, cô luôn có quan điểm rằng nếu người đàn ông thật sự muốn thay đổi thì sẽ tự giác không cần phải nói ra, cô không nói gì nữa liền xoay người vào thư phòng đọc sách tiếp.

Một lúc sau, cánh cửa thư phòng mở ra, thân ảnh cao lớn tiến lại ngồi xuống gần chỗ cô, âm giọng trầm thấp mang theo hương vị nam tính pha một chút giọng điệu hối lỗi.

" Tiểu Di ?"

" Hửm ?"

Thấy cô có vẻ thờ ơ, Nhan Thư Khải càng nóng ruột, tay chuẩn bị ôm lấy eo nhỏ thì thân thể nhỏ nhắn bỗng đứng lên, Nhan Thư Khải gấp gáp kéo cô lại, đầu áp vào ngực cô. Từ góc độ này Bạc Di có thể thấy quả tóc ngắn màu đen óng mượt còn ẩm ướt của anh.

" Hôm nay anh có hút một chút thuốc."

" Ùm"

Nhan Thư Khải ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt thật sự như cún con muốn được dỗ dành.

" Em không có giận anh ?"

" Thật ra thì có một chút"

Bạc Di cắn cắn môi, âm thanh phá lệ cực kì ấm áp làm trái tim nam nhân lỡ một nhịp, vòng tay ôm cô càng siết hơn.

" Anh cam đoan, về sau sẽ không đυ.ng tới nó nữa."

Ánh mắt đầy uy tín, lần trước anh có hứa là sẽ hạn chế đυ.ng tới thuốc lá vì thật sự anh hút đã một khoảng thời gian dài, muốn bỏ cũng khó bỏ được trong thời gian ngắn, nên cô rất hiểu điều đó.

" ừm ư" Bạc Di gật gật đầu, nhìn dáng vẻ hờ hững lọt trong mắt Nhan Thư Khải lại như lời nói của anh không đáng tin nên cô ầm hừ cho qua vậy đó.

Mày kiếm cau lại, bàn tay đặt sau gáy cô ấn xuống. Môi mỏng nam tính khẽ cắи ʍút̼ ngoài đôi môi anh đào của cô, Bạc Di giật mình tay nắm lấy hai gốc áo tay ngắn của Nhan Thư Khải, đứng yên mặc anh tham lam muốn cắи ʍút̼ môi mình.

Hôn một lúc lâu, Nhan Thư Khải luyến tiếc rời đi, trán anh chạm vào trán cô, gần đến mức đối phương có thể nghe được tiếng thở gấp của nhau.

" Anh say rồi, người toàn mùi rượu."

" ừm, anh có hơi say"

Giọng anh rất trầm, rất có mị lực hấp dẫn người làm trái tim Bạc Di đập liên hồi, mặt đỏ đến mang tai.

Nhìn tai cô đỏ sắp rỉ ra máu, trong lòng anh như được một thùng mật ong đổ vào, ngọt ngào. Hồ nói không sai, Bạc Di rất yêu anh. Chính là vào thời điểm hai người hôn nhau anh cảm nhận được tần số trái tim cô đập rất nhanh như muốn vỡ ra, tuy Bạc Di không chủ động đáp trả nhưng rất ngoan ngoãn yên tĩnh cho anh làm càng.