Bạc Di nhớ rất rõ ngày hôm đó, trong đêm tối toàn thân cô rất đau với những vết roi dài trên lưng. Không ai thoa thuốc cho cô, không một ai quan tâm cô sống hay đã chết. Một gia đình ba người ngồi ăn trên một bàn cơm rất hạnh phúc, đứa trẻ nhỏ chỉ có thể núp sau bức tường rồi lặng lẽ rời đi với đôi mắt tròn xoe đã thấm đẫm ánh nước.
Cô nâng nhẹ khóe môi gạt đi nước mắt trên má mình đứng lên đi về phía phòng tắm. Đã bao lâu rồi, mỗi khi nhớ lại chuyện trước đây Bạc Di liền không cầm được nước mắt.
" Mọi chuyện đã qua rồi Bạc Di, mày không có gì phải đau lòng cả."
Đến gần 5 giờ sáng Bạc Di mới đi ngủ, sau khi ngủ được 2 giờ cô lại bắt đầu xách cặp đến trường đại học.
Nếu như thế giới này không ai thương mình thì cô sẽ dành hết tình thương cho chính bản thân mình vì cô mà nó phải chịu vất vả rất nhiều.
----
Tan lớp, Bạc Di giúp giáo sư Lâm đưa hồ sơ đi đến văn phòng giảng viên, vừa bước vào trong liền bất gặp một cảnh tượng không nên thấy, cô phản ứng nhanh liền xoay người lại, đứng một bên cánh cửa chờ đợi. Cũng không vì cảnh tượng gợi tình ấy mà đỏ mặt.
Nhan Thư Khải tức giận ném người phụ nữ đang cố bám vào cơ thể mình. Cô gái ngoại quốc với vóc dáng vô cùng quyến rũ biết bị nam nhân cực phẩm cự tuyệt nhưng vẫn mỉm cười đắc ý chỉnh sửa lại quần áo bước ra khỏi phòng nhưng không quên bỏ lại một câu.
" Baby, em nhất định phải chinh phục anh. Phó giáo sư đáng kính."
Bước ra khỏi cửa thấy Bạc Di, cô ta liền tươi cười rất tự nhiên còn vẫy tay với cô rất thân thiện.
" Chào cô bé. "
Cô gái người ngoại quốc nhìn cô một cái như đang xem xét, lại nở nụ cười thiên thần. Sau đó liền đẩy cặp mông quyến rũ rời đi. Bạc Di không hiểu tại sao liền thấy vui lại có một chút thiện cảm với cô gái ấy.
" Em vào đi "
Nghe âm thanh bên trong Bạc Di liền thu lại nụ cười, xoay người bước vào trong, đặt hồ sơ lên bàn.
" Giáo sư Lâm nhờ tôi đem đến "
Nói rồi cúi nhẹ đầu như lễ độ với bậc trên sau đó liền quay đi không thèm liếc nhìn Nhan Thư Khải một cái nào. Để lại cho lòng anh bao nhiêu là khó chịu.
" Tiểu Di "
Bước chân cô dừng lại. Thấy cô muốn rời đi Nhan Thư Khải liền gấp gáp gọi. Gương mặt anh tuấn toát vẻ uy nghiêm quyến rũ.
" Thầy có việc gì cần ?"
Ánh mắt sâu thẳm đen láy của người đàn ông vẫn không che giấu được sự quan tâm vô đối.
" Ngồi xuống đã "
Anh chính là sợ cô đứng chân sẽ mỏi, sẽ tổn thương đến xương.
" Không cần đâu. Phó giáo sư Nhan cứ nói đi "
Bạc Di quay đầu lại, không để lộ biểu cảm ngoài mặt. Cô ra đời hơi sớm nên đã có nhiều kinh nghiêm đối nhân sử thế, nên nguyên tắc của cô chính là việc gì ra việc đó.
" Em không thể cho anh vài phút sao ?"
Nếu cô không chịu ngồi Nhan Thư Khải cũng đứng lên đi về phía cô. Anh khá cao sống lưng to rộng mạnh mẽ đứng gần cô, lại thấy Bạc Di nhỏ con so với anh.
" Nếu không có việc gì, tôi "
" Có chứ " anh cắt ngang lời cô. Đôi mắt đen láy sâu sắc nhìn gương mặt nhỏ chỉ bằng một lòng bằng tay, so với Bạc Di lúc nhỏ hiện tại lại gầy đi rất nhiều, gầy đến nổi khi nhìn lại chính anh cũng không nhận ra. Một cô bé nhỏ bao nhiêu năm nay phải lăn lộn ngoài xã hội như thế rất vất vả, làm sao cô bé lại có thể sống tốt đến bây giờ.
" Anh nghe giáo sư Lâm có nói em không muốn nhờ anh viết thư giới thiệu ?"
Có lần Nhan Thư Khải được giáo sư Lâm nói về cô học trò hiếu học, bốn năm đại học tự lo cho bản cũng không nghe cô nhắc về người nhà của mình. Những năm đại học ấy cũng chưa hề mở miệng nhờ sự giúp đỡ của ai, có khó khăn gì cũng tự mình ôm lấy một mình chịu đựng đến khi mọi việc ổn thỏa lại vẫn cứ tiếp tục sống vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Qua nhiều năm tiếp xúc, giáo sư Lâm biết được cô học trò nhỏ Bạc Di rất giỏi che giấu cảm xúc.
Mỗi câu, mỗi lời kể từ giáo sư Lâm tâm tình Nhan Thư Khải không biết có bao nhiêu mùi vị nhưng cảm giác xót xa đã mãnh liệt đánh vào nội tâm anh dữ dội. Anh từng hỏi, ngần ấy năm mình đi du học cô gái nhỏ đã phải chịu những cảnh gì ?
" Không cần đâu. Tôi có thể tự xin việc bằng chính thực lực của mình, cảm ơn phó giáo sư Nhan đã quan tâm"
Nói rồi Bạc Di liền xoay người đi, cô không muốn phải đối mặt lâu với Nhan Thư Khải, cô không muốn dính líu gì nữa với nhà họ Nhan, bao nhiêu năm ấy đã đủ làm mệt mỏi một con người rồi.
Nhìn bóng lưng nhỏ rời đi rồi xa dần, tâm thái Nhan Thư Khải có phần khó chịu. Không sao, thời gian còn dài. Anh sẽ không bao giờ để cô phải vất vả như lúc trước nữa.
Ngày hôm ấy, ngồi trên bàn cơm mà không thấy cô. Nhan Thư Khải ăn cũng không vô. Chính anh thừa nhận anh đã vì sự ích kỷ của bản thân mà nhẫn tâm cướp đi mẹ của Bạc Di, lại mang đến cho cô bao nhiêu uất ức mà không được nói ra.
Những ngày sau trận đòn đó, Nhan Thư Khải rất ít khi gặp lại cô gái nhỏ vẫn thường cùng anh đi học, cùng anh chơi đùa. Có những đêm một mình đứng trong bóng tối nhìn vào cánh cửa luôn khép kín của Bạc Di mà không dám gõ. Anh sợ phải đối mặt với cô.
Anh cảm thấy mọi chuyện như theo ý muốn của mình, suốt mấy tháng sau đó Nhan Thư Khải không gặp lại cô bé Bạc Di nữa tuy anh biết cô vẫn ngủ ở trong cánh cửa ấy nhưng không tài nào gặp được. Tại sao những năm tháng đó Nhan Thư Khải anh lại là người không có dũng khí, là một thằng con trai tồi. Và những năm đi du học mỗi đêm anh tỉnh giấc, mồ hồi đầm đìa khi trong mơ luôn xuất hiện những hình ảnh ngây ngô hồn nhiên của cô bé Bạc Di.