Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nợ Em

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạc Di hít sâu một hơi muốn tâm tình mình ổn hơn. Mỗi lần nhớ đến việc này mắt cô lại cay cay. Nhưng không sao đã qua lâu rồi, đã mấy năm nay cô chưa quay về gặp lại bà ấy, bởi bà cũng chả muốn nhìn mặt đứa con gái ruột này. Bà chỉ lo cho mỗi đứa con trai của chồng mình thôi. Chắc hiện tại cuộc sống của bà rất vui vẻ và hạnh phúc, cô không nên xuất hiện sẽ tốt hơn.

Mấy năm qua vẫn thế, sáng cô vào trường học tối lại đến làm thu ngân ở cửa hàng 24h đến 2h sáng mới được trở về phòng trọ, bởi vì cô không đủ tiền để ở ký trúc xá và hơn nữa ở đó quản lý rất nghiêm Bạc Di sẽ không được đi làm khuya như thế.

Ngoài cửa kính phía tây khu cửa hàng, Nhan Thư Khải luôn đứng ở phía đó nhìn cô làm việc rất lâu cũng không rời mắt. Anh trở về nước được năm tháng liền xin vào trường đại học F làm giảng viên cũng vì Bạc Di.

Mỗi lần không có khách cô lại xoa xoa chân mình, vì đã đứng rất nhiều giờ nhưng khi có khách lại tiếp tục tươi cười nghênh đón rồi thanh toán. Dáng vẻ nhỏ nhắn ấy như bông hoa Dã Quỳ, tuy là loài hoa dại nhưng mang một tâm hồn mạnh mẽ quật cường trước sóng gió cuộc đời làm người khác nhìn thấy cũng phải xót xa.

Đến lúc thay ca, Bạc Di đã thấm vẻ mệt mỏi thay đồ bước ra cửa hàng liền làm những động tác xoay đầu ưỡn lưng có thể làm cho cơ thể mỏi nhừ này khỏe hơn một chút. Nhớ lại buổi tối cô còn phải làm xong số bó hoa còn lại để kịp giao cho khách. Bạc Di rất thích làm hoa giấy, nhân dịp lễ tình nhân cô liền đăng lên mạng nhận đơn làm, để kiếm thêm chút đỉnh nữa, ngày mốt là phải giao rồi nên cần phải tranh thủ.

Đi bộ về phòng trọ phải mất 15 phút cũng có thể tập thể dục, an ninh ở đây khá là tốt nên cô cũng không phải sợ mỗi khi đi đêm. Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy người mình không muốn thấy.

Đã gần 2 tháng nay cứ cách một, hai ngày tên đại thiếu gia này lại đứng chờ trước cửa trọ của cô. Bạc Di đã chịu hết nổi rồi, cô đã nhường tất cả mọi thứ cho hắn rồi tại sao vẫn luôn bám theo cô ?

Cô còn nhiều việc phải làm không có thời gian cùng thể lực để tranh cãi với đại thiếu gia như Nhan Thư Khải.

" Cho anh hai phút được không ?"

Cánh tay nắm chốt cửa liền dừng lại. Cô vẫn không quay đầu chỉ đứng im tại chỗ. Âm giọng trầm ấm ấy có vẻ hơi gấp gáp sợ cô đóng cửa lại.

" Khuya rồi. Anh về đi, nếu không bà ấy sẽ lo. "

" Mẹ cũng rất lo cho em "

Bạc Di cười một cái nước mắt bao nhiêu năm nay bị che giấu sau lớp ngoài mạnh mẽ này lại âm thầm tuôn rơi nhưng cô liền nhanh chóng mạnh mẽ gạt đi, bình thản nói.

" Vậy sao ? Nhưng chắc đến mặt mũi con gái mình như thế nào bà ấy cũng không nhớ đâu nhỉ ?"

Nhan Thư Khải im lặng, đi đến bên cạnh cô rất muốn nói gì đó có thể an ủi cô nhưng lại không biết nói gì bởi chính mình là kẻ cướp đi tình mẫu tử của cô và mẹ mình. Anh cũng không biết Bạc Di đang khóc. Nhan Thư Khải cầm lấy gói đồ trên tay đặt xuống bậc thềm trước cửa.

" Đừng đứng quá lâu không tốt cho xương, trước khi ngủ nhớ ngâm chân. Em ngủ ngon "

Nói rồi Nhan Thư Khải quay người bước đi. Một lúc sau Bạc Di mới cúi người nhặt lấy gói đồ đó, thấy một chai dầu nóng bên trong, chắc không hề rẻ. Đi đến thùng rác bên cạnh định thẳng tay bỏ vào nhưng đứng đó một hồi lại quay người trở về phòng trọ.

Cầm chai dầu nóng trên tay, trong màn đêm u tịch cô lại nhớ đến về một những năm tháng ấy. Vì muốn thể hiện sức mình với bọn con trai, cậu bé 12 tuổi đã chấp nhận thi đấu vật lộn ngoài sân bóng sau trường học đến gần tối mới chở về nhà mặc cô gái nhỏ liên tục ngăn cản.

" Mày biến đi, tao đánh một phát cho bầm mình à "

Bạc Di lui về phía sau không dám lên tiếng, nhìn hình ảnh Nhan Thư Khải liên tục bị bọn chúng lần lượt đánh ngã xuống mặt đất. Toàn thân lấm lem bùn đất và cả những dấu tích đầy người trở về nhà, mẹ cô liền trông thấy mặt xanh tái méc ngồi xuống trước mặt cậu hỏi han.

Bao nhiêu uất ức liền vì sự quan tâm mà tuôn trào, cậu bé khóc oa oa rất đáng thương.

" Làm sao vậy con ?"

Người đàn ông trong gia đình bước ra nhìn một màn này liền hoảng sợ. Người phụ nữ ôm chặt lấy cậu bé ra sức dỗ dành.

" Ngoan. Không khóc nói cho mẹ nghe con bị làm sao ?"

Bỗng dưng cậu bé không khóc lóc to nữa vẻ mặt có chút sợ hãi. Nếu như cậu nói cùng người ta vật lộn chắc chắn sẽ bị ba đánh chết mất cậu, thật rất sợ. Lại nhìn ánh mắt trông đợi của người đàn ông và người phụ nữ cậu càng sợ hãi không dám lên tiếng.

" Có phải là Di Di ức hiếp con không ? "

Bạc Di từ lúc vào nhà đã không dám vào trong sợ bị mẹ tra hỏi về thương tích của Nhan Thư Khải nên không dám vào, giờ thì lại bị mẹ đổ oan bà liền tức giận như không thể xé cô ra ngàn mảnh.

" Bạc Di, mày gan lắm lại ức hiếp Tiểu Khải. Chắc lâu quá rồi tao không dạy mày nên càng ngày càng hư hỏng "

Bà nhẹ nhàng buông cậu ra sợ cậu đau, sau đó cầm một cây roi đi đến phía đứa bé gái nắm lấy vai cô giữ chặt rồi đánh xuống.

" Oa..oa..mẹ..không phải Tiểu Di làmm..con không có "

Bạc Di sợ hãi vừa khóc vừa van xin.

" Mày thật giống cái tên đàn ông khốn nạn kia "

Người đàn ông nhanh chân đi đến giữ lấy cánh tay người phụ nữ.

" Thôi em. Chỉ là trẻ con chơi đùa thôi, đừng đánh con, có khi không phải do Tiểu Di "

" Anh không biết, tuy nó nhỏ hơn Tiểu Khải nhưng rất khỏe, lần trước cũng lỡ làm Tiểu Khải bị thương. Không dạy nó sau này chắc chắn không xem ai ra gì, anh để em dạy "

Vung ra khỏi bàn tay người đàn ông Bạc Di liền bị ăn thêm mấy roi nữa, Nhan Thư Khải đứng một bên liền hoảng sợ, cậu đã hại Bạc Di rồi làm sao đây ?

" Mẹ ơi! Không phải... "

Không ai quan tâm đến lời cậu nói.

Đánh thấm mệt người phụ nữ mới bỏ roi xuống đi đến cậu như một thiên sứ trái ngược với lúc mới nảy.

" Tiểu Khải mẹ đưa con đi sát khuẩn "

" Em thật chiều con "

" Không có a. Bởi vì Tiểu Khải nhà ta rất ngoan lại thông minh nữa "

Từ đầu đến cuối cậu bé không được nói câu nào liền được bế đi. Trước khi bước vào trong mẹ có dặn tự thu thập chính mình rồi trở về phòng tự kiểm điểm bản thân. Lúc đó thế giới của cô như sụp đổ, cô nhớ mẹ của cô lúc trước bà ấy rất thương cô, xem cô như báu vật chứ không phải xa lạ như bây giờ. Từ đó, mọi người trong Nhan gia coi Bạc Di là đứa trẻ quậy phá lại đánh hay ức hiếp đại thiếu gia của họ liền không dành tình thương cho cô. Mỗi khi xảy ra chuyện gì không ai tin Bạc Di cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »