Trong căn phòng lạnh lẽo đơn côi. Xung quanh chỉ thấy toàn những cổ máy móc đơn điệu. Tiếng kêu" Tít tít"
đều đều vang lên. Mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện. Giữa những thiết bị thô cứng ấy là một chiếc giường đơn trắng. Chỉ thấy một cậu thanh niên bị mặt nạ khí che phủ, gương mặt tái nhợt, hai má hãm sâu không có nữa điểm huyết sắc nhưng đâu đó vẫn có thể nhận ra bóng dáng xinh đẹp thanh khiết khi xưa.
Cơ thể mặc đồ bệnh nhân chỉ còn da bọc xương. Đôi mắt nhắm nghiền, lẳng lặng nằm trên giường nếu như không có máy đo nhịp tim vẫn luôn hiển thị sự sống vẫn còn thì nhìn như người đã chết.
Chỉ vài phút sau đôi mắt đã nhắm nghiền ấy từ từ mở ra. Đôi mắt xinh đẹp tựa như đầm lầy trầm đυ.c không một chút gợn sóng nhìn thẳng lên trần nhà.
Giống nói khàn khàn cất lên:
" Mình còn sống sao? "
" Tại sao mình lại chưa chết? "
" Ha ung thư phổi giai đoạn cuối mà vẫn còn sống à? "
Nhưng âm thanh bi quan liên tục được cất lên nhưng lại chẳng có câu trả lời phải chăng đây chính là Gia Ý đang tự hỏi chính bản thân mình cậu cũng không biết nữa.
Gia Ý không sợ, cậu thật sự không sợ cái chết đối với cậu sống mới là đáng.
Ung thư phổi đã giao đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn lên não. Cậu đã sớm quen với những cơn đau đầu như búa bổ, thân thể lúc nào cũng trong trạng thái suy kiệt. Chỉ cần cử động nhẹ thôi thì cũng đủ mệt rồi.
Chẳng mấy chốc căn phòng lại trở về dáng vẻ yên tĩnh của nó. Gia Ý nằm trên giường cũng đã nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
5h30p chiều tiếng " Cạch cạch " quen thuộc vang lên. Cánh cửa được mở ra, đứng ngồi đó là một cô y tá đã ngoài ngũ tuần trên tay còn đẩy thêm bàn kéo thức ăn. Gia Ý từ trên giường chầm chậm mở mắt. Cậu khó khăn vén chăn lên ngồi dậy dựa vào đầu giường. Cơn đau truyền khác cơ thể thế nhưng Gia Ý chẳng kêu la ý nào mà chỉ lẳng lặng ngồi cắn răng chịu đựng.
Từ khi bước vào phòng cô y tá vẫn luôn mang nét mặt khó chịu. Sau khi đẩy xe vào bà ta xoay người đóng cửa. Bước tới gần giường y tá nhanh nhẹn bày bàn đồ ăn trước mặt Gia Ý sau đó nhanh chóng đẩy xe ra ngoài.