Chương 54: Dây dưa không dứt

Thủ Chiếu Hoành đã đi khắp nhân gian trong mười ba năm.

Hắn ta đang tìm nàng.

Luôn tìm nàng.

Cho đến khi hắn ta nhận ra, nàng đang ở Ma Vực.

Thủ Chiếu Hoành đi Ma Vực, gặp lại nàng trong Yêu Hoàng cung.

Hiếm khi thấy nàng mặc hồng y, nhưng lại là hồng y không vừa người.

Ống tay áo buông xuống, vạt áo kéo dài, mái tóc đen buông lỏng búi lên, trong vẻ lười biếng lộ ra vẻ đẹp khϊếp người.

Đó là Đông Thần Đế Cơ mà Thủ Chiếu Hoành chưa từng thấy bao giờ.

Không phải ánh mặt trời rực rỡ trên Đông Thần sơn, cũng không phải ánh sáng tươi đẹp như cầu vồng khi ở nhân gian giới.

Nàng vẫn đẹp đến kinh tâm động phách như trước.

Vẫn khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Nàng nhìn nam nhân đối diện, mỉm cười nói: "Điện hạ vất vả rồi, sáng sớm đã giặt y phục trải giường cho ta.”

Nam tử cao lớn kia mặc hồng y giống nàng như đúc, chỉ là kích thước hoàn toàn vừa vặn -- đây là y phục của hắn ta -- chỉ nghe giọng nói mập mờ vang lên: "Đêm qua nàng đáng yêu như vậy, bảo ta làm cái gì cũng nguyện ý.”

Ầm.

Thủ Chiếu Hoành ngụy trang thành yêu bộc lẻn vào Yêu Hoàng cung, ném vỡ bình ngọc trong tay.

Nàng hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhận ra Thủ Chiếu Hoành, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Sao ngươi...”

Tán kiếm rời vỏ.

Thủ Chiếu Hoành ở trong Đình Đồng Điện, chĩa kiếm về phía Chu Yểm.

Thiếu niên Tiên tộc hai mắt đỏ bừng, trên cánh tay nắm tán kiếm nổi gân xanh, cả người giống như một con dã thú nổi điên.

Hắn ta muốn gϊếŧ nam nhân này.

Hắn ta nhất định phải gϊếŧ chết nam nhân này!

Lúc ấy, Thủ Chiếu Hoành liều lĩnh, hoàn toàn không nghĩ tới mình đang ở nơi nào, bản thân đang đối mặt với đại yêu cỡ nào, càng không nghĩ tới mình có thể thắng hay không, liệu mình có chết hay không.

Hắn ta vẫn luôn nhớ lại, quanh năm bế tắc trong căn phòng tối đen, tràn đầy mùi hôi thối.

Thủ Chiếu tộc là Tiên tộc được sinh ra để bảo vệ ánh sáng.

Ở nơi cách mặt trời gần nhất, cũng có góc tối như vậy.

Dưới ánh sáng cực hạn, hắn ta chính là thứ hắc ám nên bị xóa bỏ.

Nhưng bọn họ không gϊếŧ hắn ta.

Bọn họ nuôi lớn hắn ta.

Khiến hắn ta nhìn thấy ánh sáng.

Lạc Dao là người đầu tiên cười với hắn ta, người đầu tiên dắt tay hắn ta, người đầu tiên vuốt ve thống khổ trong tâm ma của hắn ta.

Tiên tộc trưởng thành sớm hơn Thần tộc.

Thủ Chiếu Hoành sáu bảy mươi tuổi đã tỉnh tỉnh mê mê trưởng thành.

Từ đó trở đi, trong mắt hắn ta chỉ có Lạc Dao.

Hắn ta tự biết mình không xứng với Đông Thần Đế Cơ, lại cam nguyện một đời một kiếp bảo vệ nàng, làm thị vệ trung thành với nàng.

Thế nhưng...

Ngay cả điều này hắn ta cũng không làm được.

Thủ Chiếu Hoành dừng suy nghĩ lại, lúc ngước mắt lên, đáy mắt tối đen như mực --

Nàng vô tâm với Chu Yểm.

Nàng vì Chu Yểm mà phiền não đủ điều.

Nàng sẽ không cùng Chu Yểm vào cây Hồng Mông.

Chu Yểm cũng không thể giúp nàng chữa trị thần cốt.

Thủ Chiếu Hoành hít sâu, thần thái khôi phục lại lạnh lùng, chỉ có đầu ngón tay khẽ run, bại lộ cảm xúc chấn động của hắn ta.

Nếu đã thế..

Vậy thì...

"Đỉnh Yêu Nguyệt bày trận." Thủ Chiếu Hoành dùng ấn của thiếu chủ, hạ lệnh cho hộ vệ Tiên tộc: "Nghe mệnh lệnh của ta, chuẩn bị ám sát Chu Yểm.”

-

Cùng Ngân Sách nói chuyện xong, Lạc Dao khó tránh khỏi bị gợi lại hồi ức trong quá khứ, không thể không đau lòng một hồi.

Hai trăm năm trước, dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, Thủ Chiếu Hoành lại tìm được nàng ở Yêu Hoàng cung, còn ở trước mắt bao người, không chút chuẩn bị mà tập kích Chu Yểm.

Không nhắc tới trong Yêu Hoàng cung có vô số cao thủ hộ vệ, chỉ riêng tu vi cảnh giới của đại yêu Chu Yểm đã không phải thứ Thủ Chiếu Hoành có thể chống đỡ.

Lúc đó Lạc Dao lòng nóng như lửa đốt, sợ Chu Yểm gϊếŧ Thủ Chiếu Hoành.

Nàng chắn ngang đến giữa hai người, chặn Chu Yểm lại.

Lạc Dao rất hiểu rõ thanh mai trúc mã cả mình.

Ngày thường A Hoành im lặng ngoan ngoãn khéo léo, nhưng khi phát điên thì lục thân cũng không nhận.

Nếu nàng lấy được ô che trời, vậy có thể hợp lực cùng A Hoành đánh chết Chu Yểm, chạy ra khỏi Yêu Hoàng cung.

Nhưng lúc này, nàng chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là có thể lấy được ô che trời...

Không thể vì cái nhỏ mà làm hỏng cái lớn.

Lạc Dao quyết tâm liều mạng, trách A Hành: "Sao ngươi lại như âm hồn bất tán thế!”

"Keng" một tiếng, tán kiếm chưa từng rời khỏi người đã từ lòng bàn tay của Thủ Hành trượt xuống.

Ánh mắt của Thủ Chiếu Hoành lúc đó, Lạc Dao cho tới bây giờ cũng không thể quên.

Đuôi mắt đỏ bừng, trong mắt toàn là tơ máu, môi mỏng run rẩy, dường như trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng một chữ cũng không nói ra được, chỉ gắt gao cắn môi dưới, vết máu đỏ tươi chảy ra.

Lạc Dao lắc đầu: "Về thiên giới của ngươi đi, ta không có hứng thú với tiên tộc bốn chi trên của các ngươi.”

Nàng cố ý nói rõ, khiến Chu Yểm có điều cố kỵ, nếu là một Tiên tộc bình thường, gϊếŧ thì gϊếŧ, nhưng nếu lên bốn chi trên thì vẫn phải cân nhắc.

Mặt Thủ Chiếu Hoành xám như tro tàn, dường như hắn ta vẫn còn tồn tại, nhưng hồn đã tan, chỉ để lại một cơ thể trống rỗng không có sinh khí.

Lạc Dao cắn răng, tiếp tục nói: "Nếu ngươi còn dây dưa không dứt, ta sẽ không khách khí, nơi này là Yêu Hoàng cung, không phải phủ đệ của Thủ Chiếu tộc các ngươi, nếu ngươi dám lỗ mãng, dù Đông Thần đế quân có đến đây cũng không cứu được ngươi.”

Mắt thấy Chiếu Hành thất hồn lạc phách, Chu Yểm lại nhíu mày cảnh giác, nắm lấy cơ hội, nàng nhanh chóng đến gần Thủ Chiếu Hoành, bóp nát phù lục truyền tống để hắn ta trở về Thiên Giới.

Loại truyền tống phù vượt giới này cực kỳ hi hữu.

Lạc Dao cũng chỉ có một cái này.

Nàng muốn cầm ô che trời đánh Chu Yểm tơi bời, sau đó bóp nát phù lục truyền tống, trở về Thiên giới trong chớp mắt.

Không ngờ được...

Mà thôi, kế hoạch theo không kịp biến hóa, nàng tóm lại vẫn sẽ chạy thoát.

Lạc Dao từ trong tay Chu Yểm khó khăn lắm mới cứu được Thủ Chiếu Hoành.

Nhưng nàng không nghờ khi trở lại Thiên Giới, Thủ Chiếu Hoành ở Xích Nha cung lại quỳ xuống, chủ động lĩnh phạt.

Đông Thần Đế Quân biết được nữ nhi bị giam giữ tại Yêu Hoàng cung thì giận tím mặt.

Thủ Chiếu Hoành cũng vì bảo vệ thất trách mà toàn tộc bị đuổi xuống Đông Thần Sơn, lưu đày đến nhân gian.

Chờ Lạc Dao trở về Đông Thần Sơn, tất cả đều đã muộn, nàng cũng vì thần cốt bị hao tổn mà ngụ cư ở Xích Nha cung.

Từ đó về sau, nàng chưa từng gặp lại Thủ Chiếu Hoành.

Cũng không biết hai người gặp lại, sẽ đối mặt với nhau như thế nào.

Nếu không phải nàng dẫn hắn ta xuống núi.

Hắn ta không cần chịu liên luỵ như vậy.

Nếu không phải nàng bị nhốt trong Đình Đồng điện.

Hắn ta cũng không cần gánh tội danh toàn tộc bị lưu đày.

Lạc Dao thở nhẹ một hơi, trút bỏ toàn bộ những suy nghĩ trong đầu.

Chuyện đã thành kết cục đã định, suy nghĩ nhiều vô ích.

Nếu nàng mau chóng chữa trị thần cốt, cũng có thể trấn an phụ thân, nếu có thể triệt để sử dụng ô che trời, không chừng phụ thân sẽ hết giận.

Đến lúc đó, nàng nhất định để Thủ Chiếu tộc trở lại Đông Thần sơn.

---

Ôi A Hoành đáng thương TT

Dịch giả có lời muốn nói:

Từ chương sau mình sẽ set vip cho mỗi chương nhé mọi người, mỗi chương sẽ có giá là 300 vàng, 3000đ là mọi người có thể đọc được 10 chương nhaaa. Tính ra để đọc hết bộ truyện này chỉ bằng một cốc trà sữa thuiii mọi người ủng hộ để mình có động lực dịch tiếp nhaaa cảm ơn mọi người nhiềuuuu

Truyện này có khoảng 110 chương nhaa, tính ra đọc hết bộ truyện này bạn cần khoảng hơn 20.000vnd thuiii

Đối với bạn chưa từng nạp vàng bao giờ:

Ai không biết nạp vàng có thể ib cho mình, mình sẽ hướng dẫn cho mọi người nhé, mà cái này là nạp vàng tự động nên mọi người có thể đọc luôn sau khi nạp vàng nhé, cảm ơn mọi người nhiều ạ.