Lạc Dao nhớ lại bản thân năm đó, chỉ cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Nàng của bây giờ cũng sẽ không bướng bỉnh và tích cực như vậy, chỉ cần hơi mềm mỏng, lấy lại ô che trời thì đâu cần dây dưa với Chu Yểm mười ba năm.
"Tuy nói như vậy," Lạc Dao vẫn khuyên Ngân Sách: " nhưng Chu Yểm cũng không phải hạng người nhân từ nương tay, đến lúc đó chỉ sợ ngươi...”
Ngân Sách ngắt lời nàng: "Ta đã muốn tranh thủ trăm năm tu vi, tất nhiên sẽ nguyện ý gánh chịu nguy hiểm.”
Lạc Dao: "Cho dù sẽ chết?”
Ngân Sách: "Lẽ nào đi vào bí cảnh tầm bảo sẽ không chết?”
Lạc Dao: "...”
Nàng đã hiểu ý của Ngân Sách.
Pháp môn tu hành của Yêu tộc rất tự do, hơn nữa còn xem trọng việc tùy tâm sở dục, có rất nhiều trường hợp người có tu vi cao hơn cho người phía dưới tu vi.
Ngân Sách muốn tu vi của Chu Yểm.
Vì thế hắn ta nguyện ý gánh chịu nguy hiểm cực lớn.
Lạc Dao có thể hiểu được, nhưng không thể tán thành.
Nhưng mỗi người đều có ý chí riêng.
Lạc Dao nhìn về phía hắn ta: "Tâm ý ngươi đã định, vậy còn tìm ta là có chuyện gì?”
Ngân Sách hỏi lại nàng: "Nàng có muốn để hắn nhận ra mình không?”
Lạc Dao: "...”
Ngân Sách lại nói: "Không cần cố kỵ ta, ta không phải bị nàng liên luỵ, mà là tự mình muốn có cơ hội này.”
Lạc Dao thở nhẹ một hơi, nói: "... Không muốn.”
Cổ họng Ngân Sách khô khốc, nhịn không được lặp lại hỏi nàng: "Nàng không muốn để hắn biết?”
"Đúng vậy.”
"Vì sao.”
"...”
Ngân Sách lập tức nói: "Nàng... nàng không cần nói cho ta biết... ừm, ta muốn nói là, nếu nàng thật sự không muốn hắn nhận ra, không bằng chúng ta hợp tác, theo như nhu cầu có được không?”
Lạc Dao ngẩn người: "Hợp tác?”
Ngân Sách nhìn nàng, tuy gương mặt vẫn hờ hững nhưng không biết vì sao mặt mày thêm chút oanh lệ, giọng nói cũng thêm phần nhu hòa nhẹ nhàng: "Nàng đã không muốn hắn nhận ra, mà ta lại muốn tu vi của hắn, không bằng cứ để hắn hiểu lầm như vậy đi, nàng sẽ không bị quấy rầy, mà ta cũng có thể đạt được ước muốn.”
"Ngươi làm như vậy rất...”
"Ta nói rồi, ta nguyện ý gánh chịu nguy hiểm vì chuyện này.”
Về phần có đáng không...
Ba chữ này đã đến bên miệng, nhưng dù thế nào Lạc Dao cũng không nói nên lời.
Nhân gian có câu: Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra
Lạc Dao từ khi sinh ra đã là Đông Thần Đế Cơ, ngay cả linh thạch quý giá đến mức nào cũng chỉ mới cảm nhận được trong thời gian gần đây, sao có thể hiểu được khốn cảnh của Tiên tộc bốn chi dưới?
Mặc dù nàng không thể đồng cảm với hắn ta, nhưng cũng không ngạo mạn chỉ trích lựa chọn của hắn ta.
Lạc Dao: "Nói như vậy, ngươi muốn tìm ta là để hiểu một số chuyện xưa?”
Lông mi Ngân Sách run lên, dường như hơi căng thẳng: "Nếu điện hạ không ngại, có thể nói cho ta nghe không?”
Hai ngày này, Ngân Sách thật sự có thể chống được, không bị lộ.
Nhưng nếu muốn tiếp tục giả làm Đông Thần Đế Cơ, hắn ta cần hiểu rõ nội tình hơn.
Lạc Dao cũng hiểu được, vì sao mỗi ngày Ngân Sách học mười tiết học, không sót một tiết nào.
Hắn ta không thể ở riêng với Chu Yểm.
Hắn ta ỷ vào nhiều người, không chịu trò chuyện việc riêng với Chu Yểm, khó khăn lắm mới chống đỡ được tới hiện tại.
Đương nhiên, Lạc Dao không biết --
Nàng không biết người trước mắt là Thủ Chiếu Hoành.
Nếu biết rồi, sẽ càng hiểu rõ hơn.
Nếu nói trên đời này có ai có thể giả làm nàng thì Thủ Chiếu Hoành tuyệt đối là người đầu tiên được chọn.
Nhất là giả làm một Đông Thần tiểu Đế Cơ một trăm tuổi, chỉ sợ Thủ Chiếu Hoành còn hiểu rõ nàng hơn cả Đông Thần Đế Quân.
Bọn họ cùng ăn cùng ở, sớm chiều ở chung, từ khi tóc để chỏm cho tới trăm tuổi, gần như chưa từng tách ra.
Nói khoa trương hơn nữa, cho dù ngay cả Lạc Dao cũng dần mơ hồ không nhờ nổi mình lúc đó thế nào...thì Thủ Chiếu Hoành vẫn khắc cốt ghi tâm.
Lạc Dao năm đó cùng Chu Yểm làm những chuyện kia, thật ra cũng đơn giản.
Nàng xâm nhập U Huỳnh Thâm Uyên, ỷ vào Chí Dương lực của bản thân và uy lực ô che trời, cứ ra vào như chỗ không người, nào ngờ... U Huỳnh Thâm Uyên đột nhiên có biến, nàng bị cuốn vào một vực sâu đen kịt, lúc trở ra đã lâm vào hôn mê.
Các tộc của Ma Vực đều cảm nhận được chấn động này.
Lúc đó, Chu Yểm vừa vặn ở xung quanh, hắn ta thân là thái tử Yêu tộc, tất nhiên là phải chú ý động tĩnh của Ma Tôn.
Hắn ta dẫn người đến xem xét, lại ngoài ý muốn phát hiện Lạc Dao trọng thương hôn mê và ô che trời đang che chở cho nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng và Chu Yểm gặp nhau.
Theo lý thuyết mà nói, Chu Yểm đã cứu nàng.
Nhưng mà sau khi Lạc Dao tỉnh lại, Chu Yểm đã mở miệng: "Không cần cảm ơn, đêm nay lấy thân báo đáp đi.”
Lạc Dao dù không có ô che trời ở bên mình nhưng cơ thể vẫn rất mạnh mẽ, nàng vung một quyền nện ra, xương sườn Chu Yểm gãy ba cái.
Từ đó về sau, thù của hai người đã kết.
Lạc Dao biết được Chu Yểm cứu mình, nói: "Ta trả lại ngươi gấp ba đan dược thánh phẩm đã dùng, ân cứu mạng này, thanh toán xong.”
Chu Yểm: "Không cần.”
Lạc Dao: "Gấp mười lần.”
Chu Yểm không chút dao động: "Ta không thiếu đan dược thánh phẩm, hoặc là nàng lấy thân báo đáp, hoặc là đưa cái ô nhỏ kia cho ta." Hắn ta cứu người nhưng không có ý tốt, là vì nhìn trúng ô che trời, nhưng sao Lạc Dao có thể đồng ý: "Ngươi nằm mơ.”
Sau đó, Lạc Dao và Chu Yểm cứ thế đánh nhau mười ba năm.
Một người không nhả ra, một người không buông tay.
Cho đến một năm cuối cùng, trong ngày sinh nhật của Chu Yểm, Lạc Dao cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lấy được Tiểu Già.
Ô che trời trong tay, nàng không còn sợ hãi.
Nàng vốn định đi đập phá thọ yến, giải mối hận trong lòng.
Không ngờ đại quân Thiên giới lại ập tới, Đông Phương Thần Đế tự mình đến tìm nữ nhi.
Lạc Dao lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nếu nàng trở mặt với Chu Yểm, chắc chắn Thần tộc và Yêu tộc sẽ đánh một trận.
Thế nhưng, mười ba năm kia phải giải thích thế nào?
Vì vậy có tin đồn chấn động tam giới - tình yêu có một không hai của Đông Thần Đế Cơ và Thái Tử Yêu tộc.
Đã gần hai trăm năm trôi qua, Lạc Dao nhớ lại những chuyện này vẫn cảm thấy đầu ong ong.
Đều nói không nên lãng phí tuổi trẻ của mình một cách vô ích.
Lạc Dao lại chỉ muốn đánh chết chính mình khi còn trẻ.
Toàn làm những chuyện hư hỏng gì vậy chứ.
"Chuyện này..." Lạc Dao cân nhắc một lúc rồi hỏi: "Hẳn ngươi cũng đã từng nghe nói tới nhỉ? Đông Thần Đế Cơ có tình cảm thắm thiết với Thái Tử Yêu tộc.”
Mặt Ngân Sách trắng bệch, môi cũng không còn chút máu, hắn ta cúi thấp đầu, cố gắng che giấu vẻ thất thố của mình: "... Đã từng nghe nói.”
"Ừm..." Lạc Dao trầm ngâm: "Chuyện này có ẩn tình, chỉ là quan hệ tới khá nhiều người, ngươi phải dùng tâm thệ, ta mới có thể...”
Nàng còn chưa nói xong, Ngân Sách đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nàng: "Nàng không nhớ mãi không quên Chu Yểm?”