Chương 50: Không cần cố kỵ ta

Tiểu Già thò đầu ra nhìn: "Ồ, là Ngân Sách, hắn tới tìm ngươi làm gì? Đây là... không chịu nổi nữa sao.”

Lạc Dao thu hạc giấy lại, nói: "Cũng tốt, việc này nên kết thúc rồi.”

Nàng không tiếp tục xoắn xuýt với thái độ thay đổi thất thường của Dạ Thanh nữa, sau khi liếc nhìn thời gian, nàng gửi cho Ngân Sách một con hạc giấy, hai người hẹn gặp trong tiểu viện trên đỉnh Nghi Cư.

Tuy nói Chu Yểm suốt ngày đi theo Ngân Sách, nhưng chỉ cần Ngân Sách nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi là hắn ta sẽ thành thành thật thật trở về đỉnh Yêu Nguyệt, không vào tiểu viện của Ngân Sách, vô cùng tuân thủ lễ nghi.

Lúc đi ngang qua truyền tống trận, Lạc Dao lại cảm thấy đau khổ.

Nàng không mua nổi truyền tống phù, nếu trở về muộn, chắc chắn phải dùng hết sức chạy về như hôm trước.

Ai có thể ngờ được, "Đằng Vân Quyết" mà trước kia nàng coi thường giờ lại dùng nhiều nhất, độ thuần thục càng ngày càng tăng, sắp sánh ngang với "sứ giả vận chuyển" ngày đi ngàn dặm.

Lạc Dao đi rất nhanh, Ngân Sách lúc này đang ở trong tiểu viện chờ nàng.

Nàng thoáng đi vòng, tránh khỏi số chín mươi tám - tẩm cư mà nàng ở cùng Linh Lại, lỡ như bị Linh Lại nhìn thấy, tiểu linh điểu kia chắc chắn sẽ giữ nàng lại để nói chuyện phép, như vậy sẽ không tiện nói chuyện riêng với Ngân Sách.

Gian phòng của Ngân Sách vẫn đơn giản mà rộng rãi, ngày thường Lạc Dao không cảm thấy gì, hôm nay nhìn lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Trong phòng không có nhân khí.

Theo lý thuyết mà nói, Ngân Sách cũng đã ở đây một thời gian dài, nhưng nơi này lại sạch sẽ đến mức như chưa từng có người ở.

Đương nhiên, mỗi người đều có thói quen sinh hoạt riêng của mình.

Có lẽ Ngân Sách thích sạch sẽ mộc mạc như vậy.

Ngân Sách không thích đối mặt với nàng, chỉ cúi đầu gạt lá trà: "Chỉ có trà thô, ngại quá.”

Lạc Dao nói: "Không cần phiền phức, thời gian cũng không còn sớm, lát nữa ta còn phải về đỉnh Trường Sinh.”

"Đỉnh Trường Sinh?" Ngân Sách có chút kinh ngạc: "Vì sao nàng phải về đỉnh Trường Sinh.”

Lạc Dao cũng có chút kinh ngạc: "Ngươi không biết sao, ta đã học xong sáu mươi tư cách giải mệnh, nhận được cơ hội tới đỉnh Trường Sinh bồi dưỡng, mấy ngày nay ta đều ở đó.”

Ngân Sách: "...”

Lạc Dao: "Ngươi cũng học sáu mươi tư cách giải mệnh mà ngay cả cái này cũng không biết?”

Nàng tùy tiện hỏi, nhưng Ngân Sách lại nghe ra ý khác, hắn ta nào có để ý vào tiết học, hắn ta chỉ chọn môn học mà Lạc Dao học thôi.

"Ta..." Ngân Sách giải thích, "Ta nghĩ học phân của môn học đó dễ kiếm.”

Lạc Dao cười: "Ngươi ấy à, sau này nên hỏi thăm rõ trước rồi hãy đi học, môn sáu mươi tư cách giải mệnh không dễ lấy học phân đâu.”

Ngân Sách: "Ừm.”

Lạc Dao thấy hắn ta câu nệ nên đi thẳng vào vấn đề: "Có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Yết hầu của Ngân Sách khẽ động, giọng nói khàn khàn, dường như cố hết sức hỏi: "Nàng... nàng đã nói rõ ràng với Chu Yểm chưa?”

Lạc Dao cũng không cảm thấy bất ngờ, giữa hai người bọn họ có thể nói chuyện gì?

Đơn giản là vì vị thái tử điện hạ kia, Lạc Dao hỏi lại: "Ngươi đã sớm biết Chu Yểm đang đi tìm Đông Thần Đế Cơ?”

Đến lúc này, nàng sao có thể không rõ, Chu Yểm thông minh quá bị thông minh hại, lại thêm trong xương cốt vốn tự đại đa nghi, chỉ tin kết luận mình đưa ra, càng đưa đến đáp án trước mắt, hắn ta lại càng hoài nghi.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, Ngân Sách không bị lộ.

Ngân Sách có năng lực khiến Chu Yểm nhận định hắn ta là Đông Thần Đế Cơ.

Ngân Sách: "Đúng.”

Lạc Dao tò mò: "Vì sao ngươi không giải thích rõ ràng?”

Ngân Sách hỏi lại nàng: "Tại sao ta phải giải thích?”

Lạc Dao nhíu mày: "Ngươi không phải Đông Thần Đế Cơ, người hắn tìm không phải ngươi...”

"Vậy thì đã sao.”

"Nếu hắn phát hiện, chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo lên ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

"Nơi này là thư viện Tam Giới, chỉ cần ta không tới thí luyện, hắn không thể làm gì được ta.”

Lạc Dao không hiểu, nàng hỏi: "Nhưng... ngươi làm như vậy là vì mưu đồ cái gì?”

"Mưu đồ cái gì?" Ngân Sách ngẩng đầu nhìn nàng, "Nàng cảm thấy Linh Lại mưu cầu cái gì.”

Lạc Dao yên lặng.

Ngân Sách: "Huống hồ, nàng không cần lấy giá trị quan của thiên giới để hiểu suy nghĩ của Yêu tộc, bọn họ vốn không có quan niệm trung trinh, cho dù hắn tới tìm Đế Cơ thì đã sao, đối với việc người khác yêu thương nhung nhớ, hắn sẽ không từ chối.”

Lạc Dao: "...”

Nàng ở Yêu Hoàng cung mười mấy năm nên cũng đã có hiểu biết nhất định về tính tình của Yêu tộc.

Lời nói của Ngân Sách cũng có thể xem như là khá hàm súc.

Ngân Sách lại nói: "Dù ta chưa giải thích, nhưng cũng chưa từng thừa nhận mình là Đế Cơ, nhưng ta càng không thừa nhận, hắn lại càng tin tưởng không nghi ngờ, chuyện này có thể trách ai?”

Lạc Dao suy nghĩ một lúc, hiểu rõ chuyện rắc rỗi này sao lại kéo dài nhiều ngày như vậy.

Từ trước đến nay nàng và Chu Yểm vốn không hợp nhau, nhất là những năm ở Đình Đồng Cung, nàng chưa từng nể mặt hắn ta, chỉ cần để nàng đột phá cấm chế, hai người sẽ đánh nhau một trận lớn.

Nếu không phải ô che trời bị khóa, nàng đã sớm phá nát yêu đan của Chu Yểm.

Ngân Sách tính tình lãnh đạm, luôn không cho Chu Yểm sắc mặt tốt.

Điều này lại vô tình khớp với dáng vẻ Lạc Dao năm đó.

Lạc Dao khi đó mới hơn trăm tuổi, thần cốt cũng không bị hao tổn, nàng lúc đó chính là thời điểm hăng hái nhất, tính cách cũng không phải như hiện tại.

Tiểu Đế Cơ một trăm tuổi căn bản không hiểu cái gì gọi là quanh co, ỷ vào thực lực mạnh mẽ mà khiến người khác đau đầu.

Ngân Sách... cũng rất cứng đầu.

Nhất là khi giận một người nào đó.