Chương 46: Rèn sắt bao nuôi “thiếu quỷ”

Hắn còn chưa dứt lời, chỗ đầu hẻm truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng huýt sáo cùng trêu chọc vô lễ vang lên.

"Ôi trời, hai người ở đây làm gì thế.”

"Ta còn đang tự hỏi, một nữ Tiên tộc sao lại phải đi Luyện Khí phường kiếm phần tiền vất vả như vậy.”

"Hóa ra là vì phải nuôi tiểu bạch kiểm.”

Sau một hồi cười vang, ba Yêu tộc thân hình vạm vỡ chặn lối ra duy nhất trong ngõ nhỏ lại.

Bọn họ mặc áo ngắn tay hẹp, đều mặc công phục của Luyện Khí Phường, mỗi người đều cao bảy tám thước, lại bởi vì là thể tu, cơ bắp trên người thắt lại, nhìn rất dọa người.

Lạc Dao không biết bọn họ, cũng không rõ rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

Nhìn giống như là người Luyện Khí phường...

Người dẫn đầu dường như còn từng đối mặt với nàng.

Nàng đã từng đắc tội với bọn họ sao?

Nàng chưa từng nói chuyện với bọn họ.

Thể tu Yêu tộc nhìn Lạc Dao, lại nhìn Dạ Thanh.

Đầu tiên là đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm, sau khi nhìn kỹ lại rất khinh thường: "Ta nói rồi mà, nên đuổi Quỷ tộc ra khỏi Ma Vực, đám gia hỏa này không có giới hạn tôn nghiêm, làm mất hết mặt mũi Ma Vực!”

"Nhân tộc vốn đã đê tiện, sau khi hóa thành quỷ không chỉ bản tính không thay đổi mà còn trầm trọng thêm.”

"Thiếu Quỷ này có vẻ ngoài đẹp đẽ, cũng không trách tiểu nữ tiên này ra sức rèn sắt cho hắn.”

"Một nam tử lại đi ăn bám, ghê tởm!”

Không khí xung quanh lạnh lẽo, bông tuyết trên mái hiên như bị đông lại, trong nháy mắt ngưng tụ thành băng trùy sắc bén.

Lạc Dao nghiêng người, ngăn trước người Dạ Thanh.

Nhìn dáng vẻ này thì có vẻ như nàng đang bảo vệ "Thiếu Quỷ" phía sau, chỉ có Tiểu Già trên đỉnh đầu nàng thầm kêu to - muốn chết sao, Yêu tộc dạo này đều to gan như vậy sao!

Những Yêu tộc kia hồn nhiên không phát hiện, nhìn thấy bộ dạng Lạc Dao, càng thêm hăng hái --

"Bảo vệ người ta như vậy sao? Còn để hắn lui ra phía sau, sao, sợ chúng ta bắt nạt hắn ư?”

"Yên tâm, chúng ta không có hứng thú với loại phế vật này, sở dĩ ta ở đây chờ là vì muốn trò chuyện với ngươi.”

"Tiểu nữ tiên này, ngươi cũng quá không chú ý, Luyện Khí phường nhiều người như vậy, sức lực của ngươi bằng ba người chúng ta thì chúng ta làm cái gì?”

"Người trong phường đều ra sức như ngươi thì các huynh đệ còn kiếm cái rắm gì, mệt chết đi được!”

"Như vậy đi, ngươi giao linh thạch hai ngày nay ngươi kiếm được ra đây, sau này đừng đến Luyện Khí phường, chúng ta hòa nhau.”

Bọn họ mỗi người một câu đã khiến Lạc Dao hiểu rõ tình huống.

Thì ra là nàng ra sức rèn sắt, lại ngoài ý muốn được tiền công gấp bội nên chọc giận bọn họ.

Tuy Lạc Dao thường hành tẩu ở nhân gian nhưng dù sao cũng không phải sinh hoạt ở đó nên kinh nghiệm về phương diện này thật đúng là không nhiều.

Làm việc chăm chỉ là sai sao? Lười biếng chơi đùa lại hùng hồn như vậy? Làm gì có đạo lý đó.

Lạc Dao nén giận trong lòng, lại cảm thấy ý lạnh sau lưng càng tăng lên, cơn tức lập tức tan đi hơn phân nửa.

Nàng vô cùng rất nhạy cảm, biết một khi băng trùy kia rơi xuống, bốn người kia lập tức máu tươi bắn xa ba thước.

Không thể gϊếŧ người!

Ở thư viện Tam Giới, không thể gϊếŧ người!

Lạc Dao không ngây thơ đến mức giảng "sát giới" với Ma Tôn, không đề cập tới bốn người này chủ động muốn chết, chỉ là dù không cố ý động tới cũng đã có thể mất mạng.

"Này..." Yêu tộc kia còn thúc giục.

Băng trùy hơi động, Lạc Dao xoay người lại ôm lấy Dạ Thanh, nàng làm sao ngăn được thuật pháp của hắn, chỉ có thể dùng hành động này để quấy rầy tinh thần hắn.

Quả nhiên, băng trùy trên mái hiên tan rã thành bông tuyết, không chút chống đỡ mà chậm rãi rơi xuống.

Lạc Dao dùng truyền âm thuật nói: "Bệ hạ đừng giận, việc này cứ giao cho ta.”

Dạ Thanh: "...”

Thấy hắn không nói lời nào, Lạc Dao ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngài gϊếŧ bọn họ, không thể ở lại thư viện tam giới.”

Lạc Dao bổ sung một câu: "Ngài đã đồng ý với ta là không rời khỏi thư viện tam giới.”

Dạ Thanh bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, suy nghĩ hỗn loạn.

Chuyện xưa năm xưa như rắn độc cắn vào tim rồi bò lên não hải.

-- Hắn đã đồng ý với nàng, chưa bao giờ thất hẹn.

-- Vậy nàng thì sao.

Trong lòng Dạ Thanh dâng lên một trận bực bội: "Buông ra.”

Lạc Dao cảm nhận được hắn tức giận, nhưng chỉ nghĩ hắn tức giận với mấy Yêu tộc không có mắt kia, nàng lại vội vàng nói: "Bệ hạ yên tâm, ta cũng không phải người tốt tính, sẽ không để mặc bọn họ bắt nạt chúng ta... ừm, bệ hạ tin tưởng ta, giao việc này cho ta có được không?”

Giọng nói của nàng càng nói càng mềm, hai chữ cuối cùng như cào sâu vào lòng người.

Dạ Thanh chỉ cảm thấy chiếc nhẫn lông vũ trên tay trái hơi nóng lên.

Lạc Lạc chớp mắt không chớp nhìn hắn: "Bệ hạ!”

Dạ Thanh dời tầm mắt: "Một khắc đồng hồ.”

"Được!" Lạc Dao đảo mắt, thả lỏng cho Dạ Thanh.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Ba tên thể tu Yêu tộc kia hoàn toàn không kiên nhẫn nổi nữa, bọn chúng trực tiếp đi vào trong hẻm nhỏ, cơ bắp nổi lên, tràn ngập linh lực.

Bọn họ hoàn toàn không để tiểu tiên từ bốn chi dưới này cùng một Thiếu Quỷ nho nhỏ vào mắt.

Yêu tộc và Tiên tộc vốn đã chán ghét lẫn nhau, dù ở thư viện Tam Giới cũng không hóa giải được mâu thuẫn thâm sâu giữa hai tộc.

Luyện Khí Phường vốn là địa bàn của thể tu Yêu tộc, Lạc Dao là một Tiên tộc lại đến rèn sắt tích cực hơn bọn hắn, chuyện này sao có thể nhịn được, không cho nàng chút giáo huấn, về sau những Tiên tộc khác chẳng phải càng được đà lấn tới sao.

Nghĩ đến đây, thể tu Yêu tộc kia càng nổi giận lớn hơn, một quyền đánh về phía Lạc Dao.

Quyền này có lực lớn vô cùng, tảng đá cũng có thể hóa thành tro bụi, nếu tiểu nữ tiên trước mắt không trốn, chắc chắn sẽ trọng thương ngã xuống đất.

Phịch, một tiếng trầm đυ.c vang lên.

Một quyền của Yêu tộc kia bị một bàn tay trắng nõn ngăn cản.

Bàn tay kia tinh tế mềm mại như bánh gạo nếp, lúc này lại nặng ngàn cân, nàng không chỉ ngăn được nắm tay to lớn của Yêu tộc, còn ép hắn không thể dùng sức.

Tiểu nữ tiên này...

Tu vi cao!

Bốn người bọn họ đã từng chứng kiến dáng vẻ rèn sắt của Lạc Dao, cũng không khinh địch, biết nàng không nhu nhược như vẻ ngoài mà là một thể tu khí lực xa xỉ, chỉ là không ngờ, nàng lại có thể cứng rắn dùng bàn tay ngăn lại một quyền "uy vũ sinh uy" này.

Yêu tộc không thể động đậy, cắn răng nói: "Cùng lên!”