Chương 45: Nàng và Ma tôn cùng tuổi

Hai nàng cười cười nói nói đi vào phòng rèn sắt, trong góc có mấy đại hán Yêu tộc không có ý tốt nhìn chằm chằm Lạc Dao.

Thái đốc công thích nữ tiên này vô cùng, người đẹp miệng ngọt còn lực lớn vô cùng, đi đâu tìm tiểu sư muội thú vị như vậy chứ, nàng ấy vui vẻ cho nàng thêm chút trợ cấp, sau đó nói: "Ngươi muốn học phân không?”

Lạc Dao kinh ngạc: "Chỗ sư tỷ cũng có học phân?”

Thái đốc công: "Đương nhiên! Luyện khí là một trong những chủ nghiệp của Nhân tộc, tất nhiên phải có học phân.”

Lạc Dao có chút hứng thú hỏi: "Là theo nhiệm vụ hàng ngày cho học phân sao?”

"Như vậy đi, tiền công ngươi cứ cầm, mỗi ngày ta sẽ hêm ba học phân cho ngươi.”

"Đa tạ sư tỷ!" Lạc Dao lại nói, "Tháng này học phần của ta đã đầy, ngươi có thể chuyển sang cho bằng hữu của ta không?" Nếu để nàng đi chuyển học phân, vậy sẽ tốn phí thủ tục, như vậy sẽ càng nhẹ nhàng hơn.

Thái đốc công: "Được, tối nay ngươi dẫn bằng hữu tới là được.”

Tuy chỉ có ba học phân, nhưng không muốn thì phí.

Đừng nhìn hiện tại ba học phân chỉ trị giá ba mươi linh thạch, nhưng đợi đến cuối tháng, ba trăm linh thạch chưa chắc đã mua được.

Lạc Dao cũng không vội vã đưa tin cho Dạ Thanh mà làm xong công việc trong tay trước, nàng nhẹ nhàng vui vẻ rèn sắt cả ngày.

Lúc thanh toán tiền công, Thái đốc công khen ngợi nàng có khả năng, vốn lương là hai trăm linh thạch lại nâng lên đến bốn trăm linh thạch cộng thêm ba học phân đã nói trước.

Lạc Dao truyền hạc giấy ra ngoài trước.

-

Trên Đỉnh Trường Sinh, Bạch Tàng tới báo cáo lại thân phận của mấy người đánh lén hôm qua cho Dạ Thanh... chỉ thấy một con hạc giấy nhỏ màu trắng bay vào.

Bạch Tàng im lặng.

Dạ Thanh cách một khoảng không chạm vào hạc giấy, vốn tưởng rằng là văn tự, không nghĩ tới giọng nói thanh ngọt của thiếu nữ vang lên trên đỉnh núi: "Làm phiền bệ hạ đến đỉnh Vạn Vật một chuyến, chỗ ta có ba học phân cho ngươi.”

Bạch Tàng: "??”

Cái quỷ gì thế, ba học phân tính là gì mà dám bắt...

Dạ Thanh đứng lên nói: "Ta đi đỉnh Vạn Vật một chuyến, thư của Ma Vực, ngươi xem rồi xử trí.”

Bạch Tàng đầu tiên là sững sờ, sau đó đáp: "Được.”

Mãi đến khi bên cạnh không có người, gió lạnh âm u kéo tới, Bạch Tàng mới từ từ lấy lại tinh thần...

Chờ chút, bệ hạ đi đâu vậy?

Đỉnh Vạn Vật?

Đi làm gì?

Không phải là đi lấy ba học phân kia chứ!

Phong chủ đỉnh Trường Sinh, Quỷ Thánh Bạch Tàng đứng trong gió mà lòng hỗn độn.

-

Lạc Dao đặc biệt đi đón Dạ Thanh, nàng nghĩ tới hắn sẽ thay đổi dung mạo, thậm chí còn tập trung tinh thần, lo lắng mình không nhận ra.

Nhưng mà, lo lắng này vô cùng dư thừa, nàng liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.

Đỉnh Vạn Vật tài đại khí thô, có rất nhiều chỗ có truyền tống trận, truyền tống trận gần sát Luyện Khí phường không có người nào, ngẫu nhiên chỉ có một hai Yêu tộc đi ngang qua, ai cũng đều kinh ngạc liếc nhìn, nhưng sau khi thấy rõ ràng thì bước nhanh rời đi.

Lạc Dao liếc mắt một cái đã thấy nam tử mặc áo đen dưới ánh chiều tà.

Hắn đứng dưới ánh chiều tà mỏng manh, vóc người cao gầy, có chụt u ám đặc hữu của Quỷ tộc, màu da dưới mặt trời đỏ ửng vẫn có vẻ lạnh lẽo thấu xương, tóc dài chỉ dùng một dây gấm buộc lỏng lẻo, vài sợi tóc buông xuống khuôn mặt, tạo ra cảm giác nhu hòa ngoài ý muốn, khiến cảm giác áp bách mãnh liệt kia đột nhiên giảm xuống, lộ ra một chút khí tức thiếu niên.

Lại nói...

Tuổi tác của Dạ Thanh thật ra rất nhỏ.

Hắn sinh ra trong U Huỳnh, cách tính tuổi của hắn là tương đương với Cổ Thần.

Thần tộc ba trăm tuổi tương đương với Nhân tộc mười bảy mười tám tuổi.

600 tuổi của Cổ Thần cũng tương đương với Nhân tộc mười bảy mười tám tuổi.

Tính như vậy... thật ra hai người bọn họ cùng tuổi?

Lạc Dao cảm thấy có chút thoải mái khó tả, bỗng cảm thấy Ma Tôn giả làm "Thiếu Quỷ" trước mắt càng thêm vô hại.

"Bạch Dạ?”

"Ừm.”

Lạc Dao bước vài bước đến gần hắn, tỉ mỉ quan sát nửa ngày, sau đó đột nhiên lại gần, hạ giọng nói: "Bộ dạng này của ngài cũng quá đẹp đi, Yêu tộc đi ngang qua đều không nhịn được nhìn thêm vài lần, ngài đã dịch dung thì sao không dịch dung thành xấu hơn một chút?”

Dạ Thanh: "...”

Lạc Dao ý thức được mình nói quá thẳng thắn, dường như đang say mê sắc đẹp của hắn nên bèn đổi giọng: "Cái đó, ý ta là... đối với thẩm mỹ đại chúng, mặt mũi của ngài quá khiến người ta chú ý, không phù hợp với khí chất khiêm tốn của thiếu quỷ và bốn chi dưới của chúng ta...”

Nàng còn chưa dứt lời, Dạ Thanh rũ mi nhìn nàng: "Nàng làm đi.”

Lạc Dao: "Hả?”

Dạ Thanh cầm lấy tay nàng, đặt tới trước mặt mình: "Nàng có thể điều chỉnh.”

Lạc Dao lúc này mới hiểu ý của hắn, Huyễn Hóa Thuật của hắn thật lợi hại, có thể để nàng tùy ý thay đổi dung mạo của hắn.

"Cái đó..." Lạc Dao chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, giọng nói cũng có chút khô khốc, "Chúng ta chuyển sang nơi khác.”

Dạ Thanh: "Ừm?”

Lạc Dao dời tầm mắt, nói: "Nơi này ít người, nhưng cũng không phải không có người, mặt ngài thay đổi tới thay lui sẽ dọa người ta.”

Dứt lời, nàng kéo tay Dạ Thanh, dẫn hắn đi tìm một chỗ vắng vẻ.

Trên Đỉnh Vạn Vật kiến trúc san sát nhau.

Có lẽ đây là phong cách mà phong chủ nơi này yêu thích, vị đại tiểu thư xuất thân nhà giàu nhất nhân tộc này đến núi Tam Giới vẫn giữ phong cách quen thuộc, mang đỉnh núi này tạo thành một nơi phồn hoa như nhân gian, phong cách kiến trúc cũng giống với kinh thành giàu có đông đúc.

Lạc Dao kéo Dạ Thanh, bảy lần quặt tám lần rẽ tiến vào một ngõ nhỏ không người.

Hai bên hẻm nhỏ là tường cao, cũng không biết là cửa hàng gì mà cao khoảng ba bốn tầng lầu, bởi vì đất ở phố buôn bán rất đắt đỏ nên khoảng cách giữa các nhà rất nhỏ, đầu hẻm nhỏ này cũng chỉ đủ hai ba người cùng đi.

Ánh sáng trong hẻm tối tăm, ngày thường cũng không được tính là sạch sẽ, chỉ là gần đây tuyết mới rơi, trên mái hiên phủ đầy tuyết, mặt tường đóng băng, dưới chân cũng là một mảnh trắng lạnh, trông có vẻ sạch sẽ.

Lạc Dao buông tay, nhìn về phía Dạ Thanh: "Để ta xem một chút.”

Dạ Thanh rũ mi, liếc mắt nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng.

Chuyện cũ mãnh liệt ập tới, khiến hắn có chút hoảng hốt.

"Ngài quá cao." Lạc Dao nghiêm túc nghiên cứu giúp hắn: "Đầu tiên thấp hơn một chút đã.”

Dạ Thanh hoàn hồn, lông mi đen run rẩy, trầm thấp đáp một tiếng: "Được.”

Hắn vốn cao hơn Lạc Dao hai mươi cm, sau khi điều chỉnh vẫn cao hơn một chút, nhưng chênh lệch không lớn như trước nữa.

Lạc Dao gật đầu hài lòng, lần này không cần ngửa đầu nhìn hắn nữa, nàng lại hỏi: "Thật sự để ta thay đổi sao?”

Dạ Thanh: "...”

Lạc Dao cười đùa nói: "Nếu ngài không hài lòng, ta sẽ không chịu trách nhiệm.”

Dạ Thanh đột nhiên nắm lấy tay nàng.

Nụ cười trên khóe miệng Lạc Dao cứng đờ, trong lòng không hiểu sao lại xao động.

Ngón tay Dạ Thanh không thay đổi, vẫn là dáng vẻ nguyên bản, xương cốt rõ ràng, trắng lạnh như ngọc, đáng nhẽ phải nên lạnh lẽo nhưng lòng bàn tay nắm tay nàng lại có nhiệt độ nóng rực.

Hắn cầm tay nàng, trực tiếp đặt lên trên gò má của mình.

Đầu ngón tay chạm vào da thịt, Lạc Dao ngừng thở.

"Ta không hiểu những thứ này." Dạ Thanh bình tĩnh nhìn nàng, "Nàng làm thế nào đều...”