Chương 43: Tình cảm sâu đậm của bệ hạ

Bạch Tàng thở mạnh không dám, cũng không dám hỏi.

Dạ Thanh đã rời đi, Bạch Tàng bấm quyết, gọi ra "tiểu quỷ" thu thập thi thể và máu đen đầy phòng.

Bạch Tàng vừa bận rộn nhìn "tiểu quỷ", vừa không kìm được nhìn xuống dưới núi, hắn ta cũng không tiếp tục nặn Thủy Kính nữa, nhưng trong lòng vẫn không kìm được sự tò mò.

Đây là chuyện gì?

Bệ hạ không để ý an nguy của bản thân mà mô phỏng linh mạch cho nàng.

Nàng mới vừa khôi phục một chút đã đi tìm yêu cũ ôn chuyện? (yêu cũ nó giống như người cũ í mọi người, vì Chu Yểm là yêu nên là yêu cũ =)) )

Chuyện Đông Thần Đế Cơ và thái tử Yêu tộc, lúc ấy ở Ma vực đã lan truyền xôn xao.

Tuy Đông Thần Đế Quân đã ra tay áp chế những tin đồn kia, khiến nó không được truyền bá ở Thiên giới, Nhân Gian, nhưng ở cao tầng Ma Vực lại được lưu truyền rất rộng.

Mặc dù Bạch Tàng thân ở núi Tam Giới, nhưng hắn ta vẫn luôn có liên hệ với Ma Vực, cho nên cũng nghe nói tới việc này, lúc ấy hắn ta không quá để bụng, chỉ cho là bát quái nên nghe rất hăng hái.

Vị tiểu Đế Cơ Đông Thần sơn kia kế thừa huyết mạch của mẫu thân, thực lực rất cường hãn, tuổi còn trẻ đã nổi tiếng tam giới.

Cũng không biết nàng làm thế nào mà gặp gỡ quen biết với Chu Yểm, chỉ biết nàng lưu luyến Yêu Hoàng cung, ở bên cạnh hắn ta mười ba năm, tình nồng ý mật đến quên hết tất cả.

Nhưng thân phận hai người bọn họ quá khác biệt, hơn nữa không đề cập tới đại chiến thần ma mới kết thúc không lâu, chỉ riêng khác biệt chủng tộc giữa Yêu tộc và Thần tộc đã đủ để trở thành lạch trời vắt ngang giữa hai người.

Yêu tộc cũng không có khái niệm trung trinh như một.

Thần tộc lại là chủng tộc trung thành nhất trong tam giới lục tộc.

Nếu Chu Yểm thật sự cùng nàng đi vào cây Hồng Mông, vậy nhất định sẽ là một đôi oán ngẫu kinh thiên động địa.

Chu Yểm trời sinh đa tâm, chắc chắn sẽ phản bội nàng.

Tiểu Đế Cơ của Đông Thần sơn cũng không dễ trêu chọc, không nói tới thân phận cao quý của nàng, chỉ riêng một thân tu vi của nàng đã đủ khiến Yêu Hoàng kiêng kỵ.

Sau đó...

Đương nhiên đôi tiểu tình lữ này đã tách ra.

Đông Thần Đế Quân tự mình đón nữ nhi về Thần Sơn.

Yêu Hoàng cũng xách Chu Yểm đi tiến hành một phen giáo dục, như là tiểu Đế Cơ kia chỉ mới một trăm tuổi, còn chưa biết yêu là gì, bảo hắn ta nhất định không được đi trêu chọc nữa; như là Thần tộc kia có tuổi thọ dài vô cùng, ngươi cũng không muốn cả đời chỉ có một người đúng không...

Bạch Tàng cảm thấy khá hứng thú với những thứ này, sau đó còn tiếp tục hỏi thăm một số chuyện --

Nghe nói Chu Yểm kia đuổi tới Đông Thiên Môn, đáng tiếc một đạo thần quang của Đông Thần Đế Quân đánh xuống, khiến hắn trọng thương trở về Ma Vực.

Nghe nói tiểu Đế Cơ ngày đêm nhớ nhung Chu Yểm trong Xích Nha cung, tu vi bị phế bỏ, thần hồn sa sút, từ đó không còn gặp bất kỳ ai.

Lúc đó Bạch Tàng chỉ cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, có vốn liếng để tiêu xài phung phí, có thể vì tình yêu mà không quan tâm trời đất, một thân tu vi như thế cũng bị lãng phí.

Nào ngờ, bát quái mà mình hóng mấy trăm năm trước lại diễn đến trước mắt mình.

Tiểu Đế Cơ và tình cũ nối lại tình xưa.

Bệ hạ nhà hắn ta ngàn dặm xa xôi đi tới núi Tam Giới, vừa đưa Vạn Khoảnh Lưu Ly, vừa cho U Huỳnh lực, nói là hai trăm năm sau nhờ nàng đưa vào cây Hồng Mông lấy Ma Tủy, nhưng ngộ nhỡ tiểu Đế Cơ này vào cây Hồng Mông trước... Chẳng phải là điện hạ của hắn ta lộ nặng sao.

Bạch Tàng cẩn thận suy nghĩ, luôn cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình.

Dường như bệ hạ đã sớm quen biết vị tiểu Đế Cơ này.

Quen biết từ khi nào? Bạch Tàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn ta vội vàng đứng dậy lật xem tư liệu năm ngoái lưu lại, lật thẳng đến hai trăm năm trước...

Lúc đó, Dạ Thanh dưới U Huỳnh Thâm Uyên đã ngủ say trăm năm đang muốn thức tỉn.

Đông Thần Tiểu Đế Cơ cũng vừa vặn vào Ma Vực khi đó.

Chẳng lẽ khi đó bọn họ đã từng gặp nhau sao?

Tuy tiểu Đế Cơ có vẻ không nhớ gì, nhưng ký ức không đáng tin cậy.

Thứ nhất là vì ký ức có thể bị bóp méo, thứ hai là nếu bệ hạ giấu diếm thân phận và hình dạng thì gặp rồi cũng sẽ thành chưa từng gặp, nhất là khi bệ hạ có Vạn Khoảnh Lưu Ly, giả làm người khác là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Không thể nào, không thể nào...

Bạch Tàng suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ Đông Thần tiểu Đế Cơ ban đầu gặp phải bệ hạ, sau đó nhận nhầm người, lại dây dưa không rõ với Chu Yểm ở Yêu Hoàng cung...

Chuyện này quá mức kinh người, Bạch Tàng tự mình bổ não tới tê cả da đầu.

"Không thể nào." Bạch Tàng liều mạng lắc đầu, trong lòng lẩm bẩm: "Bệ hạ không cần giả làm Chu Yểm, huống hồ bệ hạ còn có tình cảm sâu đậm với vị kia, suýt chút nữa đã lật tung Thiên giới vì nàng, sao có thể chỉ sau một trăm năm ngắn ngủi...”

Chờ chút đã!

Bạch Tàng vô tình nghĩ đến một chuyện còn kinh khủng hơn.

Ba trăm năm trước, vị kia biến mất.

Ba trăm năm trước, Đông Thần tiểu Đế Cơ đã ra đời.

Chuyện này...

Sẽ không liên quan gì đến nhau chứ...

-

Lạc Dao cuối cùng cũng gặp Chu Yểm.

Hắn hiếm khi khiêm tốn, mặc xiêm y màu đỏ sậm, vẻ mặt nhẹ nhàng buông thả, cổ áo lỏng lẻo, thắt lưng nghiêng nghiêng treo trên hông, kiểu mặc tùy tính như vậy nhưng vẫn có vẻ đẹp đẽ, đủ để thấy ưu thế dáng người của hắn ta lớn đến mức nào.

Mặt trời sắp ló dạng, chân trời phản chiếu một tầng ánh sáng mỏng khiến khu rừng rậm này hơi lờ mờ, cũng là một nơi hẹn hò không tồi.

Chu Yểm còn rất biết tìm chỗ.

Lạc Dao mặt không biểu cảm đánh giá.

Nàng đang đánh giá Chu Yểm, Chu Yểm cũng đang đánh giá nàng.

Tiểu nữ tiên này mặc y phục bốn chi dưới, bên hông là một cái ô giấy dầu cũ nát, tóc đen buộc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thần thái tung bay, so với mấy ngày trước càng thêm lộ ra sức sống.

Nhìn nàng bước tới, Chu Yểm có chút hoảng hốt, dường như hắn ta đã từng gặp nàng.

Đông Thần Đế Cơ lấy ô hóa kiếm, sát khí đầy người hận không thể chém hắn ta thành trăm mảnh.

Khóe miệng Chu Yểm hơi cong, có chút hăng hái nhìn nàng: "Muốn làm gì?”

Lạc Dao đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi đừng quấn quít lấy Ngân Sách nữa, hắn không phải người ngươi muốn tìm.”

Vốn tưởng rằng nói ra những lời này, thần thái của Chu Yểm sẽ thay đổi, không ngờ hắn ta vẫn mang dáng vẻ chậm rãi ung dung hỏi lại: "Ngươi biết ta đang tìm ai sao?”

"Biết.”

"Nói nghe một chút.”

"Đông Thần Đế Cơ.”

Khóe miệng Chu Yểm càng thêm ý cười, nhưng thần thái vẫn không thấy kinh ngạc, hắn ta tiếp tục nói: "Chuyện này không tính là bí mật, ta đã tìm nàng gần hai trăm năm, hơn phân nửa Ma Vực đều biết được việc này.”

Lạc Dao lười nghe hắn ta nói những chuyện không đâu, nàng nói thẳng: "Ta nói rồi, Ngân Sách không phải nàng, ngươi nhận lầm người rồi.”

Chu Yểm: "Ngân Sách kia là ai?”

"Một nam tiên trong bốn chi dưới." Lạc Dao cố ý nhấn mạnh từ "nam".

Chu Yểm hỏi lại nàng: "Một nam tiên trong bốn chi dưới, sẽ có Chí Dương lực mạnh mẽ kia sao?”

Lạc Dao đành phải nhẫn nại giải thích: "Ta vốn ở cách vách hắn, hôm đó ta muốn kiểm tra... ừm, một pháp khí có hiệu quả che giấu Chí Dương lực, cho nên đứng bên ngoài viện của hắn, không ngờ khiến ngươi hiểu lầm.”

Nàng không có ý giấu diếm thân phận với Chu Yểm, thẳng thắn thừa nhận, cũng giải thích vô cùng rõ ràng.

Chu Yểm nhìn chằm chằm nàng: "Cho nên nói, ngươi mới là Đông Thần Đế Cơ.”

Lạc Dao: "Đúng.”

Chu Yểm nở nụ cười: "Chí Dương lực đâu?”

Lạc Dao: "...”

Chu Yểm: "Ngươi đã là Đông Thần Đế Cơ, không bằng để ta xem Chí Dương lực của ngươi.”

Lạc Dao nhất thời im lặng.

Có bình lưu ly ở đây, Chí Dương lực trên người nàng đã bị che giấu hoàn toàn.

Nàng cũng không cách nào phóng thích, vì linh mạch do U Huỳnh mô phỏng này cũng không thể gánh chịu được Chí Dương lực.

Chu Yểm nhìn nàng: "Diễn trò phải diễn cho tròn vai, ngươi đã muốn giả làm Đông Thần Đế Cơ, tốt xấu gì cũng phải có chút Chí Dương lực.”

Lạc Dao sững sờ, không theo kịp mạch não của hắn ta: "Tại sao ta phải giả làm Đông Thần Đế Cơ? Không đúng, ta chính là...”

Nàng còn chưa dứt lời, cây cối chung quanh đột nhiên yên lặng, ngay sau đó hàng vạn hàng ngàn lá cây hóa thành dao găm rậm rạp, bắn nhanh về phía nàng.

Chu Yểm là song tu thủy mộc, năng lực thao túng cây cối xuất thần nhập hóa, một chiêu "Vạn Diệp Hóa Nhận" này nàng đã sớm nghe nói tới.

Sao hắn ta đột nhiên lại tập kích nàng?

Lạc Dao phản ứng cực nhanh, nàng nhảy lên, tránh được vạn kiếm xuyên tâm, Chu Yểm lắc mình, gai gỗ trong tay ép thẳng vào trái tim nàng, chưởng lực tâm linh được khởi động, tạo ra một tấm linh thuẫn, chặn một kích trí mạng của hắn ta.

"Thân thủ không tệ." Chu Yểm thu tay lại, cười tủm tỉm nhìn nàng ở giữa không trung: "Đáng tiếc thần cốt của Tiểu Đế Cơ của ta bị hao tổn, không có năng lực như ngươi.”

Lạc Dao: "...”

-----

Dịch giả có lời muốn nói:

Lạc Dao: Ngân Sách à, ta đã cố hết sức rồi...

=))))