Dạ Thanh ngồi trên giường La Hán, điều này càng khiến Lạc Dao thuận tiện hơn.
Ban đầu nàng còn có thể tỉnh táo, nghĩ tới chuyện mình không thể quá mức càn rỡ, người trước mắt có vẻ băng thanh ngọc khiết không tình nguyện cho lắm, nàng cũng không muốn vội vàng khi dễ người ta, chỉ muốn cố gắng hết sức hấp thu, lấy U Huỳnh lực nhanh nhất có thể, sau đó sẽ...
Không ngờ, một chút tỉnh táo này của này sau khi tới gần hắn chỉ còn một nửa, đừng nói tới việc hấp thụ, động tác của nàng có thể nói là vô cùng ngang ngược, nắm chặt vạt áo hắn, kéo hắn về phía mình.
Con ngươi đen láy của Dạ Thanh lóe lên.
Trái tim Lạc Dao lại nhảy lên, người này thật đẹp, khí tức trên người cũng cực tốt, còn sạch sẽ thanh đạm hơn trà bánh vừa rồi ba phần.
Nghĩ đến đây, Lạc Dao càng không nhịn được, càng chết người hơn là Dạ Thanh lại nghiêng đầu qua, chủ động để lộ phần gáy trắng như tuyết trước mặt nàng.
Lạc Dao: "...”
Khi nàng cúi người, trong đầu tràn ngập cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ, không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng luôn cảm thấy có một bàn tay đặt trên eo mình, gắt gao giữ chặt.
Dạ Thanh?
Sao có thể chứ.
Hắn chỉ biết phẩy áo đuổi nàng ra ngoài Tiêu Dao các mấy chục mét mà thôi.
Lạc Dao mơ mơ màng màng, mãi đến khi U Huỳnh lực tản đi, đầu óc của nàng đột nhiên thanh tỉnh, ngũ cảm lại càng thêm nhạy bén.
Nàng rất rõ ràng mình đã dựa vào Dạ Thanh với tư thế như thế nào...
Y phục hai người một đen một trắng, mập mờ dây dưa cùng một chỗ, tay nàng đặt trên l*иg ngực hắn, cách một lớp y phục mỏng manh mơ hồ có thể chạm đến đường nét rắn chắc, nàng còn đang cắn bên cổ hắn, quanh mình là khí tức lạnh lẽo nhàn nhạt, ẩn ẩn lộ ra một tia ngọt ngào, như là hòa tan một giọt mật tuyết trong trời băng, vô cùng xứng đôi.
Ma xui quỷ khiến thế nào, đầu lưỡi Lạc Dao lại nhẹ nhàng đυ.ng vào vết thương của hắn.
Thân thể Dạ Thanh đột nhiên cứng ngắc.
Lạc Dao cũng giật mình.
Nàng vừa làm cái gì thế này!
Lạc Dao cuống quít đứng dậy, nàng căn bản không dám nhìn Dạ Thanh mà mở miệng giải thích: "Chuyện đó, có lẽ ta hơi đói bụng, trà bánh vừa rồi ăn rất ngon, ta nhất thời đầu óc mê muội, lại...”
Ý thức được lời này càng không thích hợp, Lạc Dao lại sửa lại: "Không phải ta nói bệ hạ là trà bánh, chỉ là màu da bệ hạ trắng như tuyết, xúc cảm nhẵn nhụi, ta..." Hay lắm, càng nói càng loạn!
Nàng còn chưa dứt lời, khi hoàn hồn lại đã đứng cách Tiêu Dao các mấy chục mét, gió đêm lạnh lẽo thổi qua lớp tuyết trên đất.
Lạc Dao: "...”
Tiểu Già: "...”
"Chuyện đó, ta thật sự không cố ý.”
"Tiểu Già hiểu, chủ nhân chỉ đói bụng mà thôi!”
"...”
"Ai bảo hắn lại có một cơ thể băng cơ ngọc cốt như vậy, khiến chủ nhân thèm nhỏ dãi, nhất thời không khống chế được, mới...”
"Ngừng!”
"Được, chủ nhân.”
Lạc Dao vuốt vuốt mi tâm, chỉ cảm thấy hơi nóng trên mặt dù bị cơn gió lạnh giá thổi qua rất lâu cũng không thể tan đi.
Tiểu Già đột nhiên nói một câu: "Đáng tiếc chủ nhân không nhìn thấy, lỗ tai hắn phiếm hồng, đẹp như hồng mai trong tuyết... khụ khụ, ăn ngon.”
Lạc Dao: "...”
Xong rồi, nói vậy càng khiến nàng giống như một ác phá phá hủy sự trong sạch của người ta hơn!
Lại nói, cùng ở Ma Vực, sao Ma tộc và Yêu tộc lại có khác biệt lớn như vậy?
Vị Đế Tôn này cũng quá ngây thơ rồi!
Khiến cho người ta không xuống tay được.
Ừm, ý của nàng là, tương lai chắc chắn sẽ phải đánh nhau một trận, như vậy sẽ không xuống tay được.
Gió lạnh thổi qua, Lạc Dao nhẹ nhàng trở về Cẩm Thư Viện, cuối cùng nàng cũng bình phục tâm tình, quên đi cảnh kiều diễm vừa rồi.
Theo lý thuyết, lấy tu vi hiện tại của Lạc Dao thì không nên muốn ngủ, linh mạch của nàng càng lúc nàng rõ ràng hơn, không ngờ thứ mô phỏng ra lại cực kỳ giống với nàng lúc đầu, khiến nàng dùng rất quen thuộc, không có chút không quen tay nào.
Tu vi của nàng càng ngày càng tăng, cho dù không bằng Chí Dương lực nhưng cũng ít nhất ở tiêu chuẩn "Chính Tiên".
Một vị "Chính Tiên" bình thường sẽ không cần phải đi ngủ mỗi ngày, cách ba năm ngày ngủ một giấc là đủ.
Nhưng hôm nay nàng lại rất muốn ngủ, cũng không phải là do quá mệt mỏi, mà là nàng muốn nằm vào trong đệm chăn, để thân thể cảm thụ sự mềm mại của giường, để thần thức chậm rãi bình tĩnh lại, cảm thụ sự yên tĩnh và an bình của đêm xuống.
Nghĩ như vậy, Lạc Dao đã cởϊ áσ ngoài, thay đổi áo mỏng, chân trần lên giường, nằm xuống, nàng ngẩn người.
"Tiểu Già, giường này thật cứng.”
"...”
"Tẩm chăn không mềm chút nào.”
"...”
"Giường màu đen trắng thế này giống như đưa tang.”
Tiểu An im lặng, buồn bã nói: "Chủ nhân, những thứ này đều cần linh thạch.”
Lạc Dao cũng trầm mặc, sau một lúc lâu nàng xoay người, nói: "Khi còn trẻ không biết linh thạch tốt, lại nghĩ đan dược là bảo vật.”