Tắm rửa xong, Lạc Dao cũng điều chỉnh lại tâm tình, nàng đi về phía chính điện Tiêu Dao các sáng ngời như ban ngày.
Trong điện vẫn bày biện như vậy, bình phong trúc ảnh mơ hồ, Dạ Thanh mặc một bộ huyền y đen như mực, đối lập với làn da trắng như bạch ngọc, hắn tựa chéo vào trên giường La Hán, tay trái cầm một quyển sách.
Lạc Dao hành lễ: "Bệ hạ.”
Dạ Thanh liếc nhìn nàng: "Ngồi.”
Lạc Dao đành phải ngồi xuống ghế bên cạnh, chờ vị Đế Tôn này xử lý xong việc, cũng không biết hắn bận rộn cái gì, nhìn quyển sách kia cũng không giống công văn.
Hắn cố ý mặc kệ nàng sao?
Dù sao tối hôm qua nàng đã nói lời khıêυ khí©h cuồng vọng như vậy.
Lạc Dao nghĩ như vậy, nàng cũng không vội.
Mặc kệ thì mặc kệ, chỉ cần nàng không cảm thấy mình bị mặc kệ thì người bị mặc kệ sẽ là người khác.
Bên cạnh ghế tựa có một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn bày một chung trà và hai đĩa trà bánh.
Lạc Dao ban đầu cũng không chú ý đến những thứ này, mấy ngày gần đây không biết là làm sao, đầu tiên là nàng có hứng thú to lớn với linh thạch, sau đó lại rất bắt bẻ phòng tắm, hôm nay... không ngờ lại cảm thấy điểm tâm trắng mềm mềm kia rất mê người.
"Ọc ọc!”
Trong chính điện yên tĩnh, tiếng đói bụng này rõ ràng như sét đánh.
Gương mặt Lạc Dao đỏ ửng... má nó, mất mặt chết mất!
Bàn tay cầm sách của Dạ Thanh hơi khựng lại, ánh mắt hắn vẫn rơi vào trên quyển sách, thanh âm nhàn nhạt: "Bạch Tàng chuẩn bị cho ngươi.”
Lạc Dao sững sờ: "Quỷ Thánh tiên sinh...”
Dạ Thanh ngắt lời: "Làm điều thừa.”
Dứt lời hắn tiếp tục đọc sách, dáng vẻ không có gì để nói.
Lạc Dao cũng không muốn nói chuyện với hắn, nàng nhìn về phía trà bánh trên bàn, trong đầu hiện ra Quỷ Thánh Bạch Tàng từng có duyên gặp vài lần, so với Ma Tôn lạnh như băng, Quỷ Thánh ôn hòa hơn nhiều, nhất là khi hắn ta xuống núi đón nàng, rõ ràng chính là dáng vẻ một vị sư huynh cùng thế hệ, cũng không có cảm giác áp bách của người trên.
Lạc Dao nhớ không lầm thì Bạch Tàng lớn tuổi hơn Dạ Thanh nhiều, hai người so ra thì... người sau còn già hơn người trước.
Ừm, đó chỉ là tính tuổi.
Còn về dáng vẻ... khụ... Tiểu Già là cái ô hám sắc nhân thế gian, được nó nói là đẹp thì chắc chắn là hiếm có trong tam giới.
Nếu là ngày thường, Lạc Dao cũng sẽ không đυ.ng vào trà bánh này, thứ nhất là vì nàng không có hứng thú quá lớn với đồ ăn, nếu đói bụng, trong túi cũng có ngọc lộ. Thứ hai, cái này không hợp lễ nghi, tóm lại là khi đối mặt với Đế Tôn Ma Vực, nàng không tiện quá mức lỗ mãng.
Nhưng lúc này Lạc Dao lại muốn ăn bánh ngọt trắng mềm này.
Nàng không muốn uống Ngọc Lộ trà, chỉ cảm thấy trà bánh này trắng trắng mềm mại, nhìn ngọt ngọt thanh động lòng người, khiến người ta thèm nhỏ dãi, nàng cũng không muốn nói tới lễ nghi, tối hôm qua đã vạch mặt, cuối cùng cũng sẽ đánh một trận, cần gì khách khí.
Lạc Dao liếc mắt nhìn Dạ Thanh, thấy hắn chưa từng nhìn tới, cũng không có ý muốn để nàng hấp thu U Huỳnh... quỷ mới biết còn phải chờ bao lâu, ăn trước đã!
Trà bánh còn ngon hơn nàng tưởng tượng, vừa vào miệng đôi mắt nàng khẽ mở, trên mặt khó nén được vui mừng.
Nàng thích bánh bạch ngọc ở nhân gian, từng ngoài ý muốn nếm thử một lần, có điều lúc đó nàng chỉ cảm thấy miệng mềm mại dễ chịu, không có vị giác rõ ràng, hiện tại nàng cảm thấy vị ngọt hòa vào đầu lưỡi, lập tức lấp đầy khoang miệng, niềm vui sướиɠ nồng đậm lan khắp toàn thân, quét sạch vẻ mệt mỏi cả ngày, toàn thân đều thoải mái.
"Ừm...”
Lạc Dao tán thưởng không thôi, khen ngợi Quỷ Thánh tiên sinh một phen.
Dù Dạ Thanh không liếc nhìn nàng một cái, nhưng khóe môi ẩn dưới quyển sách lại cong nhẹ một cái, nhưng chỉ là một chút, sau đó rất nhanh lại trở về như cũ, mắt đen lại càng thêm u ám.
Cạch cạch.
Cuốn sách được để xuống.
Lạc Dao ngẩng đầu nhìn qua: "Bệ hạ xong việc rồi?”
Dạ Thanh nhìn về phía nàng, nói: "Từ ngày mai, ta sẽ hóa thành một "Thiếu Quỷ" vào thư viện tam giới tu hành.”
Lạc Dao sững sờ, tưởng mình nghe lầm.
"Thiếu Quỷ" là phẩm giai mạt đẳng nhất trong Quỷ tộc, tương đương với bốn chi dưới của Tiên tộc.
Đường đường là Đế Tôn Ma Vực, lại sắp hóa thành một "Thiếu Quỷ" nho nhỏ?
Lạc Dao: "Nếu bệ hạ muốn ở lại thư viện Tam Giới, có thể giống Quỷ Thánh tiên sinh...”
Dạ Thanh: "Giảng bài cho người khác? Nàng cảm thấy ta có thể giảng bài gì.”
Lạc Dao: "...”
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh hai người lần đầu gặp gỡ, một tay hắn bóp nát trái tim mấy vị Ma tộc cao đẳng.
Đúng là không thích hợp để giảng bài.
Dạ Thanh bỗng nhìn chằm chằm nàng, nói: "Hoặc là, nàng theo ta về Bất Dục cung.”
"Không!" Lạc Dao lập tức nói: "Ta sẽ không rời khỏi thư viện Tam Giới.”
Dạ Thanh cũng không bất ngờ với việc này, hắn tiếp tục nói: "Ta sẽ lấy thân phận đệ tử vào thư viện tam giới, về phần học phân mỗi tháng, ngươi phụ trách.”
Lạc Dao: "Hả?”
Dạ Thanh: "Có vấn đề gì sao?”
Lạc Dao: "...”
Dạ Thanh: "Không muốn ở lại thư viện Tam Giới cũng được, về Bất Dục Cung.”
Lạc Dao: "Không thành vấn đề! Một chút vấn đề cũng không có!”
Lạc Dao thật sự không để ý đến chuyện này, mỗi ngày nàng cần hấp thu U Huỳnh lực, mỗi ngày đều phải gặp gỡ Dạ Thanh.
Hoặc là nàng theo Dạ Thanh đi Bất Dục Cung của Ma Vực, nơi đó là hang ổ của Ma Tôn, nàng sẽ thật sự thành dê non mặc người chém gϊếŧ.
Hoặc là Dạ Thanh ở lại núi Tam Giới, hắn chắc chắn sẽ không đi giảng bài, cũng không muốn nghiêm chỉnh tu hành, vì vậy học phân của hắn do Lạc Dao phụ trách.
Lạc Dao muốn ở lại núi Tam Giới, không chỉ vì nơi này tương đối an toàn, mà còn vì nàng muốn tìm một cách khác để kéo dài tính mạng.
Bỏ đi, không phải chỉ là một trăm học phân thôi sao... nàng phụ trách!
Trong lòng Lạc Dao vừa quyết định, bỗng nhiên cả người lại run lên.
Cảm giác này quá quen thuộc, là U Huỳnh lực.
Quen thuộc thì quen thuộc, nhưng Lạc Dao lại không có chút ý tứ thích ứng nào, thậm chí giác quan càng nhạy cảm hơn -- sao người này không nói tiếng nào đã thả U Huỳnh lực ra!
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì hắn muốn thân mật với... (bị bắt im miệng)