Chương 39: Trước kia ta đâu có tham tiền như vậy

Ma Tôn Dạ Thanh muốn gặp mặt vào giờ Tý.

Thái Tử Yêu tộc thế mà cũng hẹn giờ Tý.

Không trách Tiểu Già than thở, Lạc Dao cũng chỉ có một người, không thể phân thân.

Lạc Dao không chọc nổi Dạ Thanh, nhưng không cần chiều theo Chu Yểm, nàng có việc cầu người trước, mà người sau thì khác, nàng lưu loát trả lời: "Giờ Tý quá muộn, không rảnh, nếu không muốn biết chân tướng, thì cứ vậy đi.”

Lúc này nàng không dùng hạc giấy vàng nữa mà tùy ý ném một con hạc giấy trắng qua.

Hạc giấy của Chu Yểm rất đặc sắc, là loại rõ ràng không quá hoa lệ nhưng rất khoa trương, nhất là dáng vẻ ngẩng đầu nhìn người của nó vô cùng gợi đòn.

Lạc Dao chạm nhẹ, hắn ta vẫn ỷ vào tu vi mạnh mẽ của mình mà trực tiếp đột nhập vào thần thức của nàng: "Giờ Mão, đỉnh Yêu Nguyệt.”

Hoặc là giờ Tý, hoặc là giờ Mão.

Canh giờ như thế sao có thể tới được.

Lạc Dao cười lạnh, tiếp tục truyền hạc giấy: "Ta không lên được đỉnh Yêu Nguyệt, đến đỉnh Nghi Cư.”

Chu Yểm: "Đỉnh Nghi Cư không thể, sẽ làm ồn đến nàng.”

Lạc Dao: "...”

Nàng nhịn một chút, nói: "Vậy dưới chân núi đỉnh Trường Sinh.”

Chu Yểm: "Ta và Quỷ Thánh có hiềm khích, không an toàn.”

Lạc Dao: "...”

Trong miệng người này quả nhiên không có một câu nói thật, trước đó còn nói với Ngân Sách là mình và Quỷ Thánh Bạch Tàng là người quen cũ, hôm nay lại thành có hiềm khích.

Không an toàn?

Hắn ta gióng trống khua chiêng đến núi Tam Giới như vậy đã từng cân nhắc tới chuyện có an toàn hay không chưa?

Lạc Dao và Chu Yểm ở chung hơn mười năm, nàng hiểu rõ tính nết của hắn ta, nàng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nữa, trực tiếp đáp lại: "Thích đến hay không thì tùy.”

Chu Yểm cầm hạc giấy, thấy mấy chữ này thì hơi ngẩn ra, sau đó nắm hạc giấy, nói một câu: "Ngươi cũng khá hiểu nàng ấy đó, học rất giống.”

Học rất giống?

Hắn đang nói cái quái gì vậy.

Lạc Dao từ trước đến nay không theo kịp mạch não của Chu Yểm nên dứt khoát không trả lời.

Qua một hồi lâu, hạc giấy thân đỏ cánh trắng từ từ rơi xuống trước mặt nàng, nam nhân nhàn nhã nói: "Được, gặp mặt dưới đỉnh Trường Sinh, ta đã nói trước rồi, nếu có nguy hiểm, đáng đời.”

Lạc Dao vẫn không trả lời hắn ta.

Nguy hiểm hay không nguy hiểm, dù sao nàng cũng không gặp nguy hiểm.

Về phần Chu Yểm... dùng lời của chính hắn ta nói thì là, đáng đời.

-

Lạc Dao được Luyện Khí phường thanh toán tiền công, đốc công là tiểu sư tỷ cởi mở, lôi kéo nàng hỏi: "Ngày mai còn tới không? Ta tăng gấp đôi tiền công cho ngươi.”

Tăng gấp đôi!

Lạc Dao mặt mày hớn hở: "Ngày mai còn tới.”

Tiểu sư tỷ cũng mặt mày hớn hở: "Lúc nào?”

Lạc Dao suy nghĩ một chút, nói: "Truyền tống trận vừa mở, ta sẽ tới." Truyền tống phù quá quý, đỉnh Trường Sinh lại cách đỉnh Vạn Vật quá xa, chỉ có thể đi muộn một chút.

Tiểu sư tỷ: "Được!" Tiểu nữ tiên này nhìn nhu nhược nhược nhược, không ngờ lại có khí lực kinh người, một mình bằng ba đại hán, còn không lười biếng mà chăm chỉ làm việc, thật sự khiến người ta yêu thích.

Lạc Dao cất kỹ ba trăm linh thạch, tâm tình không tệ rời khỏi đỉnh Vạn Vật, nàng cũng không lưu ý đến mấy ánh mắt âm u trong luyện khí phường, càng không nghe được tiếng xì xào bàn tán trong góc...

"Nữ tiên này thật không biết ý.”

"Làm hại chúng ta hôm nay mệt đến chết đi sống lại.”

"Thái đốc công còn muốn tăng gấp đôi tiền công cho nàng!”

"Ha ha, ngày mai còn tới? Xem nàng ta đi!”

-

Lạc Dao vui vẻ đi về, sau khi nhìn thấy Tiêu Dao các ở phía xa xa, tâm tình bỗng tản đi hơn phân nửa.

Tiểu Già cân nhắc vài lần vẫn không dám mở miệng.

Ngày thường Lạc Dao là người có tính tình rất tốt, cho dù đối mặt đại yêu Chu Yểm đáng ghét kia cũng chỉ là nổi giận trong lúc đó.

Duy chỉ có một thứ, ai cũng không thể động vào.

Cổ Thần Chúc chiếu vạn vạn năm qua đều một thân một mình, thế nhân đều nói bà vô tâm vô tình vô ngã, cho nên mới trụ lại được sau thần kiếp viễn cổ, vẫn luôn che chở tam giới.

Một Cổ Thần vô tâm vô tình vô ngã, sao có thể đi vào cây Hồng Mông với người khác, còn sinh con nối dõi?

Cho nên, xuất thân Lạc Dao vẫn luôn là tranh cãi.

Nhưng từ khi ra đời, Lạc Dao đã thể hiện thực lực phi phàm.

Đầu tiên nàng nhận được ô che trời, trong huyết mạch lại tràn đầy Chí Dương lực, thiên tư cao đến mức kinh sợ tam giới.

Đủ loại kể trên đã đủ để chứng minh nàng là con gái Chúc Chiếu.

Cho đến khi thần cốt của nàng bị hao tổn, những tiếng nghi ngờ bị đè xuống lại lần nữa dâng lên, mà Lạc Dao lúc đó đã không có cách nào khiến ô che trời nở rộ thần quang, cũng không thể vận Chí Dương lực, càng không có thiên tư trác tuyệt kế thừa từ chiến thần thượng cổ.

Cái gai trong lòng Lạc Dao bị ăn mòn hai trăm năm, máu thịt đã sớm đông cứng, đυ.ng một cái sẽ tác động ngũ tạng lục phủ.

"Chủ nhân...”

"Không ngại.”

Lạc Dao sờ ô che trời nói: "Không ai định nghĩa được ta, ta biết mình là ai.”

Tiểu Già vội vàng phụ họa: "Đúng đúng!”

Lạc Dao không vội vã tới chính điện, nàng rèn sắt một ngày, tuy sau khi dùng linh lực quán thể cũng không hết sức, cũng không đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng nàng bận rộn một ngày, so với việc tới chính điện bị người ta ghét bỏ, không bằng tự mình tắm rửa thay y phục rồi lại đi qua.

Phòng tắm ở Cẩm thư viện không thể nào so sánh với linh tuyền của Tiêu Dao các, ban đầu Lạc Dao không so đo những thứ này, đỉnh Nghi Cư còn kém nơi này một chút, nàng cũng không để ý.

Hôm nay không biết làm sao, nàng lại ghét bỏ thùng tắm nhỏ hẹp này, còn có chút linh khí như có như không, ngay cả cái khăn mềm mại kia cũng bởi vì ố vàng mà khiến người ta không thích.

Lạc Dao: "Ngươi nói loại linh tuyền trong chính điện kia phải tốn bao nhiêu linh thạch mới có thể xây thành?”

Tiểu Già: "A?”

Lạc Dao: "Một vạn? Quá ít, dù sao cũng phải mười vạn!”

Tiểu Già nhất thời không nói được gì, chỉ nghe chủ nhân cảm khái: "Mười vạn... trước đây ta chưa từng cảm thấy linh thạch là thứ tốt như vậy.”

Tiểu An không nhịn được nói: "Trước đây Tiểu Già cũng chưa từng cảm thấy chủ nhân lại tham tiền như vậy.”

Lạc Dao: "...”

Nàng định thôi, nhưng vẫn hỏi một câu: "Đúng vậy, trước kia ta có tham tiền như vậy đâu?”