Chương 37: Đi mua tán kiếm

Cuối cùng cũng đưa được hạc giấy, Lạc Dao thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn bị người ta vây xem nên bước nhanh vài bước rời khỏi Phượng Tiêu cư.

Chu Yểm nhìn Lạc Dao rời đi, sau đó bàn tay khép lại, con hạc giấy màu vàng trở về trong tay áo của hắn ta.

Ngân Sách chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, thần thái vẫn như cũ, không có ý định hỏi.

Chu Yểm: "Nàng ta tên là gì?”

Ngân Sách: "...”

Chu Yểm: "Nàng không nói, ta cũng điều tra được.”

Ngân Sách nhìn hắn ta chằm chằm, mỉa mai nói: "Lạc Dao.”

Chu Yểm nhíu mày: "Tên này... là lấy từ Chiêu Dao Bất Lạc Thần Sơn?”

Ngân Sách không đáp lại hắn ta mà đi thẳng vào Phượng Tiêu cư.

Chu Yểm đi theo phía sau Ngân Sách, hạ thấp giọng chỉ để một mình Ngân Sách nghe được: "Vị này là người của Thần Sơn? Không phải tùy tùng của nàng chứ." Trong đầu hắn hiện lên một cái tên, là chó điên của gia tộc Thủ Chiếu.

Ngân Sách không để ý tới hắn ta, Chu Yểm cũng không để ý, tiếp tục nói: "Tiểu Thanh Dao, người hầu này của nàng có ý gì, chẳng lẽ Đông Thần Đế Quân sắp xếp người đến khảo nghiệm ta?”

"Thật ra cũng không cần như vậy, ta cũng không phải Tiên tộc dối trá kia, ta đã tới núi Tam Giới, tất nhiên là toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng, tuyệt đối sẽ không hai lòng...”

"Ầm ĩ chết mất.”

"Được, không nói những thứ này nữa, nàng ăn cơm cho tốt, hiện giờ thời tiết đã vào đông, cần phải cẩn thận hơn.”

-

Lạc Dao không trở về đỉnh Trường Sinh mà ở lại đỉnh Vạn Vật.

Thứ nhất là vì để Chu Yểm dễ dàng tìm nàng, thứ hai là nàng cũng muốn mua một thanh tán kiếm dùng tiện tay.

Bởi vì có Chúc Chiếu nên vũ khí của Thần tộc phần lớn là ô, nhưng một cái ô tốt rất đắt đỏ, Lạc Dao là một tiểu Tiên tộc trong bốn chi duois thật sự không xứng.

Tiên tộc bốn chi trên đều xuất thân là tùy thị của Thần tộc, sau đó Thần tộc càng ngày càng xuống dốc, nhân khẩu thưa thớt, Thần Đế của thiên giới tứ quốc cũng không quan tâm tới chính sự nữa, dần dần ủy quền cho bốn chi trên.

Tiên tộc bốn chi trên vốn dùng kiếm, lại dần dần chuyển thành sử dụng tán kiếm*.

*Tán kiếm là kiếm tích hợp với cái ô ấy cả nhà =)) kiểu mọi người có thể tưởng tượng là rút cái cán ra nó sẽ là một thanh kiếm, mọi người có thể search từ 伞剑 để thấy hình ảnh nha.

Bốn chi tên của Tiên tộc đại biểu cho tình thế, vì thế bốn chi dưới cũng bắt đầu học bốn chi trên sử dụng tán kiếm.

Cho tới bây giờ, Tiên tộc dùng kiếm đã thành số ít, mà tán kiếm đã thành vũ khí tiêu chuẩn của Tiên tộc.

Lạc Dao không nỡ dùng Tiểu Già, tất nhiên là phải tìm thêm một vũ khí khác, tán kiếm khá tốt, năm xưa vì dạy Thủ Chiếu Hoành mà nàng đã nghiêm túc nghiên cứu dùng tán kiếm, hiện giờ dùng rất thuận tay.

Trên đỉnh Vạn Vật có rất nhiều cửa hàng, chỉ riêng cửa hàng binh khí đã có cả một con phố dài.

Lạc Dao tùy ý đi vào một cửa hàng, quan sát tán kiếm đang được trưng bày, Tiểu Già thân là đệ nhất thần tán nên rất có quyền lên tiếng, nó cũng không ghen tị với tiểu tán kiếm, chẳng qua tầm mắt quá cao nên hơi bắt bẻ mà thôi.

"Thân ô này loè loẹt, thân kiếm thô ráp ngu dốt.”

"Cái ô này quá giòn, không chịu nổi một đêm ba lần.”

"Thanh kiếm này là rau mầm đậu sao? Vừa nhỏ vừa mềm còn ngắn!”

"Thân kiếm này có chút sắc bén, nhưng thân ô nhỏ quá, không vào được!”

Lạc Dao: "...”

Dù nàng đã nghe quen những lời phế liệu màu vàng của Tiểu Già nhưng lỗ tai vẫn bị ô nhiễm.

"Được rồi, đây chỉ là cửa hàng nhỏ, làm gì có tán kiếm nào quý giá.”

"Vậy ta không xem nữa, cay mắt.”

"Ừm, ta tùy ý chọn là được, chủ yếu là..." Lời nói của Lạc Dao đột nhiên kẹt lại.

Tiểu Già hậu tri hậu giác nói: "Chủ nhân, hình như ngươi chỉ có mười linh thạch...”

Lạc Dao mặt không biểu cảm đứng dậy.

Vừa vặn có tiểu nhị cửa hàng tới, có chút hòa khí nói: "Xin hỏi tiên tử coi trọng thanh tán kiếm nào, ta có thể giới thiệu cho ngưoi.”

Lạc Dao chỉ vào tán kiếm bị Tiểu Già nói thành mầm đậu, hỏi: "Thanh kiếm này cần bao nhiêu linh thạch?”

Tiểu nhị nói: "Tiên tử thật có mắt nhìn, tán kiếm này do Thiên Giản đại sư làm ra, được hắn rèn luyện trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng cũng thành tiên phẩm như thế...”

Lạc Dao ngắt lời hắn: "Giá cả.”

Tiểu nhị không giới thiệu nữa, vội vàng nói: "Chỉ cần năm nghìn linh thạch.”

Lạc Dao xoay người rời đi.

Tiểu nhị: "Tiên tử dừng bước, hôm nay ta và ngươi hữu duyên, giảm giá cho ngươi hai phần.”

Lạc Dao không dừng chân lại.

Tiểu nhị: "Ba phần!”

Lạc Dao đi nhanh hơn.

Tiểu nhị: "Năm phần! Tiên tử ngươi..." Đi thật nhanh, giá tiền còn có thể thương nghị, sao có thể vô tình như vậy!

Tiểu Già im lặng.

Một thanh "đậu mầm" lại cần hai nghìn năm trăm linh thạch, sao không đi cướp luôn đi!

"Chủ nhân, hay là ngươi tìm Thược Thâm, bảo hắn chuẩn bị cho chút linh thạch đi? Có câu một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, hảo hán chúng ta không ăn thiệt thòi trước mắt, giải quyết nguy cơ trước mắt đã.”

"Không phù hợp với thân phận.”

"Thược Thâm nhìn ngươi lớn lên sẽ không vì những chuyện này mà chê cười...”

"Ta nói là, không phù hợp với thân phận nữ tiên bốn chi dưới.”

"...”

Tiểu Bất câm miệng, chủ nhân từ trước đến nay luôn vô cùng nghiêm tục với việc này!

Lạc Dao ở núi Tam Giới hơn hai tháng, cũng không cảm thấy thiếu thốn linh thạch.

Cũng không phải vì trong túi của nàng có nhiều linh thạch, mà là nàng sinh ra ở Thần tộc, từ nhỏ đã vô dục vô cầu.

Ở Xích Nha cung, nàng có thể uống trà Ngọc Lộ trong hai trăm năm, không có chút hứng thú nào với mỹ thực ở nhân gian, về mặt ăn ở lại càng thêm tùy tính, trên người mặc váy dài màu trắng ấm áp mộc mạc, ước chừng nàng có hơn hai ngàn cái giống nhau như đúc.

Đi tới núi Tam Giới, nàng hóa thành một tiểu nữ tiên bốn chi dưới, ở trong tiểu viện đơn giản trên đỉnh Nghi Cư cũng không cảm thấy khó chịu.

Linh Lại luôn ầm ĩ nói thức ăn của đỉnh Nghi Cư kém, Lạc Dao cũng không cảm thấy có gì khác với trà Ngọc Lộ, về phần y phục cũng chỉ khác là không thêu hoa văn, còn lại cũng không khác gì.