Phượng Tiêu cư thân là động tiêu tiền đầu tiên của núi Tam Giới, công việc ở đây vô cùng quý hiếm.
Hôm qua sau khi Chu Yểm tới một lần, Phượng Tiêu cư càng ngày càng hấp dẫn khách tới, nhất là những tiểu yêu cấp thấp, linh thạch trong hầu bao không đủ, nhưng tâm tư lại nhiều, tất cả đều nghĩ đến việc đến Phượng Tiêu cư làm công.
Một vị trí quét dọn ở đại sảnh thôi cũng phải xếp hàng dài đăng ký xin việc, thậm chí còn có người hô to --
"Sư huynh, ta không cần tiền công, làm việc miễn phí!”
"Sư tỷ, ta cho ngươi tiền công, xin ngươi nhất định phải chọn ta!”
"Ta ra một trăm linh thạch, chỉ cần làm trong chốc lát giữa trưa thôi.”
"Hai trăm linh thạch!”
"Ba trăm!”
Lạc Dao chỉ còn lại mười viên linh thạch lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, từ bỏ ý định làm việc.
Tiểu Già lại bổ thêm một đao: "Chủ nhân, phí tiêu thấp nhất của Phượng Tiêu cư là hai ngàn linh thạch.”
Lạc Dao: "...”
Rất tốt, có thể bỏ luôn suy nghĩ thông qua Phượng Tiêu cư rồi.
Phải làm sao bây giờ?
Lạc Dao không thể ngờ, nàng che giấu tung tích không khó, nhưng để lộ thân phận lại khó như vậy.
Tiểu Già đưa ra ý kiến: "Hay là trực tiếp đi tìm Ngân Sách đi, dù sao cũng là hạc giấy, chỉ cần ở bên cạnh Ngân Sách thì ngươi sẽ có cơ hội gặp Chu Yểm.”
Lạc Dao: "Đưa hạc giấy cho Chu Yểm ngay trước mặt Ngân Sách?”
Tiểu Già: "Sao lại không được? Chúng ta làm việc đàng hoàng, cần gì phải lén lút, muốn đưa thì cứ nói thẳng mà đưa!"
Lạc Dao im lặng, chậm rãi gật đầu.
Thật sự là không còn cách nào khác.
Nàng cũng không thể đi bán linh dược đổi tiền, không đề cập tới việc vừa bán sẽ bại lộ thân phận, chỉ riêng thời gian thôi đã chờ không nổi.
Hiện tại nàng có thể đi nhận nhiệm vụ hằng ngày có độ khó cao, nhưng vấn đề là thời gian, chờ nàng kiếm được hai ngàn linh thạch, Ngân Sách có lẽ đã máu tươi bay ba thước.
Lạc Dao nhìn giờ, không tự giày vò mình nữa, dùng truyền tống trận cũng cần linh thạch, nàng dứt khoát đợi trên đỉnh Vạn Vật, ở ngoài Phượng Tiêu cư ôm cây đợi thỏ.
Một canh giờ rưỡi không tính là gì với Lạc Dao, trong hai trăm năm qua, không biết nàng đã chờ bao nhiêu canh giờ như vậy.
Vào giữa trưa, đỉnh Vạn Vật vốn đã náo nhiệt, nay lại càng náo nhiệt.
Lạc Dao chỉ cảm thấy đầu người nhốn nháo, vị trí nàng đứng không ổn lắm, lại không thể tiện tùy tiện dùng Đằng Vân Quyết, chỉ có thể ỷ vào thân hình linh hoạt của mình mà chen vào trong.
Không cần nghĩ cũng biết việc này nhất định là do Chu Yểm và Ngân Sách đến, Lạc Dao chỉ cần chen đến trước mặt, hô một tiếng Ngân Sách, hắn ta cũng không thể làm như không nghe thấy.
Không nghe thấy cũng không sao, nàng chỉ cần cứng rắn tiến lên cũng đủ tìm được cơ hội đưa hạc giấy.
Hạc giấy bình thường chưa chắc Chu Yểm sẽ nhận.
Nhưng hạc giấy vàng, hắn ta tuyệt đối sẽ không coi thường.
Lạc Dao đang cố sức chen chúc, nhưng đám người đang di chuyển đột nhiên dừng bước, chỉ nghe Chu Yểm lười nhác mở miệng: "Làm sao vậy?”
Hắn đang hỏi Ngân Sách, giọng nói không cao không thấp, nhưng lại có thể khiến xung quanh yên tĩnh đến mức giống như chỉ có thể nghe được lời hắn ta nói.
Ngân Sách không lên tiếng.
Chu Yểm khẽ nâng mắt, giọng nói có chút ý vị thâm trường: "Lại là nàng ta.”
Tiếng nói vừa dứt, đám người bỗng tản ra, bọn họ cũng không phải chủ động tản ra, mà là bị một cỗ lực mạnh mẽ đẩy ra, lộ ra tiểu nữ tiên gầy gò đơn bạc.
Xung quanh bất thình lình không còn ai, Lạc Dao ngẩn người, khi ngẩng đầu lên đã thấy Ngân Sách mặt lạnh lùng và Chu Yểm đang đứng bên cạnh hắn ta, nhẹ nhàng cười.
Ngân Sách vẫn mặc bạch y như cũ, bên hông là một sợi dây màu xanh được thắt một cách cẩn thận tỉ mỉ, mái tóc đen được phát quan thanh ngọc buộc lại, sợi tóc buông xuống sau lưng đều rất quy củ, thẳng hàng ngay ngắn.
Nhận thấy được ánh mắt của Lạc Dao, hắn ta nâng mắt.
Chu Yểm cười tủm tỉm, nhưng trong mắt đều là dò xét: "Rốt cuộc nàng ta là ai mà đáng để nàng để ý như vậy?”
Ngân Sách: "Không phiền điện hạ quan tâm.”
Dứt lời, hắn ta không cho Chu Yểm cơ hội mở miệng mà trực tiếp đi về phía Phượng Tiêu cư.
Lạc Dao thấy cơ hội gần ngay trước mắt nên vội vàng tiến lên một bước gọi: "Điện hạ, thái tử điện hạ!”
Nàng vừa mới mở miệng, Ngân Sách đã dừng bước.
Chu Yểm kinh ngạc: "Ngươi tìm ta?”
Lạc Dao cứng rắn chống đỡ tầm mắt từ những người xung quanh, sau đó đưa hạc giấy trong lòng bàn tay cho Chu Yểm: "Xin hãy nhận lấy.”
Chu Yểm nhướng mày, mắt đào hoa tràn đầy vẻ trêu tức, hắn ta liếc nhìn Ngân Sách, cố ý hỏi: "Con hạc giấy này là cho ta?”
Lạc Dao: "Ừm.”
Chu Yểm cố ý không nhận hạc giấy, hắn ta nói: "Vậy ngươi thay ta hỏi nàng ấy, nếu nàng ấy bảo ta nhận lấy, ta sẽ nhận."
"Nàng ấy" ở đây là chỉ Ngân Sách.
Lạc Dao: "..." Tên tiểu cẩu này.
Ngân Sách cười lạnh một tiếng nói: "Đừng hỏi ta, không liên quan gì tới ta.”
Chu Yểm quay đầu nhìn về phía hắn ta, nghiêm túc hỏi: "Vậy ta nhận hạc giấy của nàng ta thì nàng đừng tức giận.”
Lời này ý vị rất sâu xa, Ngân Sách giận cái gì, giận hắn ta nhận hạc giấy của nàng, hay là giận nàng chủ động đưa hạc giấy cho Chu Yểm?
Quần chúng xung quanh thấy vậy thì hai mắt tỏa sáng, Lạc Dao chỉ cảm thấy như có gai sau lưng, nàng đã có thể tưởng tượng ra tiểu báo của thư viện ngày mai, tiêu đề cẩu huyết đến mức nào.
Lạc Dao bỗng dưng cảm thấy may mắn vì mình đã che giấu thân phận Đế Cơ.
Nếu không mặt mũi mấy vạn năm nay của Đông Thần sơn sẽ bị nàng ném sạch.
Chu Yểm làm bộ đưa tay, Lạc Dao nhanh tay lẹ mắt đặt hạc giấy vào tay hắn ta, trước đó, nàng đã dùng linh lực tạo ra một thủ thuật che mắt thô ráp, ngụy trang hạc giấy vàng thành hạc giấy bình thường.
Chướng Nhãn pháp này cũng chỉ có thể lừa được tu giả cấp thấp, vốn không lừa được Chu Yểm, đoán chừng là vì cái bình Lưu Ly kia nên dù thuật phát có thô thiển tới mấy cũng khó có thể bị phá vỡ.
Lúc này hạc giấy rời khỏi Lạc Dao, Chu Yểm mới nhìn thấu lớp ngụy trang, Chu Yểm híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Lạc Dao lại nhiều thêm vài phần dò xét.------
Mỗi ngày ra ít nhất 3 chương nhaaa