Chương 32: Không phải mẫu thân nàng

Trong Tiêu Dao các sáng bừng, cũng không biết nguồn sáng ở nơi nào nhưng lại chiếu sáng nơi này như ban ngày, Dạ Thanh đứng cách nàng ba bước, vẫn mặc bộ huyền y dày đặc sương đen. Hắn đang rũ mắt, lông mi rất dài, không phải loại cong vυ"t mà là nghiêng nghiêng đè xuống, khiến đôi mắt đen càng thêm sâu không lường được.

Lạc Dao thoáng dời mắt lên trên sườn cổ hắn, cổ huyền y hướng xuống dưới, mái tóc đen đậm hơn bóng đêm bên ngoài, tôn lên làn da cực trắng, như trân châu biển sâu trên nhung đen, cũng như bánh bạch ngọc thấm lạnh.

Lạc Dao ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt.

Dạ Thanh lên tiếng: "Đi tắm rửa.”

Lạc Dao chớp mắt: "Tắm rửa?”

"Chẳng lẽ nàng muốn dùng dáng vẻ này để tới gần ta?”

"...”

"Một khắc.”

"Được... được thôi!”

Lạc Dao im lặng, quả nhiên người này bị bệnh sạch sẽ quá mức.

Tuy nói nàng một đường bôn ba đến đây, nhưng cũng là dùng linh lực, không tiêu hao thể lực như phàm nhân, dù có chút phong trần mệt mỏi, cũng không đến mức mồ hôi đầy người, sao có thể khiến hắn ghét bỏ như vậy... thôi thôi, không nên so đo với hắn, hiện tại nàng đang cầu cạnh hắn.

"Vậy ta về tiểu viện của mình...”

"Trong này có phòng tắm.”

"... Được rồi.”

Lạc Dao cũng không so đo chuyện nam nữ khác biệt, cũng không ngại dùng phòng tắm của chủ các, phòng tắm của tu giả cao tầng tốt hơn của nàng nhiều, mỗi ngày đều có đồng tử chuyên môn thi triển Tịnh Hóa Thuật, còn sạch sẽ hơn phòng mới tinh.

Lạc Dao đứng dậy, một thân Trân Hoa hương nhàn nhạt tỏa ra, đây là huân hương quý nhất ở Yêu Hoàng cung, chỉ có vương tộc mới được dùng, mà Chu Yểm thích nhất là Trân Hoa hương.

Dạ Thanh mặt không biểu cảm: "Y phục cũng thay.”

"...”

"Sao vậy, sau khi tắm xong nàng còn mặc lại y phục cũ sao?”

"Được được được!" Lạc Dao am hiểu đạo lý ăn người miệng ngắn bắt người tay mềm, nể tình U Huỳnh lực, nàng co được dãn được: "Bệ hạ yên tâm, ta chắc chắn sẽ tắm rửa sạch sẽ, y phục cũng thay mới tinh, đảm bảo khiến ngài hài lòng.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Dạ Thanh đứng tại chỗ một hồi lâu mới trở về giường La Hán, uống một ngụm Thanh Trà kết băng.

Trong Tiêu Dao các có động thiên khác, nơi này hẳn là ẩn giấu pháp trận không gian, Lạc Dao vén màn trúc lên, trước mắt rộng mở, bên trong có một linh tuyền thiên nhiên.

Linh tuyền rộng khoảng bốn mét vuông, phía trên sương mù lượn lờ, linh khí tràn đầy đến mức gần như muốn hóa thành thực chất, xung quanh là bốn cây cột gỗ đen chống lên một cái đình, toàn bộ lụa gấm màu trắng như băng từ bên trên rủ xuống, bao trùm một linh tuyền to lớn.

Tố Cẩm sa nhìn như nhẹ nhàng mềm mại, nhưng thật ra là kỳ vật tiên gia, không thấm nước còn có thể ngăn cách.

Cả một khối vải dài như thế thả xuống...

Không hổ là Quỷ Thánh Bạch Tàng, sách nhiều mà tiền cũng nhiều.

Trong Xích Nha cung của Lạc Diêu có Kim Tàm sa đắt đỏ hơn, nhưng năm đó nàng không hiểu linh thạch là gì, tam giới chí bảo của Mãn Thần Sơn cũng không để vào mắt, đâu giống như hiện tại, vì một tấm truyền tống phù mà chạy gãy chân, nhìn Tố Cẩm sa này cũng không dời mắt nổi.

Lạc Dao đi vào tiểu đình, lụa gấm không gió tự bay, che kín toàn bộ linh tuyền không một kẽ hở.

Trên linh tuyền tràn đầy linh khí như tinh linh nhảy múa, dù chưa bước vào trong nước nhưng nàng vẫn cảm thấy linh mạch thư giãn, như người khát khô gặp nước, có chút miệng đắng lưỡi khô.

Chắc hẳn linh tuyền này là Quỷ Thánh Bạch Tàng đặc biệt chuẩn bị cho Đế Tôn Ma Vực...

Nhìn linh khí tràn đầy như thế, chắc hẳn Ma Tôn còn chưa hưởng dụng.

Kệ đi.

Lạc Dao bước một chân vào linh tuyền.

Nếu đã là hắn bảo nàng tắm rửa.

Nàng sẽ không khách khí.

Lạc Dao đúng là không khách khí, linh lực trong cơ thể nàng vừa bị tiêu hao sạch sẽ, nàng vừa tắm rửa vừa khôi phục, khi nàng đứng dậy, nước trong linh tuyền vẫn trong veo như trước, chỉ là linh khí sinh động trong nước suối đã nhập hơn phân nửa vào cơ thể nàng.

Lạc Dao lấy một bộ quần áo mới từ trong túi ra, kiểu dáng giống hệt lúc trước, chỉ có điều chỗ ống tay áo và vạt váy có thêm một chuỗi hoa nhỏ kim tuyến điểm xuyết.

Đây không phải hoa Rêu Rao trên núi Đông Thần, mà là Kim Quế tháng tám của nhân gian.

Tuy nói là bị ép tắm rửa, nhưng sau khi thấy linh tuyền, Lạc Dao có chút hưởng thụ.

Hiện tại thay xong quần áo, nàng chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, mỏi mệt đều tiêu tan.

Nàng nhẹ nhàng bước vào Tiêu Dao các sáng như ban này, làm nổi bật lên Kim Quế tám tháng trên váy, giống như hoa Rêu Rao hiếm thấy trên Thiên Giới Thần Sơn.

Dạ Thanh nhìn mà khẽ giật mình.

Lạc Dao không hiểu sao lại thấy không được tự nhiên: "Bệ hạ?”

Dạ Thanh dời tầm mắt.

Gần đến trước mặt hắn, Lạc Dao mới có chút căng thẳng, tuy nàng đã hấp thu U Huỳnh lực một lần, nhưng lúc ấy chỉ cảm thấy ngơ ngơ ngác ngác, giống như tên đăng đồ tử trúng tà, chỉ biết nhào qua cắn một cái, cuối cùng không nhớ rõ gì cả.

Hiện tại nàng không mơ hồ, vô cùng tỉnh táo, trong tình huống này, nàng thật sự... không thể hạ khẩu.

Lạc Dao nghĩ nghĩ, hay là trước tiên trò chuyện một chút, hòa hoãn không khí xấu hổ, sau đó thuận theo tự nhiên... ừm, trò chuyện gì mới có thể trò chuyện tự nhiên rồi cắn một cái đây!

Nàng không lên tiếng, Dạ Thanh cũng không lên tiếng.

Đêm hôm khuya khoắt, dường như hắn không ngại trầm mặc với nàng đến hừng đông.

Lạc Dao không gượng được nữa, nàng mở miệng nói: "Bệ hạ, lúc ở rừng trúc, ngài đang dùng Chí Dương lực hóa giải "tội nghiệt" sao?”

Dạ Thanh nhạt nhẽo đáp lại: "Đúng vậy.”

Lạc Dao tò mò hỏi: "Nhìn "tội nghiệt" kia rất đáng sợ, sao bệ hạ lại bị mấy thứ này quấn lấy?”

Dạ Thanh nhìn nàng một cái, nhưng lại cho nàng đáp án: "Thần cốt nuôi linh mạch, ma tủy dung tội nghiệt.”

Lạc Dao không hiểu nhiều về Ma vực, nhưng cũng biết Ma tộc tu hành dựa vào ma khí, nàng đã hiểu đại khái một chút, nói: "Nói như vậy, tội nghiệt là tiền thân của ma khí, nếu trong cơ thể bệ hạ có Ma Tủy, nó có thể hòa tan thành ma khí, nhưng vì mẫu thân của ta rút đi Ma Tủy của ngài...”

Dạ Thanh bỗng nói: "Không phải mẫu thân nàng.”

Lạc Dao sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Kẻ rút ma tủy của ngài không phải mẫu thân ta?”

Trong mắt Dạ Thanh bình tĩnh không gợn sóng, hiếm thấy hiện lên một chút bực bội, hắn nhìn chằm chằm nàng nói: "Còn muốn U Huỳnh không?”

Dứt lời, đầu ngón tay hắn khẽ điểm huỳnh quang, Lạc Dao chỉ cảm thấy suy nghĩ trì trệ, ý niệm lung tung rối loạn tan hết, chỉ muốn tới gần hắn.

Tác giả có lời muốn nói

Hỏi: Vì sao phải tắm rửa?

Lạc Dao: Vì hắn mắc bệnh sạch sẽ!

Dạ Thanh:...

Mẹ ruột phiên dịch: Trên người nàng toàn là mùi Trân Hoa hương của thái tử Yêu tộc (mùi nước hoa).

Dịch giả có lời muốn nói:

Cười chết bay ơi bay Chu Yểm gọi Ngân Sách là nàng =))) có khi nào kết là hai anh nam phụ về với nhau không tác giả owii =)))