Chu Yểm đi rồi, thấy Ngân Sách lại muốn về tiểu viện, Lạc Dao vội vàng hiện thân.
"Ngân Sách!" Nàng nhẹ giọng gọi hắn ta.
Ngân Sách dừng bước, sống lưng thẳng tắp dưới ánh trăng dường như thẳng hơn, hắn ta chỉ mặc trung y, không buộc eo, còn tháo dây buộc tóc, dung mạo tản mạn đến mức không ra dáng vẻ gì, trong lúc nhất thời không dám quay đầu lại nhìn nàng.
Lạc Dao bước vài bước tới trước mặt hắn ta, nhìn hắn ta: "Ngươi muốn nghỉ ngơi sao?”
Ngân Sách: "Ừm.”
"Ta muốn nói mấy lời với ngươi, sẽ không chậm trễ thời gian của ngươi quá lâu.”
"Ừm.”
"Chúng ta vào nhà nói?”
Giọng nói của Ngân Sách căng thẳng, hắn ta co quắp nói: "Phòng... phòng ta... nàng chờ một chút, ta thu dọn một chút.”
Lạc Dao muốn nói không cần thu dọn, nhưng lại nghĩ đến trong phòng Ngân Sách có lẽ sẽ có đồ vật không muốn để người ngoài nhìn thấy, thu dọn cũng là việc nên làm.
Ngân Sách trở về phòng, lúc này Lạc Dao mới rảnh rỗi mở ra hạc giấy đen ra, xem vị Đế Tôn Ma Vực kia trả lời cái gì.
Giấy đen mực trắng, giống như trường kiếm màu tuyết phá vỡ bầu trời đêm -- Hôm nay không đến, sau này cũng đừng tới nữa.
Lạc Dao: "...”
-
Sau khi Ngân Sách trở về phòng, mặc quần áo xong, hắn ta lại sửa sang lại phát quan, sau khi làm xong, hắn lại thi thuật với phòng, tiểu viện của đệ tử đơn sơ trong nháy mắt đã thay đổi.
Sàn nhà màu gỗ không dính một hạt bụi, ánh trăng nghiêng nghiêng rơi ở phía trên, thậm chí có phản xạ sáng bóng, cái bàn thô ráp cũng trở nên tinh xảo, phía trên phủ gấm vóc màu trắng ấm áp, một bộ chén trà màu ngọc bạch đặt ở phía trên, quanh thân quanh quẩn sương mù nhàn nhạt, là tiên ngọc thượng hạng luyện thành, có thể khôi phục lại hương thơm trà sương ngọc lộ ở mức độ lớn nhất cùng với hiệu quả bổ dưỡng linh mạch...
Linh mạch...
Nghĩ đến đây, thần thái của Ngân Sách trở nên ảm đạm, trong mắt lộ vẻ hối hận, hắn ta cắn môi dưới, lúc đưa tay lên thay đổi chén trà, đổi thành một bộ ấm đá màu sắc óng ánh, bộ này có thể tẩm bổ khí huyết, có lợi cho phàm nhân.
Chỉ là toàn thân bộ ấm chén đỏ như máu, khiến người ta cảm thấy phiền chán giống như thái tử Yêu tộc tùy tiện phô trương kia.
Ngân Sách lại muốn thay đổi, nhưng cuối cùng cười tự giễu, cần gì chứ, nàng khẳng định sẽ thích, nàng thích là được.
"Ngân Sách?”
Lạc Dao không muốn thúc giục, nhưng thời gian không đợi người, nàng không thể không gọi một tiếng.
Ngân Sách đột nhiên hoàn hồn, lại nhìn căn phòng bày biện bỗng cảm thấy hoang đường, hiện tại hắn ta là một Tiên tộc bốn chi dưới, sao có thể bố trí chỗ ở như vậy?Huống hồ cho dù phòng tốt cũng không bằng nửa phần Xích Nha cung.
Ngân Sách đưa tay, gian phòng khôi phục nguyên dạng, cũng không có gì khác với mấy tiểu viện trên đỉnh Nghi Cư.
Hắn ta đẩy cửa ra, Lạc Dao thấy hắn ta ăn mặc gọn gàng, tóc mũ và đai lưng tỉ mỉ cẩn thận, ngay cả cổ áo và tay áo cũng không thấy nếp gấp, càng không cần nhắc đến lộn xộn.
Lạc Dao cười: "Ngươi không giống người bốn chi dưới, càng giống người bốn chi trên hơn.”
Trái tim Ngân Sách căng thẳng, sợ nàng nhìn ra điều gì.
Lạc Dao cũng chỉ thuận miệng nói một câu, nàng vội vã chạy về Tiêu Dao các, vừa nghĩ tới hạc giấy đen đòi mạng kia, nào còn có tâm tình dây dưa.
Sau khi vào nhà, Ngân Sách hỏi: "Muốn uống trà không?”
"Không cần phiền toái như vậy." Lạc Dao đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi và Chu Yểm là người quen cũ?”
Nàng vừa mở miệng, tim Ngân Sách trầm xuống, hắn ta đứng bên cửa sổ, ánh trăng lạnh lùng hắt lên vai, như nặng ngàn cân ép người ta không thở nổi.
"Nàng hỏi cái này làm gì?”
"Ta nghe giọng điệu của Chu Yểm, có vẻ các ngươi đã sớm quen biết?”
"Không biết.”
"Vậy hắn...”
"Không biết.”
Lạc Dao nhận ra được tâm tình Ngân Sách biến hóa, vừa rồi hắn ta còn khá tốt, mặc dù cũng có chút co quắp câu nệ, nhưng không phải dáng vẻ cự người ngàn dặm như vậy.
Ngân Sách rủ mi, ánh nến mỏng trong phòng vừa vặn chiếu vào đuôi mắt hắn ta, nơi đó nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.
Tim Lạc Dao bỗng đập thình thịch, không nhịn được hỏi Tiểu Già: "Có phải trong Thủ Chiếu gia có con cháu lưu lạc bên ngoài không?”
Quá giống, tuy rằng dung mạo của Ngân Sách và Thủ Chiếu Hành không giống nhau chút nào, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác... rất giống.
Tiểu Trát chắc chắn nói: "Không thể nào, ngươi nghĩ lại xem, những ca ca kia của A Hành, người nào có dáng vẻ như vậy? Thủ Chiếu tộc là Tiên tộc gần gũi với ánh sáng nhất, người nào cũng xinh đẹp rực rỡ, tuyệt không phải... ừm, chỉ có A Hành tương đối đặc biệt.”
Lạc Dao nghĩ cũng phải, nàng quá quen thuộc với Thủ Chiếu Hành, đến mức quên mất hắn ta mới là ngoại tộc của Thủ Chiếu tộc.
Dù Thủ Chiếu tộc thật sự có con cháu lưu lạc bên ngoài, cũng không nên là tính tình như A Hành, mà giống như những con cháu khác, xán lạn như ánh mặt trời.
Tiểu Già nhắc nhở nàng: "Chủ nhân, thời gian không còn nhiều.”
Lạc Dao thu hồi suy nghĩ, ngưng thần nói với Ngân Sách: "Tối nay ta tới là muốn nhắc nhở ngươi, tránh xa Chu Yểm ra.”
Đôi môi mỏng của Ngân Sách mím chặt: "Vì sao?”
"Hắn ta rất nguy hiểm." Lạc Dao lại nói: "Ngươi có thể nói cho hắn ta, ngươi không phải người..." hắn ta đang tìm.
Lạc Dao còn chưa dứt lời, Ngân Sách đã cứng rắn ngắt lời: "Không liên quan tới nàng.”
Lạc Dao sững sờ.
Ngân Sách nhìn chằm chằm nàng nói: "Ta và nàng không thân cũng chẳng quen, không cần nàng nhắc nhở.”
Lạc Dao bị lời này làm cho nghẹn họng, là nàng suy tính không chu toàn, vốn tưởng rằng chỉ cần nhắc nhở Ngân Sách, Chu Yểm rất nguy hiểm là có thể khiến hắn ta không bị liên lụy, nhưng hiển nhiên nàng đã quên mất mình không có tư cách nói những lời này.
Nàng không muốn bị bại lộ thân phận, cũng không cách nào giải thích ân oán giữa nàng và Chu Yểm, lại thêm nàng và Ngân Sách chỉ là sơ giao, hơn nửa đêm nói những lời này, thật tình không hợp lễ.
Ngân Sách nâng mắt, cứng ngắc nói: "Hay là, nàng cũng giống Linh Lại, muốn lĩnh giáo ta." Hiển nhiên, mặc dù ở trong tiểu viện nhưng hắn ta cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Chu Yểm và Linh Lại.
Lạc Dao: "...”
Ngân Sách: "Không thể trả lời.”
"Ta cũng không có ý này...”
"Thời gian không còn sớm, mời trở về cho.”
"...”
Tiểu Già tức đến nổ tung: "Người này không biết tốt xấu!”
Lạc Dao thở nhẹ một hơi: "Là ta nghĩ sai rồi, nhưng mà..." Hắn ta thật sự rất giống Thủ Chiếu Hành.
Đương nhiên, Ngân Sách không phải là Thủ Chiếu Hành.
Thủ Chiếu Hành ghét cay ghét đắng Chu Yểm, hai người sao có thể cùng vào cùng ra như vậy?
Vừa nghĩ tới Thủ Chiếu Hành, Lạc Dao khó tránh khỏi mềm lòng, cho dù là người tương tự, cũng không muốn hắn ta bị bắt nạt.
Trong lòng Lạc Dao đã có chủ ý, nàng nói: "Về đỉnh Trường Sinh trước.”
Cách giờ Tý chỉ còn không đến một khắc đồng hồ, nàng phải nhanh đi phó ước.
-
Ngân Sách vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn nàng rời đi.
Nàng không trở về tiểu viện bên cạnh, mà là xuống khỏi đỉnh Nghi Cư.
Nàng đi đâu vậy?
Đỉnh Yêu Nguyệt sao.
Một tấm phù thông truyền rơi xuống bên cửa sổ, lông mày Ngân Sách cau lại, đầu ngón tay hắn ta lóe lên ánh sáng trắng, dùng linh lực đυ.ng vào lá bùa màu trắng lạnh kia, trong đầu nhớ tới giọng nói nghiêm túc không thay đổi của nam nhân kia: "Hành Nhi, con đã gặp Đế Cơ chưa?”