Lạc Dao không ngờ Dạ Thanh sẽ trả lời mình, hơn nữa còn nhanh như vậy, nàng vừa nhận hạc giấy đen, còn chưa kịp mở ra đã nghe được thanh âm của Linh Lại: "Điện, điện hạ! Linh Lại gặp qua điện hạ!”
Câu đầu tiên là khẩn trương, sau đó là giọng nói uyển chuyển chỉ có linh điểu mới có, ai nghe cũng cảm thấy sống lưng tê dại.
Chu Yểm đang ở đỉnh Nghi Cư?
Cũng đúng, có lẽ là hắn ta đưa Ngân Sách về tiểu viện.
Lạc Dao thu hạc giấy đen trước, sau đó ngưng thần nhìn qua, chỉ thấy dưới ánh trăng u ám, thái tử Yêu tộc mặc hồng y, tóc bạc dưới ánh trăng càng bắt mắt hơn, mặt mày rủ xuống còn mê người hơn cả ánh trăng.
"Có chuyện gì sao?" Hắn ta hỏi Linh Lại.
Linh Lại thực ra là tới tìm Ngân Sách, thật ra tâm tư của nàng ấy rất đơn giản, đừng thấy nàng ấy gào khóc với Lạc Dao cả một con hạc giấy to béo, nhưng sâu trong nội tâm nàng ấy không có ác ý.
Yêu tộc không có quan niệm trung trinh, cũng sẽ không tồn tại ghen tuông, nàng ấy phần nhiều là muốn đến thỉnh giáo... khiêm tốn thỉnh giáo Ngân Sách.
Linh Lại muốn biết Ngân Sách làm thế nào lại khiến Thái tử không phải hắn ta thì không thể, nàng ấy muốn học hỏi, ngộ nhỡ tập được tinh túy, từ đó yêu sinh sẽ là một con đường bằng phẳng! (yêu sinh giống như nhân sinh ấy =)) )
Không ngờ nàng ấy không gặp được Ngân Sách, mà lại gặp được Chu Yểm trước.
Linh Lại: "Hồi bẩm điện hạ, ta tới tìm Ngân Sách.”
Chu Yểm: "Nàng ấy nghỉ ngơi rồi, có chuyện gì quan trọng sao?”
Mặt mày Linh Lại xấu hổ, nhưng lời nói lại lớn mật và thẳng thắn: "Ta muốn biết, hắn làm thế nào để bắt được điện hạ? Hơn nữa hắn còn là tu giả Tiên tộc, nếu không có mị lực lớn, điện hạ cần gì phải không phải hắn thì không thể?”
Chu Yểm cười cười, nói: "Đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi, ta nói cho ngươi biết là được.”
Ánh mắt Linh Lại sáng lên: "Còn xin điện hạ chỉ giáo!”
Chu Yểm liếc mắt, nhìn về phía chỗ Lạc Dao ẩn thân, hiển nhiên hắn đã phát hiện nàng, nhưng vì Vạn Khoảnh Lưu Ly che đi Chí Dương lực nên hắn ta chỉ có thể cảm giác được nơi đó có người.
Có người càng tốt.
Càng nhiều người càng tốt.
Hắn ta vốn muốn để những lời này truyền khắp núi Tam Giới, tốt nhất là tam giới đều biết.
"Thật ra ta và nàng ấy quen biết đã lâu, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm nàng ấy, gần đây ta vất vả lắm mới nhận được tin tức, biết được nàng ấy ở trên núi Tam Giới, liền vội vàng chạy đến.”
Linh Lại nghe vậy thì kinh ngạc: "Thật sự là đã sớm quen biết sao? Vậy lúc mới đầu, hắn...”
Chu Yểm biết nàng ấy muốn hỏi điều gì, hắn ta giải thích: "Nàng ấy không làm gì cả, cũng không cần làm gì, ta vốn không hiểu vì sao lại thích nàng ấy, từ sau khi gặp nàng ấy, ta mới mơ hồ hiểu được... sau đó nàng ấy trở về nhà, ta tưởng rằng sẽ không bao giờ có thể gặp lại, nào ngờ lại có thể gặp lại nàng ấy trên núi Tam Giới.”
Lông mi hắn ta buông xuống, khóe miệng tràn ra nụ cười như có như không, phảng phất có ngàn vạn vui sướиɠ ẩn chứa trong đó.
Linh Lại nhìn đến ngây người, sững sờ không biết nên nói cái gì.
Điều này đã phá vỡ giá trị quan của nàng ấy, khiến nàng ấy khó lòng lý giải.
Chu Yểm lại nhìn về phía nàng ấy, đôi mắt đào hoa như chất chứa cả biển sâu thâm tình: "Đừng quấy rầy nàng ấy, nàng ấy không cách nào nói cho ngươi biết cái gì, vốn chỉ là ta một bên tình nguyện, trên núi Tam Giới này, ta vốn không có nhiều sở cầu, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng ấy, như vậy là đủ rồi.”
Linh Lại dừng lại một lúc lâu, mới thất hồn lạc phách nói: "Được, được rồi.”
Tiểu linh điểu rời đi, vẻ mặt sụp đổ vô cùng.
Quá ảo diệu.
Thái tử Yêu tộc vậy mà lại có trái tim chỉ cần một người, lời này ngay cả nhân gian giới cũng không dám nói!
Lạc Dao và Tiểu Già lắng nghe toàn bộ, một người một ô đều im lặng.
Luận kỹ năng diễn xuất, Chu Yểm nhận thứ hai, tam giới không người nào dám nói thứ nhất.
Luận về kỹ năng nói chuyện, Chu Yểm nhận thứ hai, tam giới vẫn không người nào dám nói thứ nhất.
Kỹ năng diễn xuất cộng thêm lời nói...
Nếu Chu Yểm không kén ăn, "tim" của toàn bộ thiếu niên thiếu nữ tam giới hắn ta đều có thể tùy ý cướp lấy, Chu Yểm lại lần nữa nhìn về phía chỗ ẩn thân của Lạc Dao.
Lạc Dao cũng không sợ hãi, trước đó thần cốt của nàng đã bị hao tổn, không còn linh mạch, nàng thật sự sợ Chu Yểm, nhưng lúc này linh lực trong cơ thể nàng tràn đầy, dù ô che trời không thể hóa kiếm, thì dù Chu Yểm làm khó dễ, nàng cũng sẽ không cần bó tay chịu trói.
Linh giác của Chu Yểm nhạy cảm, cảm nhận được sát khí nồng đậm, lông mày hắn ta chau lại, đang muốn đi tới...
Cửa viện của tiểu viện số chín chín bỗng đẩy ra, một người mặc bộ trường y trắng như tuyết, thần thái lạnh lùng bước ra, Ngân Sách mở miệng: "Ầm ĩ muốn chết.”
Chu Yểm lập tức bỏ qua người núp trong bóng tối, giãn mặt nói với Ngân Sách: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ đến đón nàng.”
Ngân Sách: "Ngươi không đi, ta nghỉ ngơi thế nào.”
Chu Yểm không khó chịu với tính tình của Ngân Sách, dịu giọng nói: "Được, ta sẽ trở về.”
Ngân Sách lạnh lùng, theo dõi hắn ta đi rồi mới thôi.
Chu Yểm làm ra vẻ không có cách nào với Ngân Sách, lại nói: "Hiện tại thân thể của nàng không thể so với ngày xưa, đừng đứng bên ngoài quá lâu, cẩn thận phong hàn.”
Ngân Sách không lên tiếng.
Giọng nói của Chu Yểm tràn đầy dung túng: "Được rồi được rồi, ta đi là được, nàng đừng tự giày vò mình, mau mau trở về phòng đi." Dứt lời, vạt áo hắn ta lay động, biến mất trên đỉnh Nghi Cư.
Lạc Dao: "...”
Tiểu Già: "...”
Chủ tớ hai người bị tình cảnh này làm cho ngũ vị tạp trần.
Nếu Chu Yểm biết Ngân Sách không phải Đông Thần Đế Cơ... vậy hắn ta vô ích diễn hơn nửa ngày như vậy, chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.
Nếu Chu Yểm biết Lạc Dao mới là Đông Thần Đế Cơ... vậy Lạc Dao sẽ phải gánh chịu sự thâm tình giả dối của tên thái tử Yêu tộc này.
Lại nghĩ tới tính tình nhìn như ôn nhu đa tình của Chu Yểm, kì thực là lãnh huyết tàn bạo... Lạc Dao nhịn không được thở dài: "Ôi phụ thân!”
Nàng không thể nào ngờ được, phụ thân lại truyền tin cho Chu Yểm.
Nếu nàng thật sự thích Chu Yểm, đưa hắn ta vào cây Hồng Mông, đến lúc đó thần cốt được chữa trị, tim lại đau đớn, chẳng phải là đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm sao?