Chương 28: Hôm nay không đến, sau này đừng tới nữa

Sau khi Lạc Dao tạm biệt tiểu thư đồng, nàng mới thông qua thẻ tre trong tay, tìm kiếm quyển sách liên quan đến Ma Vực, Ma Tôn và U Huỳnh.

Tiểu Già hơi lo lắng: "Thẻ tre này sẽ ghi chép lại cuốn sách ngươi lật xem, chắc hẳn Quỷ Thánh sẽ kiểm tra, đến lúc đó Ma Tôn kia...”

Lạc Dao nói: "Không ngại, ta đã nhận U Huỳnh lực, muốn nghiên cứu một phen cũng là hợp tình hợp lý, thay vì trốn tránh, không bằng cứ thản nhiên tìm đọc.”

-

Trăng sáng nhô cao, sao mọc đầy trời.

Lạc Dao ở trong Tàng Thư các tới mấy canh giờ, đến giờ Hợi, nàng mới vì có hạc giấy bay tới mà đứng dậy khỏi đống sách.

Quyển sách liên quan tới Ma Vực vô cùng nhiều, hơn nữa mỗi quyển đều cần tiêu hao linh lực để đọc, may mà Lạc Dao tạm thời có linh mạch, nếu không chỉ đọc một trang, sợ rằng đã ngủ mê man đến khi trời sáng.

Cho dù có linh mạch, hơn nữa còn tràn đầy linh lực, nhưng nhìn lâu như vậy nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Kiến thức trong những quyển sách này, phần lớn là Lạc Dao đã sớm biết, ngay cả khái niệm Chí Dương lực và U Huỳnh lực hấp dẫn lẫn nhau cũng không có chứ không nói đến cái khác.

Hạc giấy nhào vào lòng nàng, vừa mở ra đã nghe âm thanh Linh Lại: "Ngân Sách trở về rồi!”

Lạc Dao lập tức đứng dậy, cũng không quan tâm tới mệt mỏi, chuẩn bị đi tới đỉnh Nghi Cư.

Tiểu Già nhắc nhở Lạc Dao: "Giờ Tý sắp đến, đêm nay có muốn tới chủ điện không?”

Lạc Dao buổi sáng đã hấp thu U Huỳnh lực, theo lý thuyết có thể duy trì linh mạch một ngày của nàng, nhưng Dạ Thanh lại nói mỗi ngày, quá giờ không tiếp...

Nếu đêm nay không tới, sáng mai lại không có linh mạch, phải chờ đến giờ Tý ngày sau mới có thể hấp thu.

Lạc Dao nhìn đồng hồ, nghĩ tới có truyền tống trận nên nói: "Còn nửa canh giờ nữa, kịp.”

Có linh mạch là không giống trước kia, ngày trước vào giờ này, Lạc Dao sẽ buồn ngủ không chịu nổi, nằm xuống giường là ngủ.

Hôm giờ tinh thần nàng phấn chấn, chỉ cảm thấy trên người có sức mạnh dùng không hết, nếu trong tay có tán kiếm, nàng có thể đêm khuya vào thư viện thí luyện tháp, càn quét mãnh thú, kiếm được một khoản.

Truyền tống trận của đỉnh Trường Sinh ở dưới chân núi, khi Lạc Dao xuống núi mới phát hiện, truyền tống trận ban đêm đóng cửa, chỉ có một vị tu giả Nhân tộc ở đó bán truyền tống phù.

"Vị tiểu sư muội này, ngươi cần Truyền Tống Phù không? Giá của ta rất hợp lý, chỉ cần 100 linh thạch.”

Lạc Dao: "...”

Nếu nàng nhớ không lầm, truyền tống trận của thư viện chỉ cần 5 linh thạch.

"Ngươi đừng chê đắt, tối rồi, tất cả truyền tống trận đều đã đóng, 100 linh thạch mua truyền tống phù này rẻ hơn mua pháp khí phi hành nhiều.”

Lạc Dao không thiếu tiền, đừng nói 100 linh thạch, thân là Đông Thần Đế Cơ, tùy tiện lấy một bảo bối trong tiểu kim khố của Xích Nha cung ra cũng có thể mua được đồ giá hơn trăm vạn linh thạch.

Nhưng hiện tại nàng chỉ là một tiểu tiên trong bốn chi dưới, để phù hợp với thân phận, nàng nghiêm khắc tuân theo quy củ, ra ngoài không mang nhiều thêm một viên linh thạch nào, về phần linh dược trong hà nang, nàng chỉ có thể tự mình dùng, không thể cầm đi bán.

Cho nên, nàng bỗng cảm thấy có chút căng thẳng, trong linh nang tính ra chỉ có khoảng trăm hai mươi linh thạch.

"Lấy một tấm.”

"Sư muội định ngày mai mới trở về sao?”

"...”

Nhân tộc kia cực kỳ khôn khéo, đảo mắt: "Nếu ngươi muốn tối nay trở về không bằng mua hai tấm, ta giảm giá cho ngươi, một trăm tám mươi hai tấm.”

"Không được.”

"Một trăm bảy mươi!”

"Một trăm sáu mươi! Một trăm năm mươi! Không thể ít hơn!”

Lạc Dao đã dùng linh lực đốt truyền tống phù, biến mất khỏi đỉnh Trường Sinh.

Tu giả Nhân tộc sờ mũi, lầm bầm một câu: "Hay cho một nữ tiên quỷ nghèo.”

Lạc Dao đến đỉnh Nghi Cư, lông mày nhíu chặt.

Tiểu Già cũng là tán linh nghèo túng không biết linh thạch là vật gì, còn tưởng nàng đang lo lắng cho Ngân Sách: "Yên tâm đi chủ nhân, nếu đạo tâm của Ngân Sách kia ổn định, không đến mức nửa ngày đã bị lừa, Chu Yểm cũng không ngốc, không chừng đã đoán ra...”

Lạc Dao lo lắng nói: "Ngươi nói xem, ta có thể dốc hết toàn lực, trong một khắc đồng hồ từ đỉnh Nghi Cư trở về Tiêu Dao các không?”

"A?" Tiểu Già cảm thấy thú vị, chủ nhân chỉ mua một tấm truyền tống phù, khi về phải dùng chân, khoảng cách này... Dù có linh lực, cũng là vô cùng gấp gáp.

Lạc Dao lắc đầu: "Bỏ đi, cùng lắm thì ngày mai lại đi.”

Nàng và Dạ Thanh đã truyền hạc giấy, lúc này nàng cũng có thể đưa tin cho hắn, nếu đã không đi được, nói trước một tiếng cũng là lễ phép.

--

Đỉnh Trường Sinh, Tiêu Dao các.

Hạc giấy hạ xuống trên giường hắc mộc, Dạ Thanh cách một khoảng không điểm một cái, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp của thiếu nữ vang lên: "Bệ hạ, hôm nay ta không cách nào tới được giờ Tý, ngày mai sẽ gặp lại.”

Ánh mắt Dạ Thanh khẽ dời, nhìn theo phương hướng hạc giấy bay tới, trong không khí lưu lại linh lực yếu ớt, linh lực xen chằng chịt như thiên võng, mà lại vô cùng mỏng nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra, nó từ đỉnh Nghi Cư bay tới.

Khí tức của nàng được Vạn Khoảng Lưu Ly che giấu rất khá, nhưng một luồng yêu khí màu đỏ khác lại vô cùng phô trương tùy ý.

Đỉnh Nghi Cư

Chu Yểm.

Nghe đồn hai trăm năm trước, Đông Thần Đế Cơ vừa gặp đã yêu hắn ta, cam nguyện ở lại trong Yêu Hoàng cung, cùng hắn dây dưa thêm mười mấy năm.

Dạ Thanh thu hồi ánh mắt, mặt mày hắn nhàn nhạt, không có cảm xúc dư thừa, chỉ tiện tay ném ra một con hạc giấy màu đen, bên trong có một hàng chữ bạch mặc viết: "Hôm nay không đến, sau cũng đừng tới nữa.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trong không khí thoang thoảng... mùi dấm.