Lạc Dao nghe xong cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng biết không thể như Tiểu Già nói, dễ dàng bế quan đến năm trăm tuổi được.
Lạc Dao lại hỏi: "Cần ký kết tâm thệ không?”
Dạ Thanh: "Không cần.”
"Bệ hạ không sợ ta đổi ý sao? Mỗi ngày ngài đều cho ta U Huỳnh lực, nếu năm trăm tuổi ta không đưa ngài vào cây Hồng Mông, chẳng phải ngài sẽ thua thiệt sao?”
"Thân thể này của nàng, nhiều nhất chỉ còn mười năm tuổi thọ." Ý ở ngoài lời là, mười năm sau Lạc Dao phải cầu xin hắn lấy U Huỳnh lực, nếu không nàng sẽ chết bất đắc kỳ tử.
"Nếu trong mười năm ta tìm được phương pháp kéo dài tính mạng khác thì sao?”
"Nếu có thể tìm được, ngươi còn cần khổ sở chờ hai trăm năm sao?”
"Vậy cũng không nhất định, ngài xem chẳng phải ta đây đang chuyển vận sao, được U Huỳnh lực của bệ hạ kéo dài tính mạng sao? Nếu đã chuyển vận, khó bảo đảm sẽ không có vận may theo tới.”
Dạ Thanh kinh ngạc nhìn về phía nàng: "... Vận may?”
Lạc Dao có chút khó hiểu, không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên nói ra hai chữ này.
Không đợi Lạc Dao hỏi lại, Dạ Thanh lại lần nữa lạnh mặt nói: "Tùy nàng, chẳng qua mười năm, giây lát là qua.”
Lạc Dao bị nghẹn, thần cốt của nàng bị hao tổn không cách nào bế quan tu hành, chỉ cảm thấy thời gian cực kỳ dài, hai trăm năm đó có thể nói là sống một ngày bằng một năm.
Thời gian dài, nàng bỗng trở nên có suy nghĩ như một người phàm, thậm chí quên mất mười năm đối với Chân thần và Thực ma mà nói, giống như mười năm của phàm nhân thật sự chỉ là thoáng qua.
Dạ Thanh căn bản không quan tâm tới mười năm này, dù nàng thật sự tìm được biện pháp kéo dài tính mạng thì như thế nào, hắn cũng chỉ lãng phí "mười ngày" mà thôi... chỉ khi nào nàng tìm không thấy biện pháp, cũng chỉ có thể xin hắn giúp đỡ, thậm chí là nghe lệnh hắn.
Lạc Dao không thích cảm giác bị người khác chế trụ này, nàng nhìn về phía hắn nói: "Nếu ta tìm được người "tam tương" thì sao?”
Không khí đột nhiên lạnh lẽo.
Trong Tiêu Dao các bốn mặt toàn sách, lâu lâu có gió nhẹ thổi tới, trang sách mỏng manh ngẫu nhiên sẽ bị thổi bay, truyền đến tiếng xào xạc như lá trúc lay động... lúc này giống như có bàn tay vô hình đè nén cả căn phòng, không có âm thanh nào nữa, yên tĩnh đến mức khiến người ta như giật mình.
Dạ Thanh lạnh nhạt nói: "Đó là chuyện của nàng.”
Hắn vừa dứt lời, gió nhẹ khuấy động trang sách, trên bình phong lờ mờ trúc ảnh, lạnh lẽo trong Tiêu Dao các từ từ tan biến.
Lạc Dao đã nhận ra dị thường... Dạ Thanh nổi giận.
Mặc dù thần thái của hắn chưa thay đổi, khí tức quanh mình cũng dần dịu đi, nhưng ngữ điệu đã giảm ba phần.
Cũng là hợp tình hợp lý.
Lạc Dao đặt bản thân vào vị trí của hắn suy nghĩ, nếu nàng là Dạ Thanh, nàng cũng sẽ nổi giận, ước định của hai người quá nhiều biến số, về phía nàng, lỡ như nàng thực sự tìm được người "tam tương", vậy Dạ Thanh sẽ uổng phí công phu.
Lạc Dao dừng một chút, mới chậm rãi nói: "Bệ hạ, ta không chấp nhất chuyện tìm người "tam tương", nhất là người ngoài Thần tộc, nhưng ta không dám cam đoan sẽ không gặp phải, nếu gặp được, ta sẽ dắt tay hắn vào cây Hồng Mông, đến lúc đó ta sẽ không thể thực hiện ước định giữa ta và ngài nữa.”
Nàng nói xong, nghiêm túc nhìn về phía Dạ Thanh: "Cho nên, chúng ta vẫn nên lập tâm thệ.”
Lạc Dao không muốn làm người thất tín, nhưng lập trường của bọn họ khác nhau, không có tâm thệ quản thúc, nàng cũng không thể cam đoan mình sẽ không thất tín vì Thiên giới.
Dạ Thanh nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Nàng có biết lý do tại sao tâm thệ tồn tại không?”
Lạc Dao ngẩn ra, lắc đầu nói: "Không biết.”
Tâm thệ lưu truyền ã lâu, tu giả tam giới lục tộc phần lớn sẽ dùng, chỉ cần hạ tâm thệ, hai người nhất định phải giữ ước định, nếu không sẽ gặp phải phản phệ.
Dạ Thanh nói: "Đây là pháp môn mà một vị "Huyền Quỷ" tạo ra vì người yêu, hao hết mấy ngàn năm tâm huyết mới nghiên cứu ra.”
Lạc Dao gật đầu: "Thì ra là thế.”
Dạ Thanh hỏi: "Nàng có biết kết cục của người kia không?”
Lạc Dao lắc đầu: "Kính xin bệ hạ giải thích nghi hoặc.”
"Người yêu của vị "Huyền Quỷ" này là cự thần viễn cổ, tâm thệ vô dụng với hắn.”
"Cổ Thần? Sao mẫu thân ta lại...”
"Cổ Thần vạn năm trước, không chỉ có một mình Chúc Chiếu.”
"...”
Lạc Dao im lặng, nói: "Nhưng ta và bệ hạ không phải Cổ Thần.”
Dạ Thanh nói: "Không phải Cổ Thần thì sao, thứ có thể bị phá vỡ, không đáng tín nhiệm.”
Lạc Dao hiểu ra.
Có lẽ tâm thệ này có thể ràng buộc được những người khác, nhưng nó không ràng buộc được Ma Tôn, về phần nàng... tuy bản thân nhỏ yếu, nhưng lại có mẫu thân là Cổ Thần và phụ thân là Thần Đế, khả năng cao là bọn họ có thể giúp nàng giải quyết tâm thệ.
Lạc Dao cân nhắc một chút, lại hỏi: "Bệ hạ, cách để ta hấp thu U Huỳnh lực chỉ có một cái này thôi sao?”
Dạ Thanh lạnh lùng nhìn nàng: "Thế gian này còn có ta thứ hai sao?”
"Không phải..." Lạc Dao biết hắn đã hiểu lầm, nhưng bảo nàng miêu tả kỹ càng lại có chút không mở miệng được, nàng rũ mắt xuống, khô khan nói: "Thật ra ta không rõ lắm là hấp thu như thế nào, chỉ là sau đó cảm thấy... ừm, hành vi cử chỉ của ta rất mạo phạm ngài.”
Dạ Thanh: "...”
Lạc Dao gợi ý cho hắn: "Chí Dương lực của ta là hòa vào trong máu, chắc hẳn U Huỳnh lực của bệ hạ cũng như thế, vậy ngài có thể giống như ta, dẫn U Huỳnh lực ra, luyện thành đan dược hay không...”
Dạ Thanh ngắt lời nàng: "Không thể.”
Lạc Dao chưa từ bỏ ý định: "Thuật luyện đan của ta cũng tạm được, nếu không ta tới thử một chút?”
Dạ Thanh không lưu đường sống cho nàng: "Không cần.”
Lạc Dao còn muốn mở miệng, Dạ Thanh đã nói thẳng: "Mỗi ngày, trong Tiêu Dao các, quá giờ không tiếp.”
Lạc Dao: "??”
Dạ Thanh hạ lệnh đuổi khách: "Còn có việc?”
Lạc Dao: "Cái đó...”
Dạ Thanh lại nói: "Nếu nàng không muốn hấp thu như vậy, còn có một biện pháp.”
Mắt Lạc Dao sáng lên, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc lắng nghe: "Mời bệ hạ nói!”
Dạ Thanh dời tầm mắt, hắn dùng giọng nói lạnh như băng, nói ra hai chữ khó lường: "Song tu.”
Lạc Dao: "...”
Một cơn gió nhẹ thổi tới, khi Lạc Dao lấy lại tinh thần, đã thấy mình đứng cách Tiêu Dao các mấy chục mét, không thể nhìn thấy quang cảnh trong các.
Tiểu Già bây giờ mới dám lên tiếng: "Ai da ai da, đúng là như vậy!”
Mặt Lạc Dao hơi nóng lên, nhưng giọng điệu vẫn tương đối bình tĩnh: "Không có gì, hắn không cảm thấy bị mạo phạm, vậy ta cũng không coi là khinh bạc hắn.”
Tác giả có lời muốn nói:
"Ha ha ha ha!”