Chương 24: Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng

Cộc cộc cộc.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Lạc Dao đứng dậy đi mở cửa, thấy Khương Thả bên ngoài đang không giấu được tò mò.

Lạc Dao đón nàng ấy vào phòng: "Khương sư tỷ mau vào đây, ta còn đang thu dọn phòng, vốn ta định tối nay sẽ đi tìm tỷ để hỏi về quy củ trên đỉnh Trường Sinh.”

Lúc Khương Thả tới còn có chút thấp thỏm, lúc này thấy Lạc Dao vẫn hiền lành, thân cận với mọi người như trước đó thì nàng ấy mới không câu nệ, sau khi hàn huyên hai câu nàng ất nói thẳng vào vấn đề chính: "Lạc Dao, trước khi muội nhập sơn đã quen biết sư tôn sao?”

Lạc Dao cũng không bất ngờ với chuyện này, nàng vừa lên núi đã đi thăm hỏi Quỷ Thánh, lại trò chuyện với hắn lâu như vậy, thân là đệ tử thân truyền của Quỷ Thánh, Khương Thả chắc chắn sẽ tò mò, đây cũng là chuyện thường tình.

Lạc Dao cần U Huỳnh lực của Quỷ Thánh để mô phỏng hóa linh mạch, không thể không ở lâu trên đỉnh Trường Sinh, nàng đúng là nên tạo quan hệ tốt với các sư huynh sư tỷ trên núi, huống hồ nàng vốn hợp ý với Khương Thả, nên dứt khoát chọn lời có thể nói là cẩn thận: "Nói đến cũng là trùng hợp, ba tháng trước ta vô tình gặp được tiên sinh ở một rừng trúc nhân gian, khi đó ta không biết thân phận của tiên sinh, trên phương diện hành sự có nhiều mạo phạm, cũng may tiên sinh không so đo, còn tặng ta một vật nhỏ.”

"A?" Khương Thả có chút kinh ngạc: "Ba tháng trước muội vô tình gặp được sư tôn ở nhân gian?”

Lạc Dao không nói dối, thần thái thản nhiên: "Không sai.”

"Nhưng mà..." Khương Thả chớp mắt nói: "Từ năm ngoái sư tôn đã bắt đầu bế quan, chưa từng rời khỏi núi Tam Giới, cho đến hôm nay mới vội vàng xuất quan, sao muội có thể vô tình gặp được sư tôn ở Nhân Gian giới?”

Lạc Dao sững sờ.

Khương Thả lại nói: "Sư tôn vừa xuất quan, đầu tiên là tiếp đãi một đại nhân vật...khụ khụ, sau đó sư tôn xuống núi đi đón muội.”

Lạc Dao càng ngơ ngác: "Xuống núi đón ta? Đón ta rõ ràng là vị bạch y sư huynh..." Nàng im bặt, chỉ cảm thấy da đầu run lên.

"Bạch y sư huynh gì chứ, đó là sư tôn!”

Khương Thả ý thức được trong đó có chút hiểu lầm, nàng ấy cẩn thận nói: "Cái đó... ta có thể xác định, người đi đón muội là sư tôn, hắn còn cố ý hỏi ta, sau khi biết muội muốn lên núi, vội vội vàng vàng chạy xuống, hơn nữa, khi ngươi ở Tiêu Dao các, sư tôn ở bên ngoài trò chuyện với chúng ta, cũng không ở trong các...”

Lạc Dao chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo: "Vậy người trong các là ai?”

"Ta đang muốn hỏi muội đó!" Khương Thả buồn bực nói: "Muội ở với vị khách quý kia lâu như vậy mà không biết hắn là ai?”

Lạc Dao: "...”

"Các sư huynh sư đệ trên núi đều tò mò muốn chết, bọn hắn biết được muội đã bái kiến nên thúc giục ta đến tìm hiểu..." Khương Thả hắng giọng, lại nói: "Ta chủ yếu cũng muốn xem xem muội đã sắp xếp ổn thỏa chưa thôi.”

Lạc Dao: "...”

Mắt thấy tiểu sư muội mới lên núi vẻ mặt hoảng hốt, bị chấn động mạnh, Khương Thả xoay chuyển suy nghĩ, hiểu ra: "Lẽ nào ba tháng trước muội gặp được vị khách quý kia trong rừng trúc?”

"... Đúng.”

"Muội cũng không biết hắn là ai?”

"Không biết.”

"Vậy lúc các ngươi nói chuyện với nhau...”

"Ta cho rằng hắn là Quỷ Thánh tiên sinh, mà ta chưa bái nhập đỉnh Trường Sinh, chỉ xưng hô với hắn là tiền bối.”

Nhất thời trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Khương Thả cẩn thận mở miệng: "Chuyện này, ta nghe các sư huynh sư tỷ nói, vị khách quý kia rất có thể là người Ma Vực... khụ khụ, muội biết đó, tên người kia ta không dám nhắc tới.”

Lạc Dao: "Ma Tôn Dạ...”

Khương Thả vội vàng che miệng nàng: "Đừng nói ra, với cảnh giới tu vi của hắn, đừng nói cùng ở trên đỉnh Trường Sinh, dù ở Ma vực, hắn cũng có thể cảm nhận được!”

Lạc Dao chớp chớp mắt.

Khương Thả thấy nàng tỉnh táo lại, mới buông lỏng tay.

Lạc Dao: "Thật sự là hắn?”

Khương Thả không dám lên tiếng, chỉ dùng sức gật đầu.

Lại là sự im lặng đến mức kim rơi cũng nghe được.

Lần này Lạc Dao mở miệng trước: "Sư tỷ, ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.”

"Được được được, vậy muội nghỉ ngơi đi, ta về trước." Lúc Khương Thả đứng dậy lại bổ sung một câu an ủi nàng: "Đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay muội có thể ra khỏi Tiêu Dao các, ngày mai là có thể đi xuống núi Tam Giới.”

Lạc Dao: "...”

Khương Thả cũng ý thức được lời an ủi của mình vô cùng kỳ lạ, nhưng nàng ấy thật sự không nghĩ ra từ gì khác, chỉ có thể trịnh trọng gật đầu với Lạc Dao, vỗ vai cổ vũ nàng, sau đó đi mất.

Chờ người đi xa, Lạc Dao mới chậm rãi ngồi xuống ghế.

Tiểu Già run rẩy nói: "Đại mỹ... bỏ đi, hắn thật sự là Ma Tôn sao?”

Nó lại cảm thấy khó tin: "Sao hắn dám đến Đông Thần Sơn? Thật sự cho rằng Thiên giới chúng ta không có người sao!”

Lạc Dao rót cho mình một chén trà, vừa nhẹ nhàng uống trà vừa chải chuốt lại chân tướng một cách rõ ràng: "Sau đại chiến Thần Ma, hắn mất đi ma tủy, nghe nói sau khi tỉnh dậy hắn vẫn bị "tội nghiệt" quấn thân, khi ở trong rừng trúc, khí đen bốc lên trên người hắn chắc hẳn là "tội nghiệt" rồi.”

Tiểu An đuổi kịp suy nghĩ của nàng: "Hắn đi về phía Chí Dương lực trong đầm nước, Chí Dương lực có thể hòa tan "tội nghiệt"!”

Tiểu An lại nói: "May mà ta hút đi Chí Dương lực của kim đàm.”

Sau đó Tiểu Già hôn mê, không biết chuyện gì xảy ra, Lạc Dao nói: "Ừ, ta lại cho hắn ba viên Chí Dương đan.”

"A?" Tiểu Già sửng sốt, vội vàng nói: "May mà như vậy, nếu không chúng ta rất khó có thể toàn thân trở ra.”

Vị Đế Tôn trẻ tuổi của Ma Vực kia, nổi danh điên cuồng, nếu không trả lại ba viên Chí Dương đan, chỉ sợ bọn họ đã sớm giống như những Ma tộc cao đẳng kia, bị bóp nát trái tim.

Lạc Dao không lên tiếng, nàng đang tự hỏi.

Tiểu Già không nhịn được hỏi: "Chủ nhân, hiện tại nên làm gì, ngươi muốn hợp tác với hắn thật sao?”

Lạc Dao vuốt ve cái chén trắng như tuyết, chậm rãi nói: "Tại sao không? Ma Tôn cũng được, Quỷ Thánh cũng được, chẳng qua là đều muốn Ma Tủy dưới cây Hồng Mông.”

Tiểu Già ngẫm nghĩ: "Cũng đúng." Dù người hợp tác là Quỷ Thánh, nhưng vẫn lấy Ma Tủy cho Ma Tôn.

"Đây chưa chắc đã không phải cơ hội, năm đó ta dốc hết sức lực cũng không thấy hắn, hiện tại..." Lạc Dao quay đầu, chống cằm nhìn về phía Tiêu Dao Các xa xa. "Rất tốt, biết địch biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”

Tiểu Già: "!”

Nó nhảy từ tóc xuống, nghiêng đầu nhìn nàng.

Hai trăm năm, nó lại một lần nữa thấy được ngọn lửa nhỏ kia từ trong mắt nàng.

Đông Thần Đế Cơ trước kia, chỉ mới một trăm tuổi đã dùng một thanh kiếm không trọn vẹn, quét sạch chi nữ chiến thần Ma Vực.

-----

Cả nhà mình ai đang đọc cmt hay theo dõi truyện cho tuii có động lực làm tiếp với ạa