Chương 23: Thái tử vì Ngân Sách thủ thân như ngọc!

Tâm tính Lạc Dao vô cùng phức tạp.

Tiểu Già cũng không biết nói gì.

Thật ra hai người bọn họ đã sớm hoài nghi mục đích Chu Yểm đến núi Tam Giới, nhưng Chu Yểm vừa đến đã nhìn chằm chằm vào Ngân Sách, dáng vẻ vô cùng chắc chắn, trong lòng Lạc Dao khó tránh khỏi ôm hy vọng - đã sắp hai trăm năm trôi qua, lấy tính cách của Yêu tộc, có lẽ hắn ta đã sớm không nhớ thương nàng nữa?

Lại nói Chu Yểm đã biết thân phận của nàng, còn muốn tim và máu của nàng, thì phải tuyên chiến với núi Đông Thần.

Lấy sự thông minh giảo hoạt của Chu Yểm, sao hắn ta có thể làm chuyện ngu xuẩn nhặt hạt vừng ném dưa hấu như vậy?

Nhưng nếu như phụ thân đưa thư cho hắn ta, lại là một chuyện khác.

Ai cũng biết, chỉ cần trở thành "tam tương" của Thần tộc, là có thể đi vào cây Hồng Mông.

Cây Hồng Mông là thánh địa của Thiên Giới, dù không phải Thần tộc, dù là một người bình thường không khai ngộ, nhưng một khi bước vào cây Hồng Mông, nó cũng có thể lập tức khai ngộ, chỉ trong ít ngày sẽ phi thăng.

Chỗ tốt của cây Hồng Mông với người tu đạo càng không cần phải nói, nếu Chu Yểm có thể tu hành dưới tán cây, chỉ sợ không bao lâu nữa hắn ta sẽ có thể khiêu chiến Yêu Hoàng, lấy được đế vị.

Tiểu Già nhỏ giọng nói: "Bệ hạ cũng là quan tâm quá tắc loạn.”

"Ta biết." Lạc Dao nói: "Nếu không phải năm đó ta lừa hắn ta, phụ thân đã không hạ mình tin vào tiểu bối Ma Vực... ông ấy vì để ta khôi phục thân thể đã phải trả giá quá nhiều.”

Tiểu Già trấn an nàng: "Năm đó cũng không có cách nào, đại quân Thiên giới áp sát, nếu ngươi nói mình bị Chu Yểm nhốt, bệ hạ tức giận ắt sẽ tiến công Ma Vực... ngươi cũng chỉ có thể nói mình được Chu Yểm cứu, đối với hắn lâu ngày sinh tình, cam nguyện ở Đình Đồng điện mới có thể ổn định bệ hạ, bớt một trận đại chiến.”

Lạc Dao khi đó thật sự là không còn cách nào.

Chu Yểm nhốt nàng mười ba năm, từ đầu đến cuối nàng đều không chịu bại lộ thân phận, vốn đã muốn chạy trốn, không ngờ đại quân Thiên giới lại vây tới.

Trận chiến kia, nếu như Lạc Dao lộ ra chút uất ức, giữa Thần tộc và Yêu tộc sẽ không thể thiếu một trận ác chiến.

Đại chiến Thần Ma mới kết thúc không quá trăm năm, lúc này lại tái khởi chiến tranh, đối với bách tính tam giới mà nói, là vô cùng đáng sợ.

Lạc Dao thường xuyên hành tẩu ở nhân gian, nàng tuyệt đối không muốn vì mình mà để bọn họ chịu nỗi khổ chiến loạn.

Cho nên nàng lừa phụ thân, lừa đại quân Thiên giới đến cứu nàng, trái lương tâm nói ra lời kia.

Dù thanh danh của Đông Thần Đế Cơ bị quét sạch, nhưng Lạc Dao cũng chưa từng hối hận vì quyết định của mình.

"Chu Yểm đã tới tìm ta, thì ta không nên liên luỵ người vô tội..." Lạc Dao nói, "Để ta đi nói rõ tình huống với Ngân Sách.”

Tiểu Già biết tính tình của nàng, cũng sẽ không ngăn cản, nói: "Ngươi hỏi Linh Lại trước, xem Ngân Sách có ở trên đỉnh Nghi Cư không, đừng đi một chuyến tay không.”

Lạc Dao gật đầu đồng ý, lấy ra lá bùa màu trắng bình thường, gấp hạc giấy gửi cho Linh Lại, nàng và Ngân Sách còn chưa quen thuộc đến mức tặng bùa cho nhau, cũng thể dùng hạc giấy thư từ qua lại.

Linh Lại trả lời rất nhanh, một con hạc giấy cực lớn nhào vào, rất giống một con ngỗng béo, vừa nhìn đã biết nhét không ít nội dung.

Lạc Dao vừa mới mở ra, đã nghe tiếng Linh Lại gào lên: "Ngân Sách không ở đỉnh Nghi Cư! Trời ạ, ngươi còn chưa biết đâu, Ngân Sách kia không biết đã hạ mê hồn dược gì cho điện hạ mà lại khiến điện hạ mê mẩn đến choáng váng đầu óc, nói thẳng là không phải hắn thì không thể, còn muốn vì hắn thủ thân như ngọc... ngươi nghe đi, đây là lời mà một thái tử Yêu tộc sẽ nói sao, đừng nói thái tử, cho dù là tiểu yêu bình thường cũng sẽ không nói ra lời này! Ta không hiểu, ta không hiểu, ta không hiểu, Ngân Sách kia chỉ là một tiểu nam tiên trong bốn chi dưới... lấy đâu ra năng lực độc chiếm Thái Tử! Hắn có tướng mạo bình thường, tu vi bình thường, trên giường... bỏ đi, hắn con là xử nam, càng quá đáng hơn là, tính cách của hắn vô cùng khó ưa, không tỏ ra hòa nhã với điện hạ. Thế nhưng trong mắt điện hạ chỉ có hắn... a a a, thật đáng sợ, ta cũng không dám hồi âm cho bằng hữu Ma Vực, ngươi nói ta nói chuyện này cho bọn hắn nghe, bọn họ có thể tin sao? Bọn họ sẽ chỉ biết mắng ta đến trường đến ngu người, đọc sách đến điên rồi!”

Không hổ là linh điểu, giọng này của nàng ấy... thật thánh thót.

Tiểu Già thổn thức: "Nếu Chu Yểm không nhận lầm người, vậy người Linh Lại mắng chính là ngươi.”

Lạc Dao: "...”

Tiểu Già: "Hay là cứ để hắn hiểu lầm đi?”

Lạc Dao rất có nguyên tắc: "Chu Yểm kiểu gì cũng sẽ phát hiện, đến lúc đó không chừng sẽ giận chó đánh mèo lên Ngân Sách, huống hồ ngươi cũng biết bản lĩnh của Chu Yểm, tu giả tầm thường rất dễ bị mê hoặc, Ngân Sách không cần phải chịu tai bay vạ gió.”

Tiểu Già trong lòng ưu tư: "Cũng đúng.”

Con hạc giấy thứ hai của Linh Lại nhào vào trong lòng Lạc Dao, lần này nó bình thường hơn rất nhiều, chỉ nói một câu: "Ngân Sách không ở đỉnh Nghi Cư, điện hạ đang cùng hắn đi học ở Lộ Các!”

Thế mà còn đang đi học...

Lạc Dao nhìn đồng hồ, chỉ có thể đợi đến tối, nàng lại gửi một bức thư cho Linh Lại: "Sau khi Ngân Sách trở về thì nói cho ta biết.”

Hạc giấy Linh Lại trả lời tới cực nhanh: "Yên tâm, ta đang theo dõi, chờ hắn trở về, chúng ta cùng đi tìm hắn!”

Lạc Dao: "...”

Rất rõ ràng, Linh Lạc đã hiểu lầm nàng, nhưng... cứ như vậy đi, Lạc Dao đích xác muốn tìm Ngân Sách.