Muốn kéo dài tính mạng xem ra có vẻ sẽ khó khăn, nhưng cũng không tới mức chạy trối chết.
Lạc Dao đang đắn đo xem nên mở miệng thế nào, chợt nghe Dạ Thanh lên tiếng: "Đi xuống đi.”
Bạch Tàng là một con quỷ thức thời, hắn ta nhanh chóng đáp lại: "Thuộc hạ cáo lui.”
Bạch y sư huynh vừa đi, trong Tiêu Dao các to như vậy chỉ còn lại nàng cùng "Quỷ Thánh", Lạc Da vất vả lắm mới sắp xếp lại được ngôn ngữ lại bị đánh tan, không biết nói từ đâu.
Trong rừng trúc dưới núi Đông Thần, thật sự là hiểu lầm.
Nàng vô tình gặp được hắn, lại không cẩn thận thu kim đàm, nhưng cũng cho hắn ba viên Chí Dương đan, giúp hắn trị liệu thương thế, về phần bình lưu ly sau đó...
Lạc Dao nhớ tới chuyện này, cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, nàng lấy bình lưu ly từ trong linh nang ra, đưa tới: "Chắc đây là bảo vật của tiên sinh, đệ tử không dám giấu riêng.”
Vạn Khoảnh Lưu Ly co lại thành cỡ lòng bàn tay, nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của thiếu nữ, như một món đồ chơi nhỏ đặc biệt chọc người vui vẻ.
Dạ Thanh nhàn nhạt liếc qua, hỏi nàng: "Nàng muốn vào Trường Sinh đạo?”
Lạc Dao không nghĩ tới hắn không để ý tới bình lưu ly mà lại hỏi ý đồ tới đây của nàng trước, Lạc Dao vội vàng nói: "Đúng vậy, đệ tử đã học xong mệnh tướng sáu mươi tư giải, muốn tiếp tục tu hành trường sinh đạo, mong tiên sinh kiểm tra.”
"Tên gì?”
"Tên của đệ tử là Lạc Dao.”
"Lạc Dao?" Dạ Thanh lại nhìn về phía lòng bàn tay của nàng, trong bình lưu ly kia có một đóa hoa nhỏ màu vàng, chính là hoa Rêu Rao nở khắp núi Đông Thần, tượng trưng cho Chúc Chiếu chi quang, lực Chí Dương, hắn ngước mắt nhìn về phía nàng: "... trong Chiêu Dao tôn quý, không rời Thần Sơn?”
Tim Lạc Dao bỗng nhảy dựng, ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay.
Trong mắt Dạ Thanh đầy vẻ mỉa mai: "Hay là nói, Chiêu Dao rơi, Thần Sơn tất bại.”
Hắn đã nhìn ra thân phận của nàng!
Hắn biết nàng đến từ Thần Sơn, là Đông Thần Đế Cơ trong Xích Nha cung!
Lạc Dao nuốt nước bọt, cố gắng để trái tim đang đập thình thịch bình thường trở lại.
Nàng dám đến bái phỏng Quỷ Thánh Bạch Tàng, một là ỷ vào mình che giấu thân phận, giả làm một Tiên tộc trong bốn chi khiêm tốn cầu học, nếu đã bại lộ thân phận, vậy Tiểu Già sợ là một lời thành sấm -- thoát thân quan trọng hơn!
Tuy hiện tại Quỷ Thánh Bạch Tàng đang ẩn cư trên núi Tam Giới, nhưng ba trăm năm trước hắn ta là đệ nhất quân sư dưới trướng vị Đế Tôn trẻ tuổi Ma tộc kia.
Trong đại chiến Thần Ma, hắn ta từng suất lĩnh ma tướng chống lại được trận tấn công mạnh mẽ của Thủ Chiếu tộc, đánh ngang tay với Thủ Chiếu quân thiện chiến nhất Thiên giới.
Sau đó, Cổ Thần Chúc Chiếu đánh bại Ma Tôn Dạ Thanh, rút đi ma tủy của hắn, khiến hắn mất hết tu vi, ngã xuống vực sâu Ma Vực, ngủ say trăm năm.
Quỷ Thánh Bạch Tàng cũng vì Đế Tôn ngủ say mà ở ẩn, hắn ta bỏ đi một thân nhung mã, vào núi Tam Giới loài nào cũng có, trở thành một vị cao nhân nhàn tản trên Tiêu Dao các ở đỉnh Trường Sinh.
Những chuyện xưa cũ năm xưa, Lạc Dao đã được nghe từ nhỏ đến lớn, nhất là khi còn tấm bé, nàng nhớ mẫu thân đã lăn qua lộn lại nghiên cứu đại chiến kia vạn lần, nằm mơ cũng muốn bung Ô Che Trời, khiến Đế Tôn Ma Vực kiêu ngạo cuồng vọng vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Sau đó...
Tiểu Lạc Dao bị hiện thực dạy làm người.
Nàng không có thần cốt, ô che trời thành Tiểu Già, một người một ô cứ vậy sống hơn hai trăm năm, cuối cùng không thể không đến núi Tam Giới mai danh ẩn tích, thậm chí còn muốn tu trường sinh đạo của Quỷ Thánh.
Kết quả, họ lại bị nhìn thấu.
Giọng Tiểu Già run run: "Chủ nhân, chúng ta chạy... chạy đi!”
Lạc Dao lại tỉnh táo hơn: "Chạy cái gì, nơi này an toàn nhất.”
Trên núi Tam Giới mà có ân oán, Quỷ Thánh Bạch Tàng có thể ở lại đỉnh Trường Sinh, chứng tỏ hắn ta đã gác lại chuyện cũ năm xưa.
Nàng tùy tiện rời khỏi núi Tam Giới có "quy tắc nghiêm minh", ngược lại sẽ khiến mình rơi vào hiểm cảnh.
"Tiền bối, ở trên núi Tam Giới, ta chỉ là Lạc Dao." Lạc Dao định thần lại, thản nhiên nhìn sang: "Ta tuyệt không có ý khıêυ khí©h, càng không có ý mạo phạm, lúc ở trong rừng trúc, mặc dù ta đã lấy Chí Dương lực trong kim đàm, nhưng cũng đã lấy máu làm thuốc dẫn để ngài dùng ba viên Chí Dương đan, khi ta tỉnh lại, bình lưu ly này rơi trên người ta, ta thấy nó không phải vật phàm nên vẫn cất nó trong túi, muốn vật về nguyên chủ.”
Nàng hơi dừng lại, cố gắng chịu đựng giọng nói hơi khàn, tiếp tục nói: "Ta đến núi Tam Giới là vì nguyên nhân cá nhân, nó không liên quan tới Thần Sơn, muốn vào Trường Sinh đạo cũng là xuất phát từ tư tâm... Thần cốt của ta bị hao tổn, không còn sống lâu nữa, nếu không phải cùng đường mạt lộ, ta tuyệt không muốn quấy rầy tiền bối.”
Dứt lời, nàng đặt bình lưu ly lên bàn vuông bên cạnh, lễ phép cúi người, lùi về phía sau ba bước, chuẩn bị rời khỏi Tiêu Dao các.
Lạc Dao tuy cảm thấy người có chút nóng, nhưng đầu óc lại không hồ đồ.
Quỷ Thánh đã nhận ra thân phận thật của nàng, sao có thể còn dạy nàng trường sinh đạo? Nàng có thể toàn thân trở ra đã không tệ rồi.
Lần này, không chỉ có đỉnh Trường Sinh là không thể ở lại, mà núi Tam Giới cũng không cách nào ở lại.
Lạc Dao bỗng nhiên cảm thấy buồn bã, không phải vì mạng nhỏ của mình khó bảo toàn mà là đau lòng phụ thân hao hết trăm năm tâm huyết mới có được một quẻ này, lại là công dã tràng.
Lạc Dao đang định bước ra khỏi Tiêu Dao các, chợt nghe người phía sau lạnh lùng nói: "Dù nàng tu Trường Sinh đạo cũng vô dụng, không tu được thần cốt của nàng.”
Lạc Dao cười khổ, nhưng vẫn khách khí trả lời: "Đa tạ tiền bối đã cho ta biết.”