Chương 17: Hắn chết rồi mới là Quỷ Thánh được

Thời tiết chuyển lạnh, tuyết sáng sớm đến lúc này mới bắt đầu tan, cái gọi là tuyết rơi không lạnh tuyết tan mới lạnh, lúc này nhiệt độ còn thấp hơn tối hôm qua, gian phòng rộng rãi sáng sủa nhưng gió lùa, một cơn gió lạnh thổi vào, bông tuyết rơi trên bàn, thật lâu không tan.

Đệ tử có thể vào núi Tam Giới đều là tu sĩ, sao có thể sợ lạnh? Bọn họ trở về phòng, thấy cảnh này còn cảm thấy phong hoa tuyết nguyệt, thích hợp làm rượu ca hát, chỉ khổ Lạc Dao, nàng lạnh đến run rẩy còn phải giả bộ như không có chuyện gì.

Trên núi Tam Giới có nhiều tộc sống chung, từ trước tới nay đều mặc tự do, có người mùa đông mặc váy da, cũng có người mặc áo da vào mùa hè. Cũng may cũng có người tuân theo quy luật bốn mùa, nên mặc gì thì mặc nấy, cho nên Lạc Dao quấn chặt áo choàng lông, sau đó lén ôm một cái lò nóng vào lòng, cũng không gây chú ý.

Tiểu Già đau lòng cho Lạc Dao, nhưng cũng như Lạc Dao nói, để phòng đêm dài lắm mộng, dù cơ thể nàng có chút khó chịu nhưng cũng không dám trì hoãn.

Tu giả cấp bậc Quỷ Thánh, một khi bế quan động một chút là mười mấy năm, thật không dễ gì gặp được lúc hắn ta xuất quan, vạn nhất bỏ lỡ, Lạc Dao không đợi nổi.

Lạc Dao để lại một phong thư cho Linh Lại, nói rõ tình huống, lúc ra ngoài, nàng lại liếc nhìn tiểu viện màu bạc, cửa viện đóng chặt, người còn chưa trở lại.

-- Cũng không biết hắn ta và Chu Yểm đã xảy ra chuyện gì.

Lạc Dao lắc đầu, nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có thời gian rảnh rỗi quản chuyện của người khác.

Truyền tống trận của Nghi Cư các không thể đi thẳng tới đỉnh Trường Sinh, Lạc Dao về đỉnh Vô Nhai trước, từ nơi này lại thêm một lần truyền tống trận mới có thể đi về phía đỉnh Trường Sinh.

Đỉnh Trường Sinh không phải khu vực công cộng của thư viện tam giới, mà là chỗ ở tư nhân của Quỷ Thánh Bạch Tàng, đệ tử bình thường như Lạc Dao không thể nào lên thẳng đỉnh núi, chỉ có thể đến dưới núi, giao lệnh bài rồi mới lên núi.

Ngọn núi cao vυ"t trong mây, Tiểu Già không nhịn được mở miệng: "Hay là ngươi hỏi Khương Thả đi, nếu nàng ấy không rảnh thì tốt xấu gì cũng sắp xếp người rảnh đến đón ngươi chứ...”

"Không cần." Lạc Dao nắm chặt cổ áo, thở ra một hơi sương trắng: "Leo núi rất tốt, không chừng có thể đè ép luồng khí lạnh này xuống.”

Tiểu Già: "...”

Đè xuống cái quỷ gì, người đều muốn đông lạnh hỏng rồi kìa!

Quỷ Thánh khốn khϊếp, xuất quan muộn một ngày thì chết sao!

À, hắn ta chết rồi mới là Quỷ Thánh được.

--

Bạch Tàng làm việc ổn thỏa, hắn ta sớm quen với việc Dạ Thanh ít nói, luôn có thể nhìn ra trọng điểm, có ý nghĩ tìm người.

Muốn vào trường sinh đạo phải bắt đầu từ mệnh tướng học.

Vị lão Tiên tộc này đã đi theo con đường chính đáng, chắc hẳn sẽ nghiêm túc nghe giảng bài ở đỉnh Vô Nhai, học hết Mệnh Tướng Lục Thập Tứ Giải.

Bạch Tàng nghe ngóng một chút, biết được lần này là ai đang dạy thay, sau khi nghe thấy hôm nay vừa lúc kết thúc bài giảng, ánh mắt hắn ta sáng lên, vội hỏi: "Khương Thả ở đâu, mau gọi nàng qua đây.”

Khương Thả đang bận đến sứt đầu mẻ trán, cũng không phải như nàng ấy chỉ gửi hạc giấy cho Lạc Dao nói, đang hầu hạ bên cạnh sư tôn mà là tranh thủ thời gian để bù lại.

Bạch Tàng vì sách hóa quỷ, có thể thấy được trình độ học vấn của hắn ta đến mức nào, nản thân hắn ta cũng hiểu rõ sách là vật tốt, cũng muốn để các đệ tử yêu dấu dụng tâm cảm thụ, vì vậy mỗi tháng đều bố trí đọc sách ngoài việc tu hành.

Không chỉ Khương Thả đang bổ sung kiến thức mà hơn phân nửa đệ tử đỉnh Trường Sinh đều bị Bạch Tàng đột nhiên xuất quan đánh cho trở tay không kịp. Ban đầu nàng ấy còn nghĩ mấy ngày nữa sẽ đọc sách, giời không thể không tranh thủ thời gian mà bù lại, có thể bổ sung được ít nào hay ít đó, dù sao cũng tốt hơn là lúc bị kiểm tra hai mắt đen thui, bị giáo huấn đến tận hừng đông.

Tiểu đệ tử trên núi vội vàng tìm đến Khương Thả: "Sư tỷ sư tỷ, sư tôn truyền tỷ đến Tiêu Dao Các!”

Đầu gối Khương Thả mềm nhũn: "Bây giờ đã bắt đầu kiểm tra rồi sao? Vậy cũng nên bắt đầu từ đại sư huynh chứ, sao lại đến phiên ta..." Thì thào vài câu, Khương Thả động tác nhanh nhẹn, dù sao cũng phải kiểm tra, chết sớm siêu sinh sớm.

Sư tôn thế mà chờ ở ngoài các, lòng Khương Thả nổi trống, đầu tiên nàng ấy khom mình hành lễ, lại bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhưng chỉ nghe sư tôn nhà mình sốt ruột hỏi: "Tiểu Thả, gần đây ngươi đang dạy thay sao?”

Khương Thả vội vàng trả lời: "Hồi bẩm sư tôn, là ta.”

"Trong giờ học tình huống như thế nào?”

"Đệ tử nhiều không?”

"Nhiều!" Khương Thả sợ kí©h thí©ɧ đến sư tôn, vội vàng nói: "Hôm nay còn nhiều hơn nữa, ngồi đầy hai mươi cái bồ đoàn, bên ngoài còn vây tròn năm vòng người và quỷ, đệ tử nhiều đến mức đếm không xuể!”

Tâm Bạch Tàng trầm xuống, dù thế nào hắn ta cũng không ngờ được khóa học của mình lại trở nên nổi tiếng như vậy: "Vậy đám đệ tử này... đều phù hợp tiêu chuẩn lên núi sao?”

Nếu nhiều tới đếm không hết, vậy thời gian ba ngày rất khó!

Khương Thả ấp úng.

Bạch Tàng đã nhận ra: "Ngươi mau ăn ngay nói thật, thật sự có nhiều đệ tử như vậy sao?”

Khương Thả nhìn trời: "Có! Chắc chắn hôm nay có!”

Bạch Tàng nắm được trọng điểm: "Chỉ tiết một ngày hôm nay?”

"...”

"Mau nói cho ta biết, lần này có bao nhiêu ngươi phù hợp với tiêu chuẩn lên núi?”

"Chỉ có một người." Khương Thả khổ sở muốn khóc, nàng ấy nức nở nói: "Sư tôn, là bọn họ có mắt không tròng, không học được học vấn cao thâm này, cũng do năng lực giảng bài của đồ nhi có hạn, không có cách nào dẫn bọn họ nhập thắng, tuyệt đối không phải do mệnh tướng học của ngài buồn tẻ, tối nghĩa khó hiểu...”

Khương Thả còn chưa dứt lời, chỉ thấy Bạch Tàng vui mừng khôn xiết, lại hỏi nàng ấy: "Người kia ở đâu? Tiên tộc? Là nữ tiên sao?”

Khương Thả vẫn còn nước mắt, hơi ngơ ngác: "Ta cũng không xác định nàng ở đâu, có lẽ là tới đỉnh Trường Sinh rồi chăng? Đúng là một vị nữ tiên.”

Có được chẳng tốn công phu gì!

Nàng thật đúng là tự mình tìm tới cửa!

Bạch Tàng vội nói: "Nhanh đưa hạc giấy cho nàng ấy, hỏi đến chỗ nào rồi, mau đi đón... không, để ta tự mình đi đón nàng.”

Khương Thả: "??”