Tiêu Dao các thiết kế theo phong cách cổ xưa, sàn nhà lát bằng ngọc trúc nhạt màu, bốn bức tường là giá sách, trong phòng rộng thoáng xếp một loạt sách cổ, chính giữa là một bình phong ba mặt, màu xanh biếc xuyên thấu, ẩn ẩn có lá trúc di chuyển.
Ngay phía trước bình phong là một cái giường La Hán, trên giường để vài lá trà xanh, mùi hương tràn ngập khắp phòng, nam tử ngồi trên nhuyễn tháp bên trái, huyền y tóc đen, dung mạo đẹp đẽ, khi hắn đưa tay bưng trà, khớp ngón tay rõ ràng, vẻ măth lạnh lẽo, khiến người ta không phân biệt được, bàn tay này hay chén sứ mới là do lãnh ngọc chế tạo.
Bạch Tàng thấy vậy kinh ngạc: "Tội nghiệt" ngập trời kia đâu? Nghiệp quả thời khắc khắc giương nanh múa vuốt gặm nuốt huyết nhục kia đâu?
Hắn ta thu mày, cân nhắc mở miệng: "Bệ hạ đường xa mà đến, có gì phân phó thuộc hạ sao?”
Thanh âm của Dạ Thanh vô cùng dễ nghe, chỉ là âm điệu ít khi lên xuống: "Giúp ta tìm một người.”
Bạch Tàng ngẩn ra: "Nhân tộc?”
Dạ Thanh: "Tiên tộc, bốn chi dưới.”
"Có tên tuổi không?”
"Không có.”
"Nam tiên hay là nữ tiên?”
"Không biết.”
Bạch Tàng im lặng, tốt xấu gì hắn ta cũng là tâm phúc toàn năng của Ma Tôn, hắn ta vẫn có chút môn đạo, trực tiếp lấy Hồn Hỏa Đăng ra: Đặc sản của Quỷ tộc, là lợi khí giỏi về tìm người nhất tam giới - sau đó lại hỏi: "Có tín vật không?”
Dạ Thanh liếc mắt nhìn hồn hỏa đăng, nói: "Vạn Khoảnh Lưu Ly ở trên người nàng.”
Tay Bạch Tàng run lên, suýt chút nữa khiến hồn hỏa đăng đã đốt mấy ngàn năm tắt, thần sắc của hắn ta đột nhiên thay đổi, giọng nói căng thẳng: "Sao lại như vậy, rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể cướp Vạn Khoảnh Lưu Ly đi mất!”
Vạn Khoảnh Lưu Ly là thánh vật của Ma Vực, được tạo thành từ băng phách của U Huỳnh, độc nhất trân quý.
Dạ Thanh: "Ta đâu có chết, sao lại cướp đi.”
Bạch Tàng nghẹn lại, hắn ta thận trọng mở miệng: "Vậy là...”
"Tặng cho nàng.”
Bạch Tàng như bị đông cứng lại, hắn ta duy trì vẻ mặt đờ đẫn, trong đầu ngoại trừ dấu chấm hỏi ra thì chỉ có dấu chấm than."Vạn Khoảnh Lưu Ly" này cực kỳ quý giá đối với tam tộc Ma Vực, bất kể là Yêu, Quỷ hay Ma tộc, chỉ cần có thể để nó bên người, không chỉ có thể giúp thu liễm khí tức quanh thân, còn có trợ giúp tẩm bổ cảnh giới, tốc độ tu hành có thể nói là tiến triển cực nhanh.
Sau khi Dạ Thanh tỉnh lại, nhóm Thực Ma luôn muốn có vị trí Đế Tôn chí cao vô thượng kia cũng là vì ngấp nghé thánh vật Ma Vực này.
Không ngờ...
Đế Tôn lại tiện tay tặng người khác, còn đưa cho một tiểu Tiên tộc không biết tên không biết họ không biết tướng mạo.
Càng khiến người ta hít thở không thông là Vạn Khoảnh Lưu Ly là chí bảo của Ma Vực tam tộc, đối với Tiên tộc và Thần tộc, ngoại trừ có thể che giấu khí tức ra thì không có tác dụng gì.
Đây là phung phí của trời cỡ nào chứ!
Dù Bạch Tàng chưa bao giờ mơ ước "Vạn Khoảnh Lưu Ly", nhưng nghe vậy cũng cảm thấy đau răng, nói chuyện cũng ê ẩm.
"Bệ hạ đã muốn tìm nàng thì sao phải khổ sở giao Vạn Khoảnh Lưu Ly cho nàng trước?" Hắn ta dựng hồn hỏa đăng lên, lẩm bẩm: "Cho dù có hồn huyết của ngài làm dẫn, muốn phá được kết giới của Vạn Khoảnh Lưu Ly cũng phải tốn chút thời gian...”
"Cần bao lâu?”
"Bảy ngày... không, ít nhất cũng phải mười ngày.”
"Ba ngày.”
Bạch Tàng lập tức nói: "Không được, tuyệt đối không được, núi Tam Giới này rất lớn, nếu có người trong vòng ba ngày có thể phá kết giới che chắn của Vạn Khoảnh Lưu Ly... ta, ta tặng Càn Khôn Tụ cho hắn!”
Bạch Tàng si mê sách hóa quỷ, trong Càn Khôn Tụ tràn ngập tàng thư, lời hắn ta nói không khác gì câu "đem đầu xuống cho ngươi đá" của Nhân tộc.
Dạ Thanh hơi nhíu mày, thần thái hình như có chút mệt mỏi, hắn nói: "Không cần lục soát khắp núi Tam Giới, nàng sẽ tới tìm ngươi... đến lúc đó dùng hồn hỏa đăng phân biệt là được.”
Bạch Tàng kinh ngạc nói: "Tới tìm ta? Vì sao?”
Dạ Thanh giương mắt nhìn hắn ta: "Mệnh số của nàng sắp hết, muốn nhập trường sinh đạo của ngươi.”
Bạch Tàng càng ngơ ngác, một đống lời đến bên miệng cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống từng chữ một.
Thật muốn mệnh mà...
Vị Đế Tôn trẻ tuổi Ma Vực này lại đưa Vạn Khoảnh Lưu Ly cho một vị lão Tiên tộc già yếu.
Nói chuyện này ra, ngay cả người kể chuyện tam giới cũng phải mắng hắn ta bịa chuyện!
--
Trên đỉnh Nghi Cư, Lạc Dao hắt xì một cái.
Tiểu Già: "Có người mắng ngươi!”
Lạc Dao lại hắt xì một cái nữa.
Tiểu Già: "Có người nhớ ngươi!”
Lạc Dao xoa xoa chóp mũi, cười nói: "Chắc là phụ thân nhớ ta." Nói xong, nàng bỏ cả chăn đệm dày, áo choàng dày và lò sưởi tay vào trong linh nang.
Tiểu Già thấy vậy thì ngũ vị tạp trần.
Thần tộc chưa bao giờ sinh bệnh, nhưng người không có thần cốt như Lạc Dao, mỗi khi vào đông đều sẽ ốm một trận.
Có lần đáng sợ nhất là nàng ba ngày ba đêm không giảm sốt, Thanh Phục dùng hết linh dược tam giới cũng chỉ khiến nàng ngủ thoải mái một chút, nhưng cả người vẫn mơ mơ màng màng.
Lạc Dao đến núi Tam Giới, đương nhiên là mang theo đủ loại đan dược, nhất là trong bình nhỏ màu vàng kia, tùy tiện lấy một hạt ra cũng có giá trị trăm vạn linh thạch. Đáng tiếc là cho dù đan dược tốt thì cũng không thể chữa được thần cốt bị hao tổn.
Lạc Dao cố nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mà hắt xì lần thứ ba.
Tiểu Già không cách nào lừa mình dối người nữa, nó vội la lên: "Bên ngoài có tuyết rơi, hay là ngày mai đi đỉnh Trường Sinh đi?”
Lạc Dao đang muốn nói chuyện thì thấy bên ngoài có một con hạc giấy bay tới. Hạc giấy rơi xuống lòng bàn tay nàng, giọng nói của Khương Thả vang bên tai nàng: "Lạc Dao sư muội, hôm nay trên núi có chút việc gấp, mấy ngày nữa ngươi hãy tới đỉnh Trường Sinh nhé!”
Tiểu Già: "Thật tốt quá!”
Lạc Dao nhíu mày, không ngờ chỉ chốc lát sau lại có một con hạc giấy bay tới, sau khi mở ra, giọng nói của Khương Thả lại vang lên: "Ôi trời, lại không có chuyện gì rồi, nếu muội muốn hôm nay tới thì tới đi, nếu muốn ngày mai tới cũng được, nhưng sư tôn xuất quan rồi, ta phải ở bên cạnh hầu hạ, có lẽ không thể xuống dưới núi đón muội được.”
Tiểu Già bối rối: "Tình huống gì vậy, sao chốc lát lại thay đổi rồi.”
Lạc Dao không do dự nữa, nàng đứng dậy nói: "Đi thôi, tránh đêm dài lắm mộng.”
Lỡ như lại có việc gấp không cho nàng lên núi, bỏ lỡ ngày Quỷ Thánh xuất quan, đợi thêm nữa... cũng không biết là mấy tháng sau.