Chương 14: Đế tôn Ma vực tới núi Tam Giới

Nói đến chỗ này, Khương Thả rất tự hào: "Khi sư tôn làm người, cường hãn không giống người, sau khi thành quỷ, cũng cảm tính không giống quỷ!”

Lạc Dao im lặng, tốt xấu gì cũng không nói ra câu "Người không ra người quỷ không ra quỷ", gật đầu đáp: "Quỷ Thánh tiên sinh, đúng là không giống người thường.”

Khương Thả vui mừng hớn hở hỏi Lạc Dao: "Hôm nay ngươi còn lớp nào không, hay là theo ta đến đỉnh Trường Sinh ở một thời gian?”

Tới rồi!

Lạc Dao khổ học hơn hai tháng, cuối cùng cũng cơ hội tranh thủ được cơ hội gần ngay trước mắt!

Nàng lập tức nói: "Học phân trong tháng này của ta đủ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đỉnh Trường Sinh.”

"Vậy ngươi về thu dọn hành lý trước đi.”

"Không cần, trong linh nang của ta có quần áo để thay.”

Lạc Dao tích cực như thế khiến Khương Thả rất cảm động, vỗ vỗ bả vai nàng nói: "Vậy cũng phải nói với bạn cùng phòng một tiếng.”

"Chỉ ba ngày mà thôi, nàng ấy...”

"Không chỉ ba ngày." Khương Thả cười tủm tỉm nói: "Ba mươi sáu ngoại mệnh muốn nhập môn, kiểu gì cũng phải ba tháng mới bắt đầu.”

Lạc Dao: "...”

Đầu tiên nàng bị ba mươi sáu ngoại mệnh làm cho hoảng hốt, sau đó lại ý thức được mình có thể ở lại trên núi Trường Sinh ba tháng thì lập tức sáng mắt, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Được, vậy tối nay ta đến đỉnh Trường Sinh tìm sư tỷ.”

"Đến dưới núi thì truyền cho ta một con hạc giấy, ta xuống núi đón ngươi.”

Tiểu Già vui vẻ: "Thật tốt quá, hơn hai tháng học không uổng công rồi!”

Một ngày một tiết, còn là tiết sáng, người còn chưa tỉnh ngủ đã lại bị thôi miên, ô che thiên có thể ngáy o o mà Lạc Dao lại phải giữ vững tinh thần nghiêm túc nghe giảng bài, cuối cùng còn phải đi tìm thêm tư liệu bổ sung học phân, thức đêm hoàn thành bài tập.

Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người.

Lạc Dao có thể ở lại đỉnh Trường Sinh, tìm cơ hội thăm hỏi Quỷ Thánh Bạch Tàng.

Lạc Dao vừa đi về phía truyền tống trận, vừa nói với Tiểu Già: "Đây chỉ là bước đầu tiên, muốn được Quỷ Thánh chỉ điểm, còn phải cố gắng thêm nữa.”

Tiểu Già không khỏi lo lắng: "Quỷ Thánh này thật sự có cách kéo dài tính mạng cho ngươi không?”

"Nếu hắn không có cách, vậy tam giới này..." Lạc Dao không nói lời buồn bã, ngược lại trêu ghẹo nói: "Không có việc gì, cùng lắm ta tìm một người "tam tương", dù sao đối phương cũng không phải Thần tộc, chỉ cần ta "hiểu hắn, thương hắn, tin hắn" là được.”

Thần tộc và Thần tộc muốn cùng nhau đi vào Hồng Mông Thụ thì nhất định phải "tam tương" lẫn nhau.

Ngược lại, Thần tộc dẫn theo người thương là tộc khác đi vào Hồng Mông Thụ thì không có điều kiện hà khắc như vậy.

Chỉ cần Thần tộc đơn phương "hiểu, thương, tin" là được.

Nhân tâm dễ biến, tình ái vô thường.

Trong tam giới lục tộc, cũng chỉ có hai chữ Thần tộc chấp nhất với vĩnh cửu.

-

Khương Thả vừa về đỉnh Trường Sinh đã bị sư huynh sư tỷ ngăn lại.

"Đi thôi, xuống núi ở mấy ngày!”

"Xảy ra chuyện gì?”

"Sư tôn xuất quan!”

"Ôi trời, sư tôn xuất quan trước hạn? Vậy việc học của ta... không phải, cũng không đến mức xuống núi chứ! Lại nói ta mới vừa lên lớp, mới thu được một tiểu nữ tiên đáng yêu, đang muốn dẫn nàng lên núi!”

"Ngươi tranh thủ thời gian truyền hạc giấy cho nàng đi, để mấy ngày nữa nàng lại đến.”

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

"Sư tôn chỉ nói có đại nhân vật sắp tới, bảo chúng ta nhanh chóng xuống núi, nếu không tẩu hỏa nhập ma sẽ không chịu trách nhiệm.”

"Đại nhân vật nào, sẽ không là thái tử Yêu tộc kia chứ, hôm nay trên lớp ta còn thấy...”

"Không phải, vị thái tử kia là tiểu bối của sư tôn, sao có thể khiến hắn căng thẳng như vậy? Là vị nhân vật lớn hơn nữa, ta hoài nghi...”

"Câm miệng đi sư đệ, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm!”

Khương Thả mờ mịt, bị các sư huynh sư tỷ huyên náo càng thêm mơ hồ, nàng ấy lẩm bẩm: "Rốt cuộc là ai vậy?”

-

Đỉnh Trường Sinh.

Thiếu niên mặc bạch y, tóc tai bù xù, chân trần chạy như điên, chính là Quỷ Thánh nổi danh tam giới (Con mọt sách) Bạch Tàng.

Hắn ta hoàn toàn không ngờ Đế Tôn lại đến núi Tam Giới nho nhỏ này.

Trước có thái tử Yêu tộc, sau có Đế Tôn Ma tộc.

Đây là muốn đổi trời à?

Bạch Tàng vội vàng truyền âm cho các đệ tử trên núi, bảo bọn họ mau xuống núi.

Cũng không phải sợ va chạm vị Đế Tôn này mà là sợ các đệ tử tu vi không đủ, gánh không nổi "tội nghiệt" kinh thiên hãi địa trên người Đế Tôn.

Trận đại chiến thần ma ba trăm năm trước, Cổ Thần Chúc Chiếu đại chiến một hồi với vị Đế Tôn trẻ tuổi Ma tộc này.

Cho đến khi Đế Tôn Ma tộc bị Cổ Thần Chúc Chiếu rút đi ma tủy, mà Cổ Thần Chúc Chiếu cũng về Hồng Mông Thụ tu dưỡng, đại chiến mới coi như kết thúc.

Đế Tôn Ma Vực ngủ say trăm năm tỉnh lại, ngày đêm bị "tội nghiệt" ngập trời kia gặm nuốt, nhận hết đau khổ không thuộc về mình.

"Tội nghiệt" kia bắt nguồn từ vạn linh tam giới, cho dù là Chân Ma thượng cổ cũng sẽ bị tra tấn đến điên mất.

Mà vị Đế Tôn này, không chỉ sống sót hai trăm năm, còn một mực duy trì tỉnh táo tuyệt đối.

Nói tới đạo lý, chuyện này còn đáng sợ hơn cả điên.

Bình sinh Bạch Tàng chưa từng phục ai, chỉ đối với Dạ Thanh là hắn ta tâm phục khẩu phục.

Bạch Tàng vội vàng chạy đến, chuẩn bị tâm lý đối mặt với "tội nghiệt", không ngờ trong Tiêu Dao Các, Dạ Thanh mặc một bộ huyền y, da trắng hơn tuyết, xung quanh không có chút "tội nghiệt" nào, chỉ có hương trà yếu ớt, trăng thanh gió mát.