Editor: Dĩm
Lương Thanh U nhớ cha mẹ của Giang Ngọc Châu ly hôn khi hắn mười bảy tuổi, mẹ hắn sẽ trở về Pháp và hỏi hắn có muốn đi cùng bà không, Giang Ngọc Châu đã từ chối, nhưng sau đó lại đi cùng bà. Bây giờ nghĩ lại, cũng là thổn thức.
Khi đó, cậu thích Hạ Lâm, cũng biết hắn ta và Giang Ngọc Châu ở cùng một câu lạc bộ bóng rổ, hai người nói họ là anh em tốt hơn cả bạn tốt, người khác đều nói họ là một đôi. Nếu không có Lương Thanh U xen vào, đây có lẽ là một câu chuyện tình yêu học đường ngọt ngào.
Đáng tiếc, Lương Thanh U không chỉ tồn tại, mà còn tồn tại như một cục phân trong mắt mọi người, để có thể thân cận với Hạ Lâm, ngày nào cũng dính lấy Giang Ngọc Châu, buổi gặp mặt hay liên hoan nào cũng lì lợm la liếʍ, mặt dày mày dạn không biết xấu hổ vác mặt đến. Những người trong câu lạc bộ không thích cậu cho lắm, cảm thấy khuôn mặt đẹp này của cậu giống loại hồ ly tinh, thậm chí còn quá đáng so sánh cậu với kỹ nữ, còn trộm cảnh cáo cậu không được xen vào chuyện Hạ Lâm với Giang Ngọc Châu.
Lương Thanh U hoàn toàn không để những người đó vào mắt mình, giả thiết vốn dĩ chính là cùng vai chính đoạt nam nhân, còn chấp mê bất ngộ nói hai người họ đã xác minh ở bên nhau đâu, dựa vào cái gì mà cậu không được quyền theo đuổi người mình thích.
Cậu ỷ vào sự cưng chiều cùng che chở của Giang Ngọc Châu lúc đó, cậu nói gì hắn cũng tin, chẳng hạn khi ba người cùng nhau đi leo núi, sẽ thấy Giang Ngọc Châu cùng bọn họ giữ khoảng cách, cậu cố ý bị té để Hạ Lâm cõng mình xuống núi, bỏ lại một mình Giang Ngọc Châu chưa biết chuyện ở đấy, vẫn một mực leo lêи đỉиɦ núi. Chờ khi biết chuyện, hắn tức giận đuổi tới bệnh viện, vừa nhìn thấy bàn chân bị băng bó của cậu, vẻ mặt bỗng trở nên căng thẳng, không quan tâm ai có mặt ở đây, chỉ đau lòng lo lắng nhìn chân cậu.
Cứ như vậy mà chuyện này cho qua, Lương Thanh U cũng không muốn nói dối vì nói dối nhiều lần sẽ phản tác dụng. Thời điểm cậu cùng Hạ Lâm hôn môi ở trường bị Giang Ngọc Châu bắt được, hắn tức giận xông đến đánh Hạ Lâm, dựa vào cái tính khí kia của hắn là biết hắn tức giận đến cỡ nào, nhưng hắn sẽ không bao giờ đánh cậu.
Sau khi đánh Hạ Lâm, Giang Ngọc Châu từ trên mặt đất đứng dậy tao nhã lau bụi trên mặt, vẻ mặt âm trầm nhìn cậu, nếu không phải giáo viên thể chất đi ngang qua, Lương Thanh U có lẽ sẽ bị ánh mắt như dao kia của hắn gϊếŧ chết.
Mọi chuyện kết thúc, mối quan hệ giữa ba người rạn nứt, không thể chấp nhận người anh em tốt cùng thanh mai trúc mã dắt mình xoay vòng trong cái gọi là trò chơi của họ, Giang Ngọc Châu lựa chọn cùng mẹ rời đi. Lương Thanh U cũng không tiễn hắn đi, còn Hạ Lâm bắt đầu hối hận, cuối cùng là còn đường truy thê dài đằng đẵng như cốt truyện.
Nếu có thể xuyên về quá khứ, cậu nhất định sẽ túm cổ áo tự đánh mình, nói với chính mình thế giới này chỉ là thế giới hư cấu trong sách, bản thân chỉ là một công cụ, việc Hạ Lâm cùng bản thân dây dưa không rõ không phải vì thích mình, mà thực sự bản chất hắn chính là tra nam cặn bã, chính mình cho free đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt. Người mà tra nam đấy thích vẫn là Giang Ngọc Châu. Bản thân chỉ là đá lót đường thúc đẩy tình cảm của họ mà thôi.
Nếu có thể như vậy thì tốt rồi, hoặc là cậu thức tỉnh sớm hơn vài năm thì có cho tiền cậu cũng không đi chọc Hạ Lâm, nếu cùng Giang Ngọc Châu có một tầng quan hệ thân mật, nói không chừng bây giờ cậu có thể được hắn bế lên đùi mà cưng sủng. Nếu hắn thích chính mình thì càng tốt, ít ra ké được tí hào quang cũng sẽ không chết thảm như trong sách.
Cậu nghĩ ngợi lung tung, nhìn mặt bàn bày đầy những món ăn thơm ngon, trong lòng tràn ngập áy náy, ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc Châu, ấp a ấp úng hỏi: "A Ngọc, mấy năm nay có tốt không?"
Giang Ngọc Châu thản nhiên đáp: "Cũng được."
Cái gì mà gọi là cũng được. Lương Thanh U cũng đã đi trộm hỏi thì biết được sau này mẹ hắn đã tái hôn và sinh thêm một đứa con. Ba hắn cũng đã có một gia đình mới, cả hai người đều bắt đầu bỏ bê trách nhiệm làm cha mẹ với hắn.
Trong sách còn viết rằng Hạ Lâm cũng đã từng đến Pháp để tìm hắn, nhưng lần nào gặp nhau cũng đều tan rã trong không vui, Giang Ngọc Châu phiền chán hắn ta, sau khi trở về Trung Quốc, mối quan hệ giữa hai người còn ngược hơn lúc ở bên Pháp. Giang Ngọc Châu còn tàn nhẫn, tâm lạnh đem tim gan phèo phổi của tra nam họ Hạ ngược lên bờ xuống ruộng, tất nhiên Lương Thanh U cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Lương Thanh U bình tĩnh nhìn hắn.
“Xảy ra chuyện gì ư?”
“Cậu hận Hạ Lâm sao?”
Vẻ mặt Giang Ngọc Châu đột ngột thay đổi: “Sao lại hỏi thế?”
“Không có gì, không có gì đâu, chỉ muốn hỏi một chút thôi.” Lương Thanh U phát hiện không thích hợp liền vội sửa miệng.
"Anh là muốn hỏi em có hận anh hay không, phải chứ?” Giang Ngọc Châu hừ lạnh: “Sao, đột nhiên lương tâm phát hiện mình có lỗi?”
Lương Thanh U sờ sờ mũi, rất xấu hổ.
"Đương nhiên là rất hận anh. Mấy năm nay mỗi khi nghĩ đến mấy thứ hỗn độn kia, liền hận muốn bóp chết hai người." Hắn đặt đũa xuống bàn, thản nhiên nâng mí mắt nhìn cậu, thậm chí còn cười nhẹ, chỉ là đáy mắt lại không có chút dao động nào.