- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- No. 24
- Quyển 1 - Chương 7
No. 24
Quyển 1 - Chương 7
Kamenashi ôm rùa nằm dài trên ghế sô pha xem ti vi. Trong lúc đó, Akanishi đang lúi cúi lách cách trong nhà bếp.
Lát sau, ngồi không mãi đâm nhàm, hai mi mắt Kamenashi bắt đầu nặng trĩu, từ từ nhắm lại. Bỗng dưng Akanishi hì hục từ bên trong chạy ra, rút nhiệt kế đang ngậm trong miệng cậu.
Kamenashi nhíu mày nhìn người đồng sự của mình.
“38 độ 9.” Akanishi dõng dạc tuyên bố, mắt đăm đăm vào chiếc nhiệt kế.
“A ha! Không sốt nha!” Kamenashi hứng khởi đứng phắt dậy.
“Nóng như thế mà còn bảo là không? Đầu óc bị nướng trụi rồi hả?” Đột nhiên một thanh âm xì xì vang lên từ nhà bếp. Akanishi hốt hoảng đút nhiệt kế trở vào miệng Kamenashi, rồi chạy đi.
“…” Kamenashi bĩu môi, ngả người trở lại trên ghế sô pha, tiếp tục coi tivi (nói chính xác là ti vi coi cậu).
…
“Trước khi ngủ, phải ăn hết chỗ cháo này rồi uống thuốc, nghe chưa?” Akanishi trừng mắt dặn dò, rồi bước về phía cửa.
“Á… đây là cái gì? Sao đen thùi lui như thế?” Kamenashi cau mày nhìn cái tô trước mặt.
“Cậu mà không ăn, tối về lột da cậu!!!!” Akanishi hung tợn đe dọa, đưa tay đóng sầm cánh cửa.
Kamenashi ngán ngẩm nhìn tô cháo trong chốc lát, rồi nhanh tay chộp lấy chiếc điện thoại, bấm bấm vài nút, “Toto-chan~~~~~ người ta đổ bệnh rồi… Đến thăm đi~~~ nhớ mua cái gì mà người ăn được ấy!”
xOx
Tầng 24. Lại một ngày bận rộn.
“Case mới, bảo vệ nhân chứng.” Takizawa đặt một tập hồ sơ đến trước mặt Ueda.
“Giao cho Kato Shigeaki đi sếp.” Cả ngước nhìn cũng không thèm mảy may.
“Takai Makoto không phải các cậu bắt sao? Tiếp tục phụ trách áp giải ổng đến tòa án, đến khi án xử xong, ổng bị chung thân hay bắn bỏ thì không liên quan gì đến chúng ta.” Takizawa chép miệng.
“Giao cho Koyama Keiichiro đi sếp.” Ueda tiếp tục không nhìn lên, lạnh lùng từ chối.
“Thương thế cậu ta trở nên nghiêm trọng hơn nên đã quay lại bệnh viện. Shigeaki đang ngập đầu trong đống case mới.” Imai từ đâu xuất hiện, điềm nhiên bước vào văn phòng tổ B. “Bệnh viện vừa mới đưa tin thái tử điện hạ Kusano đã xuất viện.”
“Ueda Tatsuya, thằng nhóc Kamenashi Kazuya nhà cậu đâu?” Takizawa lập tức lảng sang chuyện khác.
“Bị sốt 40 độ, đang nằm rên hừ hừ ở nhà.” Ueda nhún vai. “Nhưng vẫn còn Akanishi Jin.”
“Cậu lo phụ trách tiếp đãi thái tử điện hạ cho tốt, rồi đi giải quyết cho xong vụ Takai Makoto.” Takizawa chỉ tay lên tập hồ sơ, rồi cùng Imai bỏ đi thật nhanh.
“… Thái tử chứ có phải quỷ vương đâu mà các cậu sợ nó thế?” Ueda chớp chớp hai mắt, mặt đăm chiêu.
…
“A!!!!” Akanishi tru tréo giữa văn phòng. “Kamenashi Kazuya!!!!!”
“Thằng nhóc chết rồi sao?” Ueda điềm nhiên đưa cốc cà phê lên miệng.
“Sếp.” Akanishi tá hỏa nhìn hắn. “… bộ sếp không bị ám ảnh bởi cà phê hả?”
“A… Akanishi Jin, đi pha nước chanh cho sếp đi.” Ueda liếc nhìn cái cốc trước mặt rồi hắng giọng ra lệnh.
“Dùng nghiệp vụ mà nhận xét, lần tới hung thủ mà đầu độc vào nước uống, sẽ không là cà phê nữa mà nhất định là nước chanh nha!” Akanishi nhếch mép, đứng dậy chuẩn bị đi lấy cốc nước chanh cho sếp mình.
“Xin chào mọi người, em là Kusano Hironori! Hôm nay tới ra mắt! A… sếp Kamenashi đâu?” Kusano tròn mắt, ngây ngô nhìn một lượt xung quanh.
“…” Ueda.
“…” Akanishi.
“???” Kusano.
“Đã hi sinh. Vào đêm qua.” Akanishi trầm giọng, bình tĩnh lên tiếng.
“Hả??? Không thể!!!! Làm thế nào???” Kusano vỡ òa, thanh âm vang vọng khắp cả hành lang tầng 24.
Kusano nước mắt ràn rụa, ngồi phụp trên đất nức nở. Thương tình thằng nhỏ, Ueda chậc lưỡi, cúi người xuống an ủi, “Chỉ là đổ bệnh thôi.”
“Ai bảo cậu ta hôm qua còn đòi thi tắm nước lạnh với tôi… Ha! Đáng đời!” Akanishi khoanh tay, tự cao hất mặt.
“A… Kusano, đây là đàn anh của cậu, Akanishi Jin.”
“Sếp Akanishi! Sếp Ueda!” Hướng từng người cúi đầu, Kusano lễ phép chào hỏi. “Tan sở, em đi thăm sếp Kamenashi được không?”
“Cái đó còn phải xem bao giờ cậu xong việc. Ước chừng mà nói, giờ tan sở của cậu hôm nay có lẽ là sáng ngày mai.” Ueda đập tập hồ sơ lên ngực Akanishi. “Akanishi Jin, mang theo Kusano đi giải quyết cho xong case này đi.”
“… Cái gì thế?” Akanishi đưa tay mở hồ sơ. “Cái này phải tìm Shigeaki chứ!!! Chẳng phải cậu ta chuyên phụ trách bảo vệ nhân chứng sao?”
“Takai Makoto do ai bắt? Không phải là cậu sao? Tiễn phật thì phải tiễn đến tận tây thiên, nghe câu đó chưa?”
“Sếp, sao không giao cho Koyama Keiichiro?”
“Cậu có gì bất mãn thì cứ đi gặp Takizawa Hideaki mà than thở, tiếp đó là thuyết phục thêm Imai Tsubasa. Làm xong hai cái đó, thế giới lập tức được yên bình!”
“Ueda… đồng sự của tôi…” Akanishi xịu mặt, ra vẻ cầu tình năn nỉ.
“Yên tâm, hôm nay đội mình có tiếp ứng!” Ueda mỉm cười, chỉ tay vào Kusano.
“Thằng nhóc này mà biết cái gì? Lông cánh còn chưa mọc đầy đủ!!!”
“Sếp Akanishi, trước đây tôi từng là một trong những thành viên chủ chốt của hình cảnh suốt hai năm, sau đó mới chuyển tới tầng 24.” Kusano lập tức phản kháng trước lời nhận xét của Akanishi.
“Gọi điện thoại cho Kamenashi Kazuya!!!”
“Mang theo Kusano!!!!”
“Tôi không phải bảo mẫu của lính mới!!!!!!”
“Năm đó chẳng phải Kamenashi Kazuya được cậu dạy dỗ nên người sao? Bảo mẫu siêu cấp của tầng 24?”
“Thằng ranh con đó giờ muốn leo lên đầu tôi ngồi rồi đây này!!!”
xOx
“Sếp Akanishi, giờ chúng ta làm nhiệm vụ gì?”
“Bảo vệ nhân chứng.”
“Em cụ thể làm gì?”
“Nhìn tôi bảo vệ nhân chứng.”
“T___T em thực sự có hai năm kinh nghiệm ở hình cảnh á!!!”
“Hồi đó tôi từ tổ phá bom chuyển tới tầng 24 phải đi pha cà phê hết một năm rồi sao?”
…
Takai Makoto hiện tại đang trú ngụ ở một khách sạn 5 sao, xung quanh được thiết đặt bảo an chặt chẽ. Thân là một sếp lớn ở trụ sở cảnh sát, vụ án hối lộ của Takai bị phanh phui,khiến không ít những bí mật đằng sau bị kéo theo. Chính vì thế, Takai nghiễm nhiên trở thành đối tượng truy sát của rất nhiều người. Akanishi và Kusano đảm nhiệm việc an toàn áp giải ông đến tòa án.
Akanishi khám xét một lượt quanh căn phòng của Takai Makoto, từ phòng tắm ra tới phòng khách.
Kusano nhanh nhẹn đưa tay kéo lại tấm màn.
“Không cần gấp gáp kéo lại đâu, kiếng ở trong này đều là chống đạn.” Akanishi lên tiếng. “Cậu sao lại theo gót Kamenashi Kazuya sát đến thế?”
“Sếp ấy là ngôi sao sáng của khoa em nha!” Kusano mỉm cười tự hào, tay gãi đầu.
“=__= con nít không hiểu chuyện thật hạnh phúc.” Akanihsi nhún vai, thở dài một hơi.
Đột nhiên thanh âm gõ cửa vang lên từ đằng sau.
“Takai Makoto, ngài gọi phục vụ phòng?” Akanishi quay ra hỏi nhân chứng. Nhìn đến gương mặt đối phương hóa trắng bệch, cậu đành thở dài, “coi như tôi chưa hỏi gì hết. Kusano, mở cửa.”
“Hả?”
“Chẳng lẽ hai năm ở hình cảnh cậu chưa từng bảo vệ nhân chứng?” Akanishi rút khẩu súng bên hông ra, rồi lên đạn.
“Em đi, em đi.” Kusano nhảy dựng cả lên.
Akanishi Jin đưa tay, ý bảo Takai núp ra sau lưng mình, rồi thận trọng nhìn về phía cửa ra vào.
Kusano ghé đầu sát mép cửa, đanh giọng hỏi, “Ai?”
“À vâng… Tôi đến đưa bưu kiện, có người gửi cho ngài Takai Makoto.” Một thanh âm vang lên từ ngoài cửa. “Phía sau tôi còn có mấy vị cảnh sát, các ngài không cần lo.”
Kusano thở dài một hơi, đút súng trở về, rồi đưa tay mở cửa.
Takai cũng trút một hơi nhẹ nhõm, xoay người bước về phía ghế sô pha, định ngồi xuống thì lại bị Akanishi níu tay, kéo vội ra sau lưng.
Người bước vào mặc bộ đồ của nhân viên phát thư, nhìn qua có vẻ chuyên nghiệp cùng rành rọt công việc. Sau lưng hắn là ba nhân viên của tổ trọng án.
“Bưu kiện từ Paris gửi tới, mời ngài ký tên.” Người phát thư lịch sự nói với Takai.
“Okay.” Takai chuẩn bị bước tới.
“Để tôi ký cho ông.” Akanishi vội vàng ngăn lại. “Có thể chứ?”
“A, được.” Takai gật đầu.
“Ngài Takai, cho tôi mượn một cây bút.” Akanishi nhanh tay ký tên mình vào biên nhận.
Tiếp sau, người phát thư chợt nói với hắn, “Có thể cho tôi mượn cây bút được không?”
Akanishi xoay cây bút, rồi đưa cho người phát thư.
Đối phương ký tên mình vào, sau đó trả lại cho Akanishi.
Akanishi đưa bút lại cho Takai.
Takai cất nó kỹ càng vào túi áo.
Đến khi người phát thư rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sếp Akanishi cẩn thận thật nha.” Kusano cười nói, “không hổ danh là bảo mẫu của sếp Kamenashi!”
“Đương nhiên! Tôi nói cho cậu nghe nhá Kusa-chan, đừng cái gì cũng học theo sếp Kamenashi của cậu, có mắt thì phải biết nhìn lên bậc tôn trưởng, đừng bắt chước con rùa quèn đấy.” Akanishi gật gù.
“A! Sếp Kamenashi không thích sếp à?”
“O____O, năng lực hiểu chuyện của cậu là số âm hả?” Akanishi sầm mặt. “Tôi ra ngoài một chút.”
“Hả? Sao sếp lại ra ngoài? Không phải đang làm nhiệm vụ sao?”
“Thế tôi mới nói cậu, mắt phải biết nhìn lên bậc tôn trưởng, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.
Một lúc sao, Akanishi trở lại căn phòng.
Điện thoại đồng thời vang lên.
Takai tiến lên một bước, định nhấc điện thoại thì liền bị Akanishi ngăn cản.
“Alô?” Akanishi tiếp nhận.
“Ha ha, xin hỏi đây là ngài Takai, hay tên cảnh sát bên cạnh ngài ấy?” Đối phương cười quỷ dị.
“Anh nhân viên phát thư gọi đến có chuyện gì sao?”
“…” Đối phương nhất thời kinh ngạc trước cách xưng hô của Akanishi mà không nói thành lời.
“Anh cũng hài hước nhỉ, đi rồi mà còn dám gọi điện thoại tới sao?” Akanishi bước tới bên cửa sổ, vén lên chiếc màn. “Đang ở đâu đấy?”
“Mày không cần quản!”
“A, đương nhiên, nhưng đáng tiếc nha, tao hiện tại đã biết mày trốn ở đâu rồi.” Akanishi nhếch mép. “Mày thả cái gì trong cây bút thế?”
“Ý mày là sao?”
“Bom hẹn giờ à?” Akanishi phì cười.
“Rốt cuộc bọn cớm chúng mày cũng phát hiện?”
“Không nha, một mình tao phát hiện thôi. Nhưng mẹ tao sinh tao ra vốn là người lịch sự, nhận quà thì phải trả lễ cho người ta, tao cũng tặng mày một viên, ở trên người mày đấy.”
“… Mày nói gì???” Đối phương lập tức kích động hô hoán.
“Cứ từ từ mà tìm nha, không nên gấp gáp, chỗ tao bỏ rất dễ tìm mà.” Akanishi khoái trá trả lời.
“Khốn nạn!!!”
“Ai da, đừng cử động mạnh đấy. Nhúc nhích một chút cũng có thể BÙM đó.”
“Tao sẽ không tha…”
Đúng lúc đó, đầu dây bên kia chợt ầm ĩ thanh âm đánh nhau, tay chân giao đấu hòa lẫn tiếng thét chói tai cùng lời mắng mỏ chì chiết.
“OK, Jin, bọn tôi đã bắt được hắn.” Rốt cuộc một ai đó nhấc điện thoại lên, nói với Akanishi.
“Okay, vất vả cho các cậu.” Akanishi gật đầu, rồi cúp điện thoại.
“Sếp Akanishi oai thật nha!!!!” Kusano tròn xoe hai mắt, ngưỡng mộ nhìn hắn. “Cư nhiên có thể gài bom trên người sát thủ!!”
“Thế mới nói chỉ số thông minh của cậu cũng giống con rùa Kamenashi kia. Tôi chỉ cài cái GPS trên người sát thủ thôi.” Akanishi lắc đầu, rồi đưa tay xoa hai bên trán.
“Hắc hắc, được giống với sếp Kamenashi sao…” Kusano càng hứng khởi, nhoẻn miệng cười ngu ngơ.
“=___= con nít không hiểu chuyện thật hạnh phúc…”
xOx
“Alô, Tatsuya à? Akanishi Jin đâu? Sao di động của tên đó lại tắt máy?” Kamenashi ngả lưng trên ghế sô pha, cong môi nói vào chiếc điện thoại. “Hả? Bảo hộ nhân chứng? Sao không giao cho Shigeaki? Chẳng phải cậu ta chuyên phụ trách mấy vụ này sao?… Không có gì, chỉ muốn gọi điện thoại phá một chút…”
“Em chán vậy sao?” Ikuta đưa tay ôm lấy vòng eo người tình của mình.
“Hà hà…” Kamenashi cười tít mắt. “A,Tatsuya, em cúp máy đây. Khi nào Akanishi Jin xong việc thì nói anh ta gọi cho em. Em muốn mắng một trận!”
“Cậu ấy không có đắc tội em nha…” Ikuta thì thầm vào tai Kamenashi,hơi thở nhẹ nhàng phà vào cánh cổ trắng nõn.
“Nhưng em vẫn muốn mắng.” Kamenashi khẽ rụt cổ.
“Hạ sốt rồi sao?” Đối phương mỉm cười, hôn nhẹ lên cái trán âm ấm của hắn.
“Rồi…”
“Còn nóng hổi đây này… Hay chúng ta vận động thân thể một chút cho đổ mồ hôi?”
“Không cần!!! Người ta còn bệnh nha… Không có tính người!!! Để em nằm trên!!!”
“Chưa hết nửa năm.”
“Người ta đang bệnh mà…”
“Đổ mồ hôi nhiều sẽ tốt cho cơ thể…”
“Cứu mạng a a a a a a a!!!!”
xOx
Akanishi cúi đầu, chăm chú vào trò chơi Ô Chữ. Lát sau, cậu chợt ngẩng lên nhìn đồng hồi rồi xoay người, “Kusa-chan!”
“Vâng? Sao thế sếp?” Kusano tròn mắt.
“Đi ngủ đi.”
“Hả? Đang thi hành nhiệm vụ không được ngủ!”
“Cậu ngủ 2 tiếng, rồi đến lượt tôi.” Akanishi xoa đầu thằng bé. “Đi đi!”
“Nhưng…”
“Đi đi! Thằng anh Kamenashi của cậu mỗi lần nghe tôi nói thế là nó lật đật chạy đi ngủ một phát cho tới sáng, không cần biết tôi sống chết thế nào.”
“Được, thế em đi ngủ.” Kusano gật đầu, nhoẻn miệng cười toét, rồi thoắt cái đã biến mất tăm hơi.
“=___= bọn trẻ thời nay yêu mù quáng các thần tượng đâm bại não cả!” Akanishi nghiến răng, rồi quay trở lại ô chữ của mình.
Đột nhiên đèn khắp phòng tắt phụt.
Toàn thân Akanishi lập tức căng thẳng. Cậu vội vàng rút súng, “Kusano, nghe tôi nói không?”
“Nghe được!”
“Mau đi tìm đèn hay nến gì đấy!!! Nhanh lên!!!” Akanishi lớn tiếng, rồi bước nhanh đến phòng Takai.
Tay chân Kusano luống cuồng tìm khắp nơi trong nhà bếp. Rốt cuộc đèn pin vừa tìm được thì một tiếng súng vang lên từ phía phòng Takai.
“Kusano, đừng bật đèn!!!!!!” Giọng Akanishi vọng lại từ trong phòng.
Cùng lúc đó, cậu loáng thoáng thấy một bóng đen chạy hớt hải từ bên trong ra ngoài.
Theo sát đằng sau là Akanishi. Cậu dừng trước mặt Kusano, nhanh nhẹn ra lệnh, “Takai không sao. Cậu mau gọi tiếp ứng từ ngoài vào. Tôi sẽ đuổi theo tên kia.”
“Vâng, đã biết!” Kusano gật đầu lia lịa.
…
Akanishi đuổi theo sát thủ đến thang máy. Kusano nhanh nhẹn theo sau. Sau đó, Akanishi đưa tay làm dấu, ý nói Kusano dùng thang máy, còn chính mình đi thang lầu.
Đến khi Akanishi tới tầng hầm, cậu khẩn cấp dùng bộ đàm liên lạc với đồng sự của mình, “Kusano, trấn giữ ở cửa lớn.”
“Em đang núp sau cánh cửa.” Thanh âm Kusano có chút hồi hộp cùng lo lắng.
“Ở yên đó.” Akanishi cau mày nhíu mặt, đảo một lượt quanh tầng hầm lúc bấy giờ. “24B, xin trợ giúp.”
Một viên đạn từ đâu bắn xẹt trước chân cậu.
Akanishi vội vàng né người vào một góc. Cậu nhanh mắt liếc nhìn vết đạn vừa bắn ra.
“24B, trợ giúp.” Một người đột nhiên ngồi phụp xuống bên cạnh Akanishi.
“Tổ trưởng!!!!” Akanishi trừng mở hai mắt.
“A, tôi đang đi coi mắt gần đây nên muốn ghé qua thăm cậu chút.” Ueda cười tít mắt với tên thuộc hạ của mình. “Thái tử điện hạ đâu?”
“Ai biết nó.” Akanishi lầm bầm, rồi xông ra ngoài.
Ueda thở dài, lắc đầu, rồi cũng đứng dậy.
…
Đến khi tên sát thủ bị cảnh sát áp giải vào xe, Akanishi cùng Ueda đứng trước cổng khách sạn, vươn vai thư giãn, mắt ngước nhìn bầu trời đầy sao.
“Ê, đem trả súng lại cho nhân viên tổ trọng án.” Ueda bất chợt giao cây súng trên tay cho Akanishi. “Nói với mấy người đó là viên đạn kia cứ báo cáo với tầng 24.”
“Sếp không mang súng!!!!” Akanishi trợn trừng hai mắt.
“Tôi đi xem mắt chứ có đi xem cướp đâu mà mang súng?”
“Không mang theo súng, thế sếp xông vào làm gì???”
“Không nhờ tôi thì cậu đã sớm bỏ mạng!!!”
“Không có sếp thì tôi dễ giữ mạng hơn a!!!”
“Cậu chê tôi không hữu ích như Kamenashi Kazuya chứ gì?”
“Mấy năm rồi sếp không mở súng? Tôi thấy độ chính xác của sếp giờ sắp thành con số 0 rồi đấy.”
“Thế lúc tôi nổ súng sao không thấy cậu chê đi? Mấy năm gì, ba năm chứ mấy!!!”
“… =___=” Akanishi nuốt nước bọt. “Tôi hết ý kiến.”
“Xong chuyện, tôi tiếp tục đi coi mắt.” Ueda mỉm cười đắc ý, rồi xoay người, khoan thai bỏ đi.
“T___T khi nãy không bị viên đạn kia bắn trúng… đúng là trời còn thương mình…”
xOx
“A? Takai được áp giải xong xuôi tới tòa án rồi à?” Sáng hôm sau, tinh thần Kamenashi vô cùng phấn chấn. Cậu hồ hởi bước vào văn phòng.
“Vâng!” Kusano ngẩng đầu nhìn thần tượng của
mình. “Sếp đỡ bệnh chưa?”
“A… bớt nhiều rồi, hiện tại rất khỏe.” Kamenashi mỉm cười, đưa tay ôn nhu xoa đầu thằng em nhỏ, rồi liếc sang tên đồng sự Akanishi, “Làm gì mà ỉu xìu như con cua lột thế?”
“Nếu cậu bị leader của mình hù cho một phen, thì cậu cũng bị lột như con cua này!!!” Akanishi bĩu môi. “Tên đó nói ba năm rồi chưa từng đặt chân đến bãi tập bắn… lạy Chúa, hôm qua cậu ta còn nổ súng với nghi phạm… mà tôi đứng cách tên kia chưa tới nửa thước…”
“… Chúc mừng cậu còn sống.” Kamenashi chép miệng, rồi đưa ra một hộp to, “Đừng nói là anh hai Kazuya đây không thương cậu, ăn đi cho nóng, tôi làm đấy.”
“Hừ!!! Để tôi ăn xong rồi sẽ giải quyết cậu!!!” Akanishi trừng mắt, tay giựt lấy cái hộp nọ.
“Sếp…” Kusano chợt lên tiếng.
“A? Sao thế? Kusa-chan cũng chưa ăn sáng sao?” Kamenashi mỉm cười ôn nhu, ánh mắt vô cùng dịu dàng, “thế điểm tâm kia để cậu ăn. Akanishi Jin, trả lại đây.”
“Muốn chết à?? Cẩn thận không tôi phân thây thằng em nhỏ của cậu!!!” Akanishi đá một phát vào mông Kamenashi.
“Tôi với cậu xuống căn tin đi!” Kamenashi xoa đầu Kusano, cười nói.
“Sếp… em… vẫn chưa đủ năng lực để hợp tác với sếp Kamenashi… không có được lợi hại của sếp Akanishi…” Kusano cúi thầp đầu, ngượng ngùng lên tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào.
“Chỉ số thông minh của cậu dư sức hợp tác với con rùa này!” Akanishi nhếch mép.
“Lo mà chăm cái bụng của anh đi!!!!” Kamenashi hung hăng đánh vào vai Akanishi.
“Thế nên em muốn tiếp tục rèn mình hơn, tham gia các khóa huấn luyện đào tạo, chân chính trở thành người bảo vệ sếp Kamenashi! Em vừa mới nộp đơn xin qua Hoa Kỳ tập luyện. Tuy rằng nói ra thì có vẻ không hay… toàn nhờ vả quyền lực của bố, nhưng em quyết tâm học hành!!”
“Hả???? Kusa-chan chưa gì đã muốn đi rồi sao???? T___T vất vả lắm mới có được một đàn em mà…”
“Vâng. Em muốn lấy sếp Akanishi làm mục tiêu… đến khi có thể đánh bại được sếp ấy, em sẽ trở về, rồi cướp lại sếp Kamenashi!!!” Kusano nắm chặt hai tay, ánh mắt tràn ngập quyết tâm, “Em đi nộp đơn đây!”
…
“Thằng nhóc nói cái gì mà sao tôi nghe thấy kỳ kỳ?” Đợi đến khi bóng Kusano đã khuất, Akanishi mới chậm rãi lên tiếng, hai mắt nheo lại.
“?? Tôi cũng thế…” Kamenashi gật gù.
“Cậu… thằng nhóc… bắt đầu sùng bái cậu từ khi nào thế?”
“Thực ra thì… tôi quên rồi.” orz.
“=___= không phải thằng ranh con kia… yêu thầm cậu chứ?”
“Anh đi chết đi!!!!”
xOx
Ueda trừng mắt nhìn tờ giấy trước mặt, phiếu báo danh Cuộc Khảo Sát Năng Lực Chiến Đấu của Cảnh Sát.
“Đầu To… tôi có thể từ chối tham gia không?”
“Vốn là có thể… nhưng vì cậu vừa xưng hô thế kia với tôi, làm tôi rất không vui lòng, nên tóm lại là KHÔNG THỂ!” Takizawa điềm nhiên khoanh tay trước ngực.
“Nhưng… sếp không sợ tôi bắn chết mấy đứa nhỏ à?”
“Không sao. Mọi người đều có bảo hiểm sẵn trong người.”
“… Ba năm rồi tôi không mở súng đó sếp…”
“Đó là do cậu. Ai bảo lười biếng làm gì?”
“Chẳng phải do sếp phân công Akanishi Jin đến tổ tôi sao??? Cả Kamenashi Kazuya nữa!!!”
“Thời hạn một tuần, lo mà luyện bắn súng cho tốt đi. A, còn nữa, nghe bảo có thi chạy việt dã nha.”
“Sếp cho tôi một súng ngay tim, gϊếŧ quách luôn còn hơn.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- No. 24
- Quyển 1 - Chương 7