Chương 9

Vào buổi tối tại Ninh phủ phía bên trong một cân phòng có một thân ảnh đang nằm lăn qua lộn lại cố gắng để chìm vào giấc ngủ nhưng không được, ánh trăng chiếu rọi xuống từ của sổ khiến mặt Lý Ân được nhìn rõ hơn.

Cô nằm ngay lại đưa hai tay ra sao đầu nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ: "Lưu Nham là ai chứ, tại sao mình lại khó chịu khi nghe Ninh tiểu thư gọi tên của người đó chứ" Lý Ân đặt ra rất nhiều câu hỏi cho chính mình.

Suy nghĩ miên man cuối cùng cơn buồn ngủ lại ập tới hai mắt nặng trĩu nà nhắm lại chìm vào giấc ngủ, ở trên mặt trăng đột nhiên bị mây đen phủ lại che đi mặt trăng bầu trời một màu tối đen, vài hạt mưa bắt đầu rơi xuống, sấm chớp ầm ầm vang.

Lý Ân đột nhiên bị tiếng bước chân và tiếng nhốn nháo bên ngoài đánh thức vốn cô ngủ không sâu có thể bị đánh thức bắt kỳ lúc nào, hai mắt cô mở ra cơ thể bật ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ đã quên đóng.

Cô thấy ở phía bên ngoài những nha hoàn chạy qua chạy lại nhìn rất vội vả hướng mà bọn họ chạy vào chính là nơi phòng cửa Ninh Thiến Lam đang ở đó, cô nắm góc chăn quăng sang một bên bỏ hai chân xuống dưới mặc thêm một lớp áo mang ủng vào chạy ra phía ngoài.

Cô chặn một nha hoàn lại hỏi: "Làm sao vậy, làm sao lại vội vã như vậy" nha hoàn thấy cô cũng kính nói: " Lý tiểu thư không có gì chỉ là bệnh của tiêu thư chúng tôi lại tái phát, nhưng....."

Nha hoàn ấp úp nói không ra lời cô tỏ ra vẻ kiên nhẫn hỏi tiếp: "Nhưng cái gì?" nha hoàn ấp úng một chút cũng có thể mở miệng ra nói nha hoàn này tin cô là người tốt cũng nói ra hết: "nhưng lần này có lẻ còn nặng hơn mấy lần trước".

Nha hoàn vừa dứt lên cô đã ba chân bốn cẳng chạy về phía phòng của Ninh Thiến Lam xem nàng như thế nào, vừa đến cửa đã thấy được thân ảnh gầy của nàng đang cuộn tròn ôm lấy thân mình run rẫy, nhưng cô không hiểu tại sao tất cả mọi người điều ở bên ngoài sao lại không vào chăm sóc nàng.

Cô nhắc chân muốn tiến vào đã bị một cánh tay mạnh mẽ nắm lại người đó là Ninh lão gia ông ấy lắc đầu: "Ninh Thiến Lam con bé mỗi lần như vậy liền như phát điên dù yếu nhưng có thể gϊếŧ người vẫn là để con bé một mình thì hơn".

Đúng vậy mỗi lần mà nàng phát bệnh nhất quyết không để ai chạm vào mình kể cả là phụ thân đi chăng nữa, nàng khi phát bệnh như một người khác vậy không chịu trong người tự mình vượt qua chứ không muốn làm phiền bất kỳ ai cả.

Lý Ân nhìn Ninh lão gia hai mắt cô nhìn thẳng mắt ông như là bảo ông hãy tin tưởng mình, thấy ánh mắt kiên quyết của cô ông đành nới lỏng tay của mình để cô bước vào, cô bước tới giường quan sát biểu cảm của nàng, dù thân thể run kịch liệt nhưng trên chán đầy mồ hôi.

Cô đưa tay tới muốn giúp nàng lau đi mồ hôi cho Ninh Thiến Lam vừa chỉ mới chạm vào cảm giác nóng rực đυ.ng vào tay của cô như muốn bỏng, cảm thấy được có thứ mát lạnh chạm vào mặt mình Ninh Thiến Lam đưa má cọ cọ vào tay cô cảm nhận độ mát mà nó mạng đến.

Ninh Thiến Lam nắm chặt lấy tay cô mở mắt thì thào Lý Ân phải đến gần mới có thể nghe được một chút tiếng nỉ non của nàng: "Lưu...Lưu Nham" lại là cái tên này, lại là nhìn cô mà kêu ra cái tên này không hiểu sao khi nghe thấy cái tên này cô lại ngột ngạt choáng váng đến khó chịu.

Đầu thì đau như búa đập mạnh vào vậy nhưng lần này khác lần trước Lý Ân không ngừng được mà lập đi lập lại cái tên Lưu Nham trong miệng của Ninh Thiến Lam, không biết từ đâu một vài hình ảnh mơ hồ xẹt qua đầu của cô.

Lý Ân một tay ôm đầu một tay tùy ý Ninh Thiến Lam nắm lấy, cái phải đang bị Ninh Thiến Lam nắm của cô đột nhiên phát ra một ánh sáng vàng bay vào cơ thể Ninh Thiến Lam đột nhiên nàng đồng tử mở to, hét lên một tiếng đau đớn rồi ngất liệm đi.

Khi tay đã được thả ra Lý Ân hai tay ôm đầu hét lên đầy đau đớn, bên ngoài nghe thấy tiếng hét của cả hai liền hốt hoảng nhanh chóng chạy vào bên trong, dù không muốn rời đi nhưng ánh mắt cô nặng đi ngã người về sau, vài giây đó tưởng chừng đầu Lý Ân sẽ va chạm mạnh với đất nhưng không Lâm Ảnh đã nhanh nhẹn đỡ lấy cô.

Trước khi mất hoàn toàn ý thức cô vô thức hốt lên tiếng rất nhỏ nhưng đủ để Lâm Anh nghe thấy: "Ninh... Thiến... Lam" rồi ngất đi trên tay của Lâm Ảnh