Chương 8

Trên đường đi về phủ thì một cây cầu rất đẹp có rất nhiều người đang bao quanh, cô muốn đến đó để xem thử nơi đó có gì mà nhiều người bao quanh thế.

Nghe cô muốn đến đó Ninh Thiến Lam gật đầu đi cùng với cô, nơi đó rất đông nên Lý Ân không nghĩ ngợi mà nắm lấy tay của Ninh Thiến Lam cùng nàng bước đi, trong giây phút đó nàng cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cảm thấy tay cô rất ấm chỉ muốn nắm mãi mà thôi.

Còn cô thứ đầu tiên cô cảm nhận được khi nắm tay nàng đó là Ninh Thiến Lam quá gầy đến nổi gió thổi qua sợ nàng sẽ bay, nghĩ thế cô nắm tay nàng càng chặt cùng nàng bước lên cây cầu đông đảo người đi qua đi lại.

Lâm Ảnh nhìn hai người tình tứ tay trong tay cũng không có đi theo, cậu muốn họ có không gian riêng tư không vị làm phiền.

Lên tới cầu thì người càng ngày càng đông, đông đến nổi chỉ cần thả lỏng sẽ lập tức bị bị đẩy văng đi không thương tiết, đúng như tưởng tượng nơi này rất đẹp trên cầu họa tiết bắt mắt.

có những lá cờ của hoàng tộc cắm ở đầu và đuôi cầu phía bên dưới dù có nước những hồ không quá lớn có hoa sen trên mặt nước cá chắc trời tối sẽ rất đẹp.

"Tránh ra tránh ra, bổn tiểu thư đang thử diều tránh ra" một thiếu nữ vừa chạy vừa cầm dây diều chạy rất nhanh, mắt chỉ chú tâm vào con nhiều không quan tâm người xung quanh, nói thẳng ra là không để vào mắt, ở phía sau hai nha hoàn chạy theo phía sau thở hổn hển.

Chờ chút có gì đó sai sai, hình như thiếu nữ đang chạy đến phía cô và nàng, cô ta không để mắt tông thẳng vào Ninh Thiến Lam còn Lý Ân bị mọi người ở phía sau chèn ép lên trên không thể làm gì, mắt mở to tay hướng về phía nàng đưa tới muốn nắm lấy tay nàng nhưng không được.

Tủm

"Không" Lý Ân tức giận dường như hét lên trước mắt thấy nàng rớt xuống nước, tim Lý Ân đột nhiên nhói lên không kịp suy nghĩ cái gì đẩy một vài người đang kẹp mình ra nhảy thẳng xuống hồ, bây giờ cô rất loạn lặng thật sâu để cứu nàng, Lý Ân lặng nhanh nhất có thể nắm lấy tay nàng bơi lên.

Cô lập tức cởi lớp y phục ngoài của mình khoác lên người nàng cô mặc ít nhưng nàng so với cô còn mỏng hơn.

thấy nàng nắm chặt áo của cô thân thể run rẫy kịch liệt, đôi mắt toát lên sự sợ hãi Ninh Thiến Lam đang sợ rất sợ, vì năm đó cái té sông này đã khiến nàng mất đi người mình thương mãi mãi.

8 năm trước khi Ninh Thiến Lam còn nhỏ nàng đang ngồi ăn tay nhỏ cầm đôi đũa ăn đến má phồng ra, đối diện với nàng là một hài tử đang nhìn nàng mà ăn từ tốn, nàng liếc mắt lên nhìn người đó hỏi: "Lưu Nham ta lớn lên nhất định sẽ bảo vệ ngươi có được không?"

Nghe vậy hài tử đang cấm mặt ăn dừng lại một chút ngước lên môi nhếch lên nói: "ừm, vậy nên ngươi phải thật mau lớn để bảo vệ ta nha, ta gặp chuyện nhất định sẽ núp sau lưng của ngươi" Ninh Thiến Lam nhận được câu trả lời mong muốn hài lòng tiếp tục ăn, nhưng mà lời hứa chưa thực hiện đã không còn cơ hội để thực hiện.

Vào một hôm nọ vào ngày trời mưa lớn sắm chớp rất mạnh nàng bị một đàn ông trung niên ánh mắt vô cảm nhìn nàng, xách áo của nàng lên đứng bên cạnh hồ.

xung quanh có rất nhiều ngươi phụ thân nàng mẫu hậu nàng, còn có người đó, hắn ta cầm lấy nàng không nghĩ ngợi quăng nàng xuống hồ nước kế bên hắn.

Mọi ngươi muốn tiến lên cứu nàng nhưng đều bị người đàn ông trung niên đánh lui, hắn hướng về phía mọi người kiếm cầm bên tay phải đưa thẳng về bên phải tà áo tung bay, nghiêng đầu mặt lạnh tanh mở miệng:" ta phụng mệnh chủ thượng đến đây chính là đưa Lưu Nham đi".

hắn im lặng một chút lại nói" Hôm nay ai dám cảng đường chết" từ cuối cùng được nói ra một luồng khí cực mạnh mẽ mà phóng ra khiến mọi ngươi lui lại vài bước.

Phụ thân Lưu Nham bước lên nói:"Chủ thượng gì chứ hôm nay ngươi đưa con ta đi chính là khiêu chiến" nói xong ngài đưa tay phải ra một thanh kiếm sắc sảo xuất hiện, cầm kiếm xoay một vòng hạ người chân phải đập nhanh bay qua xoay người thanh kiếm theo lực đạo tới, trung niên nhếch mép giơ nhẹ thanh kiếm hai thanh kiếm va chạm vào nhau vang lên tiếng chói tai.

Nhưng vốn phụ thân Lưu Nham không phải đối thủ của hắn một kích bị đánh bật về sau va chạm cùng thân cây phía sau máu từ miệng chảy xuống, đột nhiên xung quanh còn xuất hiện nhiều thân ảnh tiếp cận đánh ngất Lưu Nham bỏ đi.

Tất cả thân ảnh điều rời đi trung niên ở lại còn muốn kết liễu phụ thân của Lưu Nham nhưng bị một đạo ánh sáng hút vào chớp mắt đã không thấy đâu nàng cũng được cứu lên.

nhưng cả người đã lạnh cúm từ thể xác đến tinh thần, đi rồi Lưu Nham của nàng bị bắt rồi nàng làm sao đây mình đã hứa bảo vệ Lưu Nham giờ thì sao thấy Lưu Nham bị bắt ở trước mặt nhưng lại vô lực nhìn cô bị bắt.

Từ đó nàng như cái xác không hồn:" Ninh Thiến Lam đột nhiên có một thanh âm kéo cô về thực tại nàng nhìn lên Lý Ân quan tâm hỏi:" Làm sao vậy ta đưa ngươi về Ninh phủ" nàng im lặng nhìn chằm chăm cô đột nhiên đưa tay lên mặt cô, gương mặt khổ sở: "Lưu Nham"

-------------

Chào buổi tối các bằng hữu chúc buổi tối vui vẻ, cảm tạ đã đợi